Trước từ Bạch Chiến Mặc và Phó Tiên Phong, đến Cổ Hướng Quốc thành phố Lang, rồi đến Trần Khiết Văn của Thiên Trạch, Chương Quốc Vĩ ở Tần Đường, Diệp Thiên Nam tại tỉnh Tương, vân vân, đã không có khả năng hóa thù thành bạn, nhưng cuối cùng đối thủ lại cùng bắt tay giảng hòa, ví dụ như Nga Ni Trần, ví dụ như Trần Khiết Văn, ví dụ như Lộ Hồng Nghiêm, ví dụ như Chu Minh Hoành, nhưng có một số quan hệ không phải địch cũng không phải bạn, ví dụ như Dương Kiếm, ví dụ như Từ Hâm, ví dụ như Dương Hằng Dịch và Hồ Định.
Chuyện đã xảy ra hôm nay, lại thêm ủy viện bộ chính trị, bí thư thành ủy Bắc Kinh Tưởng Tuyết Tùng có lời nhắc nhở Hạ Tưởng còn có kẻ thù khác tiềm ẩn, chính là trong quá trình hắn và đối thủ chính trị đọ sức, còn có thể gián tiếp mà làm mất lòng một số nhân vật phía sau hậu trường của đối thủ chính trị.
Chẳng hạn như vì Đồ Quân mà mà đắc tội với phó thị trưởng thành phố Ma Dương Thiên, vì Trương Quốc Vĩ mà đắc tội với một trong chín nhân vật đứng đầu, bí thư Tưởng nói đến tên con ông cháu cha kia, chính là con cháu của nhân vật phía sau Chương Quốc Vĩ, là một trong đảng Thái tử thật sự.
Hạ Tưởng ít nhiều nghe về nha nội (con ông cháu cha), nhưng không biết nhiều càng không thể đánh giá qua lời nói, sự việc Chương Quốc Vĩ đã qua đi hơn một năm, nha nội với hắn nhớ mãi không quên là lẽ thường, dù sao Chương Quốc Vĩ bị hắn trừng trị thật thảm.
Nói lại, thực ra hắn vẫn chút tình, không hạ độc thủ với Chương Quốc Vĩ, là Phó Tiên Phong ra tay khiến y mất sạch tiếng tăm, nha nội muốn đem hết thảy tính lên đầu hắn quả không công bằng.
Tất nhiên Hạ Tưởng chỉ nghĩ đến mà tự trêu chọc, hắn không sợ mất lòng nha nội cái gì, trong sóng gió Ủy ban Kỷ luật Trung ương ở thành phố Tần Đường, hắn ngay cả họ cũng đắc tội, chẳng nhẽ lại sợ một nha nội? Hắn cũng rõ, đối phương muốn ngay mặt bắt chẹt hắn, thì rất khó tìm được phương hướng xuống tay
Sợ là sợ kẻ thù lén lút ra tay.
Nhưng ngay thời khắc nhạy cảm này, nha nội sao có thể nhớ tới việc đối phó hắn? Hay là bên trong có mục đích chính trị.
Nha nội ra tay không đáng sợ, dù sao tới tầng cấp nha nội, làm việc sẽ tuân thủ quy tắc nhất định, sẽ không qúa khác người, cũng sẽ không làm loạn, chỉ có Quốc Hoa Thụy ở mức độ bình thường không cao không thấp, mới là nhân vật không sợ trời không sợ đất.
Năm đó Quốc Hoa Thụy ngay cả Hoa Nhài Vàng, Bạc cũng dám trực tiếp đoạt lấy, hiện tại kiếm mấy người đụng xe hắn, ở trước mặt giả vờ la làng cũng có thể lý giải cho hành động điên cuồng, ai biểu chú của Quốc Hoa Thụy là Quốc Hàm Thanh cũng là Ủy viên bộ Chính trị!
Mà cha Quốc Hoa Thụy – Quốc Hàm Dương là Chủ tịch Tập đoàn Hóa dầu Quốc gia!
Lời nói của Tưởng Tuyết Tùng khiến Hạ Tưởng bỗng nhiên nhớ tới hắn ở Bắc Kinh, hóa ra còn không ít đối thủ và… kẻ thù.
Đối thủ chính trị không đáng sợ, quan niệm chính trị bất đồng, cho nên sinh ra rất nhiều sự việc và đối trọi gay gắt, không sao, chỉ cần dựa theo quy tắc là được, ai có lý ai tài giỏi, thì người đó thắng lợi.
Nhưng kẻ thù thì phiền phức đây, có thể trốn một chỗ bí mật gần đó, chỗ nào cũng nhúng tay vào, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay, đối phương tuy không muốn dồn hắn vào chỗ chết, chí ít cũng khiến hắn mất mặt, làm hắn lo lắng, thấp thỏm tính khí nóng nảy, làm hắn phạm sai lầm, thì mục đích đã quả thật đạt tới.
Còn điều quan trọng, không ai muốn bên người luôn có ruồi bọ bay ong ong khiến người ta khó chịu.
Không cần biết Quốc Hoa Thụy cũng được, nha nội cũng được, thế lực sau lưng bọn họ ở trên lập trường chính trị, khẳng định không đối lập hắn. Song Hạ Tưởng không thể không nghĩ, sự việc hôm nay là Quốc Hoa Thụy muốn trả thù hắn vụ Hoa Nhài Vàng, Bạc trước kia, mà chỉnh hắn một trận, hay bên trong còn dã tâm khác?
Còn một nhân tố quyết định, sự việc trên nha nội tham dự bao sâu, cuối cùng có mục đích đen tối gì?
– Cảm tạ bí thư Tưởng giúp đỡ.
Hạ Tưởng biết Tưởng Tuyết Tùng hôm nay ra tay giúp đến đây thôi, bởi Tưởng Tuyết Tùng không nói gì thêm, hắn cho rằng Tưởng Tuyết Tùng có gì băn khoăn, dù sao lúc ấy Tưởng Tuyết Tùng vẫn chưa lộ mặt, sau đó lại giải thích qua cho hắn về quá trình làm ác của Quốc Hoa Thụy, về nguồn gốc mâu thuẫn với nha nội, thì chỉ nói lướt qua :
– Thời gian ở Tần Đường, có thể do việc giải quyết Ngưu Lâm Quảng hơi vội vàng, ha ha, khiến một số người không vui
Tưởng Tuyết Tùng cười ha hả:
– Chẳng trách, chẳng trách… Bí thư Hạ, có người nhờ tôi chuyển lời đến anh.
Hạ Tưởng trong đầu thầm nghĩ, người có thể nhờ Tưởng Tuyết Tùng chuyển lời không phải bình thường, Hạ Tưởng cung kính nói:
– Mời Bí thư Tưởng chỉ thị
– Không phải chỉ thị là thảo luận.
Tưởng Tuyết Tùng giọng điệu thoải mái,
– Nha nội muốn phát triển một dự án tại thành phố Yến, nhằm vào mảnh đất ở công viên nước sông Hạ Mã, muốn nhờ anh giúp đỡ…
Nha nội đứng tên tập đoàn bất động sản có Thiên Giang, ở trong nước ảnh hưởng rất lớn, mở ra các thành phố lớn, nhiều người có chức quyền ở đó cũng không làm được gì, Thiên Giang vừa tới, nhất định sẽ thuận lợi, đánh đâu thắng đó, không gì khống chế nổi.
Thiên Giang tới thành phố Yến, Hạ Tưởng cũng có biết một chút, đã mở sạp định trụ lại lâu dài ở Thành phố Yến. Không đề cập tới việc đối kháng của Thiên Giang và tập đoàn Nam Gia thành phố Yến, chỉ mấy công trình của Tôn Hiện Vĩ, cũng rõ ràng cảm nhận được áp lực của Thiên Giang
May mà thành phố Yến có Tập đoàn Viễn Cảnh
Thiên Giang nhìn thấy Viễn Cảnh ở sông Hạ Mã muốn đầu tư công viên nước, nói vậy nha nội trong lòng đã có dự tính trước, nếu không đã không dám dùng mối quan hệ. Nói lại, mặc dù nha nội trong nước nhiều uy quyền nhưng gặp phải Liên Nhược Hạm, y còn phải nhượng bộ vài phần, dù thế nào thực lực chính trị vẫn là thực lực kinh tế, y so với Liên Nhược Hạm vẫn còn kém xa.
Thay đổi tỉnh khác còn tốt, tại tỉnh Yến, thành phố Yến cho dù y có thèm nhỏ dãi công viên nước cũng không có cách khéo léo nào đoạt được, trên có chủ tịch tỉnh Cao Tấn Chu dưới có Bí Thư thành ủy Vu Hồn Nhiên, đều là thế lực nhà họ Ngô.
Tuy nhiên điều khiến Hạ Tưởng dở khóc dở cười chính là nha nội đã có lời nhờ giúp đỡ, lựa đường vòng mà đi, nói vậy là đã đào trúng vách tường Liên Nhược Hạm, nhưng ở đâu có kiểu trước khi nhờ người giúp đỡ, kịp thực hiện thế phủ đầu?
Không phải nha nội thái quá, chính là y quá chịu thiệt ở phía Liên Nhược Hạm, vậy nên muốn trước mặt bày ra uy phong, cũng là có ý đe dọa, muốn mượn cơ hội nhắc nhở chính mình, muốn mình thấy được mối quan hệ lợi hại trong đó.
Hạ Tưởng cười khẩy, nha nội bàn tính sai rồi, hắn chưa bao giờ sợ hãi khi người khác uy hiếp, nếu phải nói hắn có khuyết điểm gì đó, thì chính là chịu mềm không chịu cứng, phải dùng nhu khắc cương may ra còn có hiệu quả, còn không sẽ ngược lại.
Tuy nhiên Hạ Tưởng muốn giữ cho Tưởng Tuyết Tùng chút thể diện, dù sao y cũng đồng ý truyền lời, chửng tỏ y và nha nội có giao tình.
– Nếu bí thư Tưởng mở lời, tôi truyền lời đến Tập đoàn Viễn Cảnh cũng không có gì, nhưng không biết nên nói như thế nào?
Hạ Tưởng cũng thăm dò Tưởng Tuyết Tùng, ý là hắn là cho bí thư Tưởng thể diện, không phải cho nha nội thể diện, mà mức độ của hắn bao nhiêu được quyết định bởi ân tình mà Tưởng Tuyết Tùng sẽ nhận là bao nhiêu.
Tưởng Tuyết Tùng nói rất tùy ý rất nhạt:
– Tôi hết cách, nha nội nghe nói tôi và anh có thể nói chuyện, liền tới tận nhà nhờ cậy, cứ mở miệng là chú… Nể tình tình nghĩa quen biết bao năm với ba y, cuối cùng tôi đánh chuyển lời
Hạ Tưởng nghe rõ ràng, từ đầu đến cuối Tưởng Tuyết Tùng không đề cập tới tên tuổi nha nội, chỉ lấy nha nội thay thế, một là ở Bắc Kinh tuy rất nhiều nha nội, nhưng không đề cập đến dòng họ chỉ nói hai chữ nha nội thì đủ biết chỉ ai, chỉ một người mà thôi, cấp cao Bắc Kinh đều rõ là ai, hai là biểu hiện y và nha nội có quan hệ bình thường, bởi vì cùng lúc đề cập tới cha nha nội, cũng chỉ là thoáng qua.
Có khi quan hệ bình thường nhưng sự việc mặt mũi bên ngoài, phải làm đến chốn, Hạ Tưởng hiểu chỗ khó xử của Tưởng Tuyết Tùng, nghĩ đến bước tiếp theo cuộc chiến tài chính của Liên Nhược Hạm, sản nghiệp nha nội đứng đầu hứng mũi chịu xào, liền nói:
– Tôi bảo đảm sẽ chuyển lời, nhưng tôi và Tập đoàn Viễn Cảnh quan hệ không thân thiết, hơn nữa giờ không ở thành phố Yến nữa, bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính (không ở đúng vị trí thì không bàn chính sự).
– Ha hả, có nói là được
Tưởng Tuyết Tùng giọng điệu thoải mái hơn, y cũng sợ phải chịu ơn nhiều lắm, nếu chẳng may Hạ Tưởng làm việc này thành công, ân tình y vẫn phải trả, nhưng vấn đề là, nha nội chưa chắc trả phần ân tình lớn này cho y.
Hạ Tưởng nói thêm một câu:
– Có câu có lẽ nói ra không đúng lắm, coi như gió thổi qua vậy, bí thư Tưởng coi như tôi chưa nói qua…
Dừng lại chút, cảm giác được Tưởng Tuyết Tùng đang lắng nghe, hắn nói tiếp,
– Giá cổ phiếu Tập đoàn Thiên giang có khả năng sẽ biến động, hiện tại chính là thời cơ bán tháo
Tưởng Tuyết Tùng dường như nghe rõ, nhưng lại như nghe không rõ
– Vậy trước đi. Tôi còn có cuộc họp, lần sau nói chuyện tiếp
Tưởng Tuyết Tùng thái độ khiến người ta cân nhắc mà nghĩ không ra, nhưng hắn tin Tưởng Tuyết Tùng là người hiểu biết, hắn xem như đã trả lại tình nghĩa cho việc Tuyết Tùng Tùng hôm nay đã ra tay giúp đỡ.
Hạ Tưởng đã đoán đúng rồi, hắn quả thật hoàn lại ân nghĩa của Tưởng Tuyết Tùng, vì Tưởng Tuyết Tùng đồng ý truyền lời thay nha nội, không chừng cũng là vì có bạn thân đang giữ cổ phần tập đoàn Thiên Giang, nhưng số lượng chưa đủ lớn, nếu không Tưởng Tuyết Tùng sẽ không gọi điện thoại tới, mà là tự mình ra gặp mặt hắn.
Tưởng Tuyết Tùng được Hạ Tưởng ám chỉ, thành công trong cuộc chiến tài chính, thu lợi rất nhiều, nếu Hạ Tưởng không kịp nhắc nhở sẽ tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.
Khiến cho Tưởng Tuyết Tùng coi trọng con người Hạ Tưởng thêm, sau đó trên hội nghị bộ Chính trị, y bỏ một phiếu ủng hộ rất có trọng lượng cho Hạ Tưởng.
Nhưng cùng lúc đó, sự việc lại có hai mặt, có lợi ắt có hại, nha nội nhờ người truyền lời không những không có hiệu quả, ngược lại trong cuộc chiến tài chính còn tổn thất nặng nề – cuộc chiến tài chính lúc này đã chính thức bắt đầu, cùng lúc y nhờ người truyền lời đúng là trùng hợp – nên y cứ cho rằng Hạ Tưởng cố ý làm mình rơi vào hoàn cảnh này, cố tình tát y một cái, nên hận Hạ Tưởng thấu xương, Hạ Tưởng không nể tình còn chưa tính, còn dám đè đầu cưỡi cổ y, thật là khinh người quá đáng!
Từ đó về sau, nha nội coi Hạ Tưởng như kẻ thù.
Ngày hôm sau, từ Tương Giang truyền đến tin tức, Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam đập bàn.
Hạ Tưởng mỉm cười, Diệp Thiên Nam còn muốn trước khi mở hội nghị bộ Chính trị giải quyết bế tắc? Tuy nhiên chỉ là uổng phí tâm trí thôi, gã và Phó Tiên Phong xã giao vài lần, nhưng đâu biết rằng Phó Tiên Phong là người thủ đoạn hai mặt?
Buổi chiều, cuộc chiến tài chính thể hiện uy lực … ai cũng không ngờ là cuộc chiến sẽ ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng diễn biến thành cuộc chiến thực tế chưa từng có, lần đầu tiên kinh tế ảnh hưởng đến chính trị trên chính đàn trong nước
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 31/12/2017 12:36 (GMT+7) |