Một kết quả, làm bao người kinh ngạc mà không thể lý giải nổi tại sao!
Bởi vì Tào Vĩnh Quốc vốn là người thuộc phe Thủ tướng, nhưng Thủ tướng gần như chẳng đoái hoài gì tới tình hình ông ta, vậy mà vẫn thông qua bổ nhiệm. Vậy thì rốt cuộc, ai mới là người đứng sau giật dây cho tất cả những việc làm này?
Ai là người lôi kéo Tào Vĩnh Quốc về phía mình?
Tất cả mọi thứ dường như thay đổi quá nhanh, trước tiên Thủ tướng bãi bỏ Diệp Thiên Nam, rồi lại khéo léo bãi bỏ Tào Vĩnh Quốc, hơn nữa, rồi thì nâng đỡ Lỗ Dân Hoành – ai mà chẳng thấy rõ rằng cái vị trí Bí thư tỉnh ủy Hắc Liêu , chắc chắn sớm đã thỏa thuận xong, thiên về một người náo đó được Thủ tướng đề cử
Tào Vĩnh Quốc đã mất đi sự ủng hộ của Thủ tướng, dù gì cũng có Tổng Bí thư ủng hộ tuy rằng không mạnh lắm nhưng không thể chối cãi, hơn nữa sự ủng hộ của quân đội cũng không phải là một điều đáng ngạc nhiên, thì tới cuối cùng, phe bình dân và lực lượng đối lập cũng sẽ có bộ phận uỷ viên bày tỏ sự ủng hộ của mình, liền khiến người ta chuyển biến không thể tin.
Sao lại có thể như thế?
Phải biết rằng bình thường đấu đá, tranh giành giữa các phe phái là không chịu nhượng bộ, ủng hộ Tào Vĩnh Quốc, nhất định là phải đạt được đủ sự báo đáp ích lợi chính trị trong đó, nếu không thì không thân quen với ông ta, ông ta lại chẳng có bất cứ hứa hẹn gì khiến cho người ta mê tít mắt, thì ai lại vô duyên vô cớ đi cớ ủng hộ ông ta?
Và trên chính trường lại càng không thể có một lời Lôi Phong
Nếu sự ủng hộ của Tổng bí thư cũng được, của ba vị Phó Thủ tướng cũng được, thậm chí cả sự hỗ trợ của quân đội và Cổ Thu Thực cũng dễ lý giải, thì sự ủng hộ của các ủy viên bên Thủ tướng và lực lượng đối lập đối với Tào Vĩnh Quốc, càng khiến nhiều người băn khoăn mà chẳng thể tìm nổi lời giải đáp.
Thậm chí vẻ ngờ vực còn hiện rõ ngay trên gương mặt Tổng bí thư.
Ngô Tài Dương cũng không lưu tâm tới phản ứng của Tổng bí thư, ánh mắt ông ta nửa vô tình nửa cố ý dừng lại ở Thủ tướng, bắt gặp thấy vẻ mặt Thủ tướng thoáng chút thất sắc và cả nét tức giận, cuối cùng trên môi ông ta cũng mỉm cười đầy mỹ mãn. Tuy là hệ bình dân không qua lại với thế lực của gia tộc, không ít lần giao tranh gần đây, thế lực của gia tộc đều chưa thể chiếm được thế thượng phong, hơn nữa không dễ gì khiến phái bình dân tổn thất, mà hôm nay nhìn thấy vẻ tức giận và thất vọng của Thủ tướng, ít nhiều thì cũng có Hạ Tưởng đang ở phía sau thúc đẩy
Nghĩ đến Hạ Tưởng, trước mắt Ngô Tài Dương lại hiện ra một thanh niên trẻ với vẻ mặt tươi cười vừa rạng rỡ lại vừa pha chút tự nhiên chân thành còn chen lẫn cả vài phần xảo quyệt, ba phần thân thiết bốn phần phần chán ghét, trong lòng ông ta bỗng dấy lên một cảm xúc khó tả. Thật ra, nếu không vì sai lầm Hạ Tưởng lừa Liên Nhược Hạm, thì nhà họ Ngô nâng đỡ hắn lên chức, cũng là một lựa chọn sáng suốt nhất!
Nhưng… Ngô Tài Dương lại âm thầm cười khổ, nếu không phải vì mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm, hắn ta sao có thể lọt vào tầm mắt ông cụ, sao có thể giành được lòng tin của nhà họ Ngô gia? Sự việc đều có hai mặt của nó, không thể nào hoàn hảo.
Nghĩ lại, giả sử Hạ Tưởng là con rể chính thức của nhà họ Ngô, thì Hạ Tưởng vẫn có thể có được những thành tựu như bây giờ, vẫn có thể được Tổng bí thư tán thưởng, vẫn có thể kết thân được với những người không cùng phe phái hay không? Câu trả lời hiển nhiên là không chắc. Cũng chính vì Hạ Tưởng không phải là con rể thật sự của nhà họ Ngô, dù cho mối quan hệ của hắn và Liên Nhược Hạm không thể giấu diếm cao tầng, nhưng vĩnh viễn có phải bí mật của bí mật hay không, cũng là khiến Tổng bí thư và những người khác khi có qua lại với Hạ Tưởng, cũng giảm đi một phần cảnh giác và sự phân chia phe phái rõ ràng đối với hắn
Đó cũng là lý do tại sao, Hạ Tưởng lại được nhà họ Ngô dốc hết sức mình ủng hộ giúp đỡ như thế, lại còn được cả Tổng bí thư hết lời khen ngợi, hắn quả là một thằng quỷ may mắn!
Tâm trí của Ngô Tài Dương bỗng nhiên trôi xa, sau khi tĩnh tâm lại, ông ta không khỏi rút ra một kết luận đối với tình hình hôm nay, mệnh đề kinh tế ảnh hưởng chính trị ở bên trong cao tầng, sớm đã có chung nhận thức, cho rằng sớm muộn gì cũng sẽ tới, nhưng không thể quá sớm, hẳn là còn mấy năm thậm chí mười mấy năm, nhưng không ngờ, lần đầu tiên trong nước, một cuộc chiến thành công vận dụng thực lực kinh tế ảnh hưởng cục diện chính trị, không ngờ ở Hạ Tưởng trong tay, đã thành công bước đầu!
Ngô Tài Dương không thể nào hình dung ra nổi mình sốc cỡ nào.
Với việc Hạ Tưởng đã lên kế hoạch dùng tiền hòng gây ảnh hưởng hội nghị lần này, Ngô Tài Dương cũng nghe qua ít nhiều, dù biết được chẳng là bao, nhưng cũng biết rõ cảnh tượng nghịch chuyển hôm nay, ẩn sau kia là sức mạnh của đồng tiền. Đương nhiên, nếu để ông ta biết thực ra Hạ Tưởng cũng không hiểu lắm về chiến tranh tài chính, từ đầu chí cuối chỉ là trợ thủ, còn người thực sự đứng sau chủ quản tất cả là Liên Nhược Hạm, thì không chừng Ngô Tài Dương sẽ giật thót mình vì kinh ngạc ấy chứ.
Chẳng qua sự kinh ngạc của Ngô Tài Dương chỉ là chuyện của cá nhân một người, điều ông ta không biết chính là, hội nghị lần này sẽ được lưu vào sử sách, vì nó không những quyết định vận mệnh của một nhóm người, mà còn ảnh hưởng đến quan niệm chính trị cả đời của một con người.
Hắn… Chính là Hạ Tưởng.
Sau khi nhận được kết quả từ Bộ chính trị, Hạ Tưởng chỉ biết một điều là nên rời khỏi Bắc Kinh.
Vậy thì nên trở lại Tương Giang thôi, công việc khẳng định đã chất thành đống, nhưng xử lý công vụ với hắn mà nói không phải việc cấp bách, về Tương Giang lần này người hắn muốn gặp nhất là Liên Nhược Hạm.
Liên Nhược Hạm quá vĩ đại, thật tài tình, quả đúng là vị cứu tinh và ngôi sao may mắn của hắn.
Tất nhiên, vẫn còn có Tào Thù Lê, chính nhờ sự dịu dàng và ân cần của cô cũng khiến Liên Nhược Hạm yêu thương, cho nên Liên Nhược Hạm yêu ai yêu cả đường đi lối về, không chỉ là vì trợ giúp hắn, cũng là vì có thiện cảm với Tào Vĩnh Quốc.
Từ biệt Lão Cổ và Cổ Ngọc – Cổ Ngọc trước Lão Cổ, từ đầu chí cuối đều giữ hình tượng đoan trang của thục nữ, không dám nói nhiều với Hạ Tưởng, càng không dám có những cử chỉ thân mật – Hạ Tưởng cũng không gặp ai, chỉ gọi một cuộc điện thoại thông báo với ông cụ Ngô, Ngô Tài Dương và Cổ Thu Thực, xong xuôi là hắn lên đường ngay tắp lự.
Lão Cổ sừng sững như một ngọn núi, chen ngang giữa Hạ Tưởng và Cổ Ngọc, khiến hai người chỉ biết đứng nhìn nhau từ xa, không dám lỗ mãng. Hơn nữa, Hạ Tưởng cũng đã nhận ra sau khi Lão Cổ nghe được kết quả từ Hội nghị chính trị, trong thần sắc có chút cô đơn. Hắn cũng biết, Lão Cổ vừa muốn hắn được như ý, đồng thời cũng không muốn thấy Thủ tướng bị bất lợi
Quả là quá làm khó ông lão.
Nhưng Lão Cổ không nói, Hạ Tưởng cũng không tiện an ủi, bởi hơn ai hết, hắn hiểu, có một số sự việc chỉ có thể tự mình cởi bỏ khúc mắc
Lúc Cổ Ngọc tiễn hắn, hắn không thể không khỏi dặn dò một vài câu, dặn Cổ Ngọc cố gắng chú ý tới tâm trạng của Lão Cổ, sắp tới tâm tình ông sẽ không tốt lắm, nên nhường nhịn ông lão, giúp ông tập thể dục nhiều hơn, để tinh thần ông thư giãn, thoải mái hơn.
Cổ Ngọc một dạ hai vâng, ngoan ngoãn nghe lời.
Tới khi Hạ Tưởng thực sự phải đi thật rồi, cô bỗng nhiên vượt lên trước chặn hắn lại, nắm lấy cánh tay Hạ Tưởng – may mà ở ngoài cửa, Lão Cổ không trông thấy, cũng không có người quen nào của Cổ Ngọc nhìn thấy – cô nhẹ nhàng hôn tạm biệt Hạ Tưởng. Sau đó, cắn tai hắn nói:
– Nếu như anh là của riêng mình em thì tốt biết bao!
Dứt lời, lại dường như thoải mái hơn mà cười:
– Em chỉ là suy ngẫm mà thôi, có nhiều chị em thích anh như thế, nếu chỉ mình em có được anh, chắc hẳn sẽ làm họ rất đau lòng.
Sau đó, cô lại nhảy chân sáo chạy mất. Mặc dù cố thể hiện ra không hề gì và vui đùa trêu chọc, nhưng Hạ Tưởng vẫn cảm nhận được từ sâu thẳm tâm hồn cô gái một sự cô độc không vui
Có lẽ một ngày nào đó… Cổ Ngọc sẽ rời xa hắn! Bỗng nhiên, trong lòng Hạ Tưởng lóe lên một ý nghĩ mãnh liệt…
Trước khi lên máy bay, Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Tào Vĩnh Quốc.
Giọng nói của Tào Vĩnh Quốc sang sảng, rất vui mừng, cũng rất hỗn loạn, đầu tiên là nói một loạt chuyện phiếm tạp nham, sau cùng vừa chuyển giọng điệu, lần đầu tiên nói ra lời tâm huyết với Hạ Tưởng bằng một giọng nghiêm trang:
– Cám ơn con, Hạ Tưởng, con vì ba, vì họ Tào mà đã làm rất nhiều việc, ba ăn nói vụng về, nhưng sẽ luôn khắc ghi trong lòng!
Hạ Tưởng trầm tư, hắn cũng biết để một bề trên nói cảm ơn với hậu bối, là khó khăn cỡ nào. Thực lòng mà nói, lý do hắn giúp cha vợ là vì: Một là vì năm xưa khi hắn chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, nghèo xác nghèo xơ, không những không khinh thị hắn, còn ngầm thừa nhận tình yêu của hắn và Tào Thù Lê, khiến hắn luôn luôn khắc sâu trong lòng
Hai là vì Tào Thù Lê là người con gái đức hạnh, đảm đang, dịu hiền, chu đáo khiến hắn cảm thấy hắn may mắn nhường nào khi lấy được một cô vợ tốt nhất thế gian.
Tổng hợp lý do của hai phương diện, khiến hắn cần phải thuận thế đẩy một phen trong thời khắc mấu chốt trên con đường thăng tiến của cha vợ, đó mới là gốc rễ của việc làm người
– Ba, ba quá lời rồi, người một nhà cả, không nói lời hai nhà
– Hạ Tưởng, ba sẽ đích thân cảm ơn Tổng bí thư.
Tào Vĩnh Quốc mau chóng chuyển đề tài, có lẽ ông ta cũng cảm thấy giữa cha vợ con rễ không thích hợp nói những đề tài quá nghiêm túc quá chính thức
– Nên như thế, Tổng bí thư kỳ thực luôn luôn quan tâm tới ba.
Hạ Tưởng hiện tại tự nhiên phải nhường cho Tổng bí thư. Qua việc lần này, hắn tin bố vợ chắc chắn sẽ giữ vững lập trường, đã biết nên nghiêng về bên nào rồi.
Thủ tướng thua hơi bị oan, chẳng những mất ngai vàng của Bí thư tỉnh ủy Hắc Liêu, lại mất đi một sự nương tựa của Tào Vĩnh Quốc. Lúc này Hạ Tưởng cũng đã biết được cảnh tượng tinh tế làm người ta miên man bất định trong bộ Chính trị, trong lòng đối với cách làm trực tiếp bỏ rơi Diệp Thiên Nam và hàm súc vứt bỏ Tào Vĩnh Quốc của Thủ tướng, tuy không vui, cũng chỉ có thể cười trừ… đúng thế, hắn còn có thể nói gì nào?
Chính trị chính là chính trị, giữa lúc Thủ tướng trở tay, Diệp Thiên Nam là bị ép phải bỏ rơi, mà Tào Vĩnh Quốc lại là chủ động vứt bỏ, từ thủ đoạn chính trị mà nói, thực sự là thủ đoạn thành thục mà sắc bén. Về tình người mà nói thì vẫn còn những khiếm khuyết.
Cũng không biết Diệp Thiên Nam bị mất mọi thứ như thế thì có cảm tưởng gì?
Hạ Tưởng không thể đoán biết được ý nghĩ của Diệp Thiên Nam, vì hắn đâu phải Diệp Thiên Nam, hơn nữa hắn cũng không hiểu rõ Diệp Thiên Nam như trong tưởng tượng của hắn.
Thậm chí sau tất cả mọi việc ngay cả Thủ tướng cũng ngạc nhiên về hành vi của Diệp Thiên Nam, cảm thấy Diệp Thiên Nam có chút gì đó khó hiểu.
Lúc này, Diệp Thiên Nam cũng chẳng tỏ ra giận dữ gào lên hay quăng đồ đạc mà lặng lẽ ngồi trong phòng làm việc, ngẩn ngơ nhìn quân tử lan héo rũ hai chiếc lá.
Ngẩn ngơ xuất thần
Chỉ là ô cửa kính phía sau gã, có một chỗ hổng rõ ràng vừa bị đập bể, cũng không biết cái khung cửa vốn đẹp là vậy lại bị vật gì đập vỡ.
Kỳ thực tin tức gã ở đồn công an thành phố Tương Giang truyền ra, và sau khi nhận được tin từ trong Bộ Công an, thì liền biết đại thế đã mất, Hạ Tưởng cũng tốt, Phó Tiên Phong cũng được, là muốn dùng mọi cách cản trở gã tới tỉnh Yến nhậm chức
Gã lập tức liên hệ với Thủ tướng, chỉ là vẫn chưa liên lạc được vì ông còn đang dở cuộc họp.
Lúc đó gã hãy còn khờ dại ảo tưởng – tất cả mọi người khi phải đối mặt với sự thăng chức trọng đại, đều có lúc mất đi chỉ số thông minh và lý trí phán đoán – có lẽ Thủ tướng có thể ngăn cơn sóng dữ, cũng có lẽ bí thư Long có thể thay gã ta nói vài câu, lại cũng có lẽ là Chủ tịch Quốc hội sẽ thay gã nói tốt vài câu, rồi cuối cùng gã chống chọi được áp lực khắp nơi, thành công thăng chức
Giấc mơ tuy đẹp thật, nhưng suy cho cùng thì mơ cũng vẫn chỉ là mơ.
Sau khi tỉnh mộng, những mất mát và những phẫn nộ của Diệp Thiên Nam chẳng có lời nào để nói. Ông ta căm hận Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong tới tận xương tủy. Cũng hết sức khinh thường Trịnh Thịnh, Dương Hằng Dịch và Hồ Định. Nhưng những cái đó đâu thể thay đổi được vị trí khó xử lúc này của gã ở tỉnh Tương. Cho nên sau khi ngẫm nghĩ nửa tiếng đồng hồ, gã ta đã nảy ra một quyết định trọng đại.
Cái quyết định đó đủ để làm Tương hết sức kinh hãi và cũng khiến Thủ tướng không thể lí giải nổi…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 31/12/2017 12:36 (GMT+7) |