Con đường của Hạ Tưởng tiến nhanh nhưng gập ghềnh, sau khi trải qua mưa gió thì nhanh chóng trưởng thành và bay rất cao. Còn con đường mà Lý Đinh Sơn đang đi là một con đường lớn và bằng phẳng, không nguy hiểm cũng không trắc trở, thuận buồm xuôi gió, nhưng chính vì vậy mà không đủ sự thúc đẩy để có thể bay cao.
Nhiều năm qua Hạ Tưởng vẫn luôn để ý tới con đường làm quan của Lý Đinh Sơn, mặc dù đã từng trải rất nhiều nhưng tính tình của y vẫn chẳng thay đổi được bao nhiêu, giống như một kẻ theo chủ nghĩ lý tưởng dù vấp phải trắc trở khắp nơi, y vẫn hết lòng tuân theo quan điểm của chính mình một cách cố chấp mà kiên định, không vì sự ô nhiễm của cái quan trường và thế tục này mà bị vẩn đục, chấp nhận không lên tới địa vị cao, cũng không muốn hòa mình với ô hợp.
Thật ra là theo nguyện vọng của Hạ Tưởng, thật không muốn để Lý Đinh Sơn đến địa phương theo nghiệp chính trị, bởi Lý Đinh Sơn lý tưởng hóa mọi thứ, không đủ nhận biết kẻ lừa người gạt trên quan trường, khi gặp những chuyện bất công thì hoặc là sẽ rất dễ bị người ta lợi dụng, hoặc là có thể bị đem ra làm vật thế thân.
So sánh với các Bộ và Ủy ban Trung ương, những đả kích dù là ngấm ngầm hay công khai ở địa phương càng nhiều hơn, gút mắc về lợi ích càng phức tạp hơn.
Nhưng lão Sử luôn không muốn Lý Đinh Sơn chỉ dừng lại ở cấp Thứ trưởng, lúc lâm chung, không những nhờ Tổng bí thư đối đãi thận trọng, mà còn lôi cả hắn vào cuộc.
Cũng nói rõ một điều là, lão Sử nhìn thấu triệt những khuyết điểm của Lý Đinh Sơn nên mới phó thác cho Tổng bí thư an bài tiền đồ của Lý Đinh Sơn, lại e sợ cho Lý Đinh Sơn ở địa phương gặp nhiều trở ngại, liền khiến hắn cùng làm việc với Lý Đinh Sơn, mà còn cân nhắc hết những sắp xếp chăm lo cho Lý Đinh Sơn, thật là một ông cụ khiến người ta không khỏi ngậm ngùi tiếc thương mà cũng không có lời nào để nói.
Cũng bởi vì như thế mới khiến cho Tổng bí thư vì để sắp xếp hắn và Lý Đinh Sơn vào cùng một chỗ mà không thể không làm xáo trộn một vài bố trí, sắp xếp trước bố cục.
Cũng không thể vì thế mà chỉ trích lão Sử, cả đời lão không có con trai, yêu thương Lý Đinh Sơn như người nối dõi, âu cũng là cái lẽ thường tình của con người.
E là Tổng bí thư cũng điều tra về lý lịch của Lý Đinh Sơn, trong lòng hiểu rõ về tính tình cũng như con người của Lý Đinh Sơn, vì thế cũng là có lo nghĩ về việc sắp xếp Lý Đinh Sơn cùng làm việc với hắn, lo rằng việc chăm lo quá mức cho Lý Đinh Sơn mà ảnh hưởng đến tiến trình bình thường của hắn.
Từ giờ trở đi, muốn đạt đến một mục tiêu cao quý hơn, mỗi bước đi của hắn đều không được sai lệch, nhất là trước khi lên chính bộ tuyệt đối không được phép thất bại, nói một cách khó nghe, Cổ Thu Thực có thể ngồi được vào vị trí người nối nghiệp nhảy cóc hay không còn chưa biết được, mà hắn đứng sau vị trí của Cổ Thu Thực, càng có vô số người muốn giành lấy nó.
Mặc kệ là Tổng bí thư hay là ông cụ Ngô, không cần bàn bạc cũng đã hiểu ngầm với nhau rằng, nếu như có một ngày vì sự tồn tại của Lý Đinh Sơn mà gây trở ngại bước tiến của hắn, khỏi cần nghĩ Hạ Tưởng cũng biết, Lý Đinh Sơn tất nhiên sẽ bị hy sinh.
Vì thế Tổng bí thư mới hỏi một câu như thế, là không muốn hắn khó xử.
Hạ Tưởng hiểu được tấm lòng tha thiết của lão Sử, cũng hiểu được cái khó của Tổng bí thư, suy nghĩ trong giây lát rồi kiên định nói:
– Bộ trưởng Lý là người dẫn dắt khi tôi vừa mới vào quan trường, không có Bộ trưởng Lý thì cũng không có tôi ngày hôm nay, ưu điểm lớn nhất cũng là khuyết điểm của tôi là trọng tình trọng nghĩa, xin Tổng bí thư hãy yên tâm, tôi sẽ giải quyết tốt mọi vấn đề của mối quan hệ này.
Cố ý nhấn mạnh trọng tình trọng nghĩa, thực ra cũng bao hàm việc bày tỏ tiếng lòng của Hạ tưởng với Tổng bí thư. Tổng bí thư vui sướng mỉm cười, vỗ vỗ vai Hạ Tưởng và nói:
– Thật là làm khó cậu, Hạ Tưởng, cậu phải gánh trọng trách nặng nề rồi.
Hạ Tưởng vốn tưởng rằng Tổng bí thư sẽ ít nhiều ám chỉ hướng đi cho bước tiếp theo, dù sao đây cũng là việc liên quan đến tiền đồ của hắn và Lý Đinh Sơn, không ngờ Tổng bí thư vừa chuyển đề tài liền hỏi sang vấn đề khác.
– Năng lực và tính tình của Trịnh Hải Kỳ thế nào, cậu thử nói xem, phải nói thật đấy nhé, đừng có giả bộ nói dối tôi.
Tổng bí thư cố ý nhấn mạnh một câu, hiển nhiên, bây giờ y đã không coi Hạ Tưởng là người ngoài rồi.
Tại sao lại hỏi đến Trịnh Hải Kỳ? Hạ Tưởng trong lòng không khỏi nghĩ ngợi, chẳng lẽ việc hắn và Trịnh Hải Kỳ trước đây có mâu thuẫn đã đến tai của Tổng bí thư sao? Hoặc là nói, đợi hắn rời khỏi tỉnh Tương, vị trí của Trịnh Hải Kỳ sẽ bị điều chuyển?
Lời nói của Tổng bí thư tuy rằng khéo léo, thân thiết nhưng Hạ Tưởng vẫn không dám nhiều lời và càng không dám nói lung tung, hắn có một ấn tượng hết sức bình thường về Trịnh Hải Kỳ, cảm thấy đây là một gã khuếch trương, có lúc lỗ mãng, khi thì lại lấy lòng mọi người, thích đầu cơ lợi dụng, nhưng lại thiếu con mắt tinh tường nhận định tình hình.
Nhưng vấn đề là…
Trịnh Hải Kỳ là thân tín của Trịnh Thịnh, nói không chừng khi hắn rời khỏi tỉnh Tương, muốn để Trịnh Hải Kỳ lên chức chính là ý đồ của Trịnh Thịnh, với mối quan hệ của Trịnh Thịnh và Tổng bí thư, hắn còn có thể nói gì hơn?
Hạ Tưởng chỉ có thể giả bộ ngớ ngẩn để nói dối:
– Tôi và đồng chí Trịnh Hải Kỳ ít trao đổi công việc, không hiểu nhiều về cậu ấy, đưa ra ý kiến thật không hay. Cậu ấy là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, ý kiến của Bí thư Trịnh là điển hình hơn cả.
Tổng bí thư đột nhiên cười:
– Bằng với việc chưa nói gì.
Cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc, Tổng bí thư tiễn Hạ Tưởng ra đến cửa, không nói thêm lời nào nữa, để lại cho Hạ Tưởng một cái kết mở đầy thâm ý.
Là phải rời khỏi tỉnh Tương sớm rồi, nhưng rốt cuộc là khi nào, đi đâu thì vẫn chưa hề nói rõ, đáng lẽ hắn còn muốn nhắc đến việc hắn gặp Thủ Tướng, nhưng không thể tìm được một cơ hội nào để mở lời.
Đến cửa Trung Nam Hải, rét lạnh thấu xương, khí trời âm u, quả nhiên là sắp có tuyết rơi.
Hạ Tưởng đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên một chiếc ô tô từ bên trong đi ra, đỗ ngay trước mặt khiến hắn sửng sốt, từ trên xe bước xuống một người, chính là Cổ Thu Thực.
– Lên xe đi, trên xe ấm hơn.
Cổ Thu Thực đích thân xuống xe đón, có thể nói là vô cùng lễ độ, trên thực tế thì với cấp bậc của Cổ Thu Thực, chỉ cần mở cửa sổ vẫy tay với Hạ Tưởng là được rồi.
Hạ Tưởng cũng không khách sáo, lập tức lên xe ngồi bên cạnh Cổ Thu Thực, cũng một thời gian không gặp Cổ Thu Thực rồi, Hạ Tưởng thật cũng có vài điều muốn nói với Cổ Thu Thực.
Hiện tại, mối quan hệ giữa hắn và Cổ Thu Thực so với trước kia đã có sự phát triển nhảy vọt, tuy rằng khoảng cách về cấp bậc khá lớn, nhưng trước mặt Cổ Thu Thực, Hạ Tưởng không hề có chút áp lực, cảm thấy thân thiết như bạn bè vậy.
Trên xe vô cùng ấm áp, Hạ Tưởng thở một hơi:
– Đang lạnh mà được giúp cho ấm áp thế này, thật khiến cho người ta không muốn nhớ cũng khó.
Cổ Thu Thực cười và nói:
– Không hiểu sao nghe giọng điệu của cậu, cảm thấy có gì đó rất bất mãn thì phải.
– Đâu có.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ xua tay:
– Chỉ là vì phải rời khỏi tỉnh Tương rồi, hơi có chút lưu luyến mà thôi. Dường như mỗi lần tôi rời khỏi đây đều rất gấp gáp…Hơn nữa đi đâu, trong lòng cũng chưa có chắc chắn, xác định.
Cổ Thu Thực nghe ra hàm ý của Hạ Tưởng, trái lại cười rất vui vẻ:
– Đi nào, chúng ta cùng đi ăn trưa.
Rồi lại cười một cách thần bí:
– Đừng nghĩ đến việc chụp lời của tôi, bước tiếp theo cậu sẽ đi đâu, tôi cũng không biết.
Hạ Tưởng tin Cổ Thu Thực nói thật, Tổng bí thư hôm nay chỉ nói hắn nhất định sẽ bị điều chuyển, hơn nữa có thể sẽ cùng với Lý Đinh Sơn, nhưng vẫn chưa chỉ rõ chức vụ và đi đến đâu, đoán chừng không phải là cố ý giấu diếm, mà là vẫn chưa xác định.
Với thân phận của Tổng bí thư, trước khi sự việc chưa được quyết định, y nhất định sẽ không để lộ ra dù chỉ nửa phần.
Nhưng Cổ Thu Thực thì không giống như thế, chỉ cần có một chút manh mối là có thể lộ ra, không ngờ Cổ Thu Thực cũng trốn tránh không trả lời, cũng khiến Hạ Tưởng đoán được ít nhiều, bước tiếp theo tuy đã được nêu ra nhưng hiển nhiên là rất khó khăn, hướng đi không rõ, chức vụ vẫn phải chờ.
Thôi, không phải đoán thêm nữa, nói không chừng việc này tuy rằng đã đề ra nhưng cũng có khi kéo dài đến vài ba tháng mới có thể chính thức chứng thực được.
Ăn cơm trưa với Cổ Thu Thật, nói một vài chủ đề tản mạn, không nói về bước tiếp theo và Lý Đinh Sơn nữa, chỉ là Cổ Thu Thực có hàm ý vài câu về Trịnh Hải Kỳ, vẫn là mơ hồ để lộ ra Trịnh Hải Kỳ có khả năng sẽ được đề bạt.
Hạ Tưởng không tỏ rõ ý kiến, Trịnh Hải Kỳ là tốt hay xấu, thắng hay bại, với hắn chẳng có một chút quan hệ gì, hắn cũng không cần phải vì từng có chút mâu thuẫn với Trịnh Hải Kỳ mà nói xấu sau lưng gã, ngược lại còn thể hiện hắn là người nhỏ mọn.
Sau khi ăn xong, Cổ Thu Thực vẫn lộ ra ít nhiều điều gì đó:
– Theo ý của tôi, đương nhiên là muốn bước tiếp theo của cậu có thể đảm nhiệm chức Phó bí thư, tuy nhiên nói không chừng còn tiếp tục làm ở Ủy ban Kỷ luật. Cậu nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, trước tiên nên bắt tay vào giải quyết những vấn đề còn sót lại ở tỉnh Tương, tránh khỏi đến lúc đó lại không kịp. Đúng rồi, hiện tại có kẻ dường như cố ý đánh đồng cậu với Chu Hồng Cơ, mặc kệ bước tiếp theo đi nơi nào, đảm nhiệm chức vụ gì, trong một khoảng thời gian dài, sợ là luôn có kẻ muốn so sánh nhất cử nhất động của cậu với Chu Hồng Cơ…
Xem như tạo dựng nên một đối thủ mạnh? Hạ Tưởng lắc đầu, mỉm cười vô vị.
– Tôi còn có việc phải đi trước, chiều nay phải gặp mặt với Phó thủ tướng Đại.
Cổ Thu Thực vẫy tay tạm biệt Hạ Tưởng:
– Phó thủ tướng Đại cũng rất có hứng thú với cậu, vẫn luôn nói nếu có cơ hội nhất định gặp mặt cậu một chút.
Cổ Thu Thực đi rồi, Hạ Tưởng một mình uống thêm một hớp trà, mãi đến khi những bông hoa tuyết bên ngoài rơi xuống, hắn mới dường như bừng tỉnh.
Phó thủ tướng Đại Phục Thịnh là Phó thủ tướng thường vụ quốc hội, là một trong những Ủy viên thường vụ của Bộ chính trị, xếp song song với Tập Cận Bình, hiện giờ được miêu tả là người có thể được chọn đảm nhiệm chức Thủ tướng, nhiệm kỳ mới năm tới, sẽ cùng với Tập Cận Bình quản lý tình hình chung trong nước.
Là một trong những thủ lĩnh mạnh nhất trong Đoàn hệ, Hạ Tưởng vẫn chưa có dịp được tiếp xúc với Đại Phục Thịnh, cũng thật đáng tiếc. Nhưng hắn tin rằng thế nào rồi cũng sẽ có cơ hội, chỉ là không dễ nhận định, Đại Phục Thịnh có thái độ thế nào đối với hắn?
Không còn nghi ngờ gì nữa, từ năm sau, Đại Phục Thịnh sẽ trở thành một trong những nhân vật mấu chốt quyết định triển vọng của hắn sau này, đúng như Cổ Thu Thực đã từng nói, có thể quen biết với Đại Phục Thịnh, là việc vô cùng cấp bách.
Khi đến nhà họ Ngô, tuyết đã rơi thành một lớp mỏng.
Hạ Tưởng vốn định gặp gỡ Liên Nhược Hạm, chuẩn bị nói chuyện với cô, lấy uy nghiêm của chồng mà phê bình cô vài câu, ai bảo cô có việc lớn mà không bàn bạc với hắn, còn cố ý giấu diếm, không ngờ Liên Nhược Hạm không biết là cố ý trốn hắn hay là không đúng dịp, đã đi nước ngoài rồi.
Đi nước ngoài mà cũng không báo trước với hắn một tiếng, có thật còn xem hắn là người đàn ông của cô không?
Hiển nhiên, ông cụ Ngô cũng đã biết việc Liên Nhược Hạm có thai, vừa thấy Hạ Tưởng liền vui vẻ ra mặt, kéo tay Hạ Tưởng và nói:
– Tiểu Hạ, bước tiếp theo của cậu, tôi sẽ dùng quyền lực của mình, làm một cái kết song hỷ lâm môn. Khi cần đẩy cậu lên thì sẽ đẩy, nếu không, đợi đến khi tôi nhắm mắt xuôi tay thì có muốn cũng giúp cậu không nổi nữa.
Có lẽ ông cụ Ngô cũng từ cái chết của lão Sử mà ý thức được cái tuổi già, cái chết có thể đến bất cứ lúc nào, không ai có thể tránh được. Ông trầm ngâm nhìn Hạ Tưởng, xúc động nói một câu:
– Cậu là một thanh niên có tình có nghĩa, về điểm này, tôi thật sự rất thích.
Sau đó, ông cụ Ngô lại nổi hứng mà nói thêm một câu:
– Mỗi lần cậu tiến bước đều có kẻ muốn ngáng chân, lần này dù bất cứ giá nào, nói bất cứ điều gì tôi đều muốn tuân theo ý chí của tôi, Hạ Tưởng, cậu chờ xem là được!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/01/2018 11:36 (GMT+7) |