Diệp Thiên Nam có ý ở trong thời gian bao lâu, thiên hạ rộng lớn, Diệp Thiên Nam có thể đi lại, tự nhiên cũng có thể tùy ý lui tới thành phố Lỗ.
Vả lại cho dù Diệp Thiên Nam dù không ở thành phố Lỗ, người ở Bắc Kinh, cũng có thể điều khiển rất nhiều sự việc.
Hạ Tưởng cũng nghĩ tới khả năng, Diệp Thiên Nam đến thành phố Lỗ, nhất định muốn gặp Tôn Tập Dân, Chu Hồng Cơ và Hà Giang Hải, tạo thành hợp tác nhất định, bởi vì hệ bình dân của Diệp Thiên Nam cùng Hà Giang Hải có lợi ích qua lại, phe phản đối của Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ thì không có, mà theo tin tức từ con đường nào đó mà hắn biết được, hợp tác giữa Chu Hồng Cơ và Hà Giang Hải, trước mắt có khúc mắc nho nhỏ.
Diệp Thiên Nam người đang ở thành phố Lỗ, hiển nhiên là muốn hóa giải mầm họa ngầm giữa Tôn Tập Dân và Hà Giang Hải.
Cứ để mặc Diệp Thiên Nam bận việc, hắn tạm thời hưởng thụ thời gian nhàn rỗi khó có được trước đã.
Hạ Tưởng không dẫn theo lái xe và thư kí, đích thân lái xe đến đón. Hắn không muốn khoa trương, nghĩ thầm cùng Tào Thù Lê trải qua thế giớ hai người trong nửa ngày.
Vì càng nổi tiếng, muốn có thời gian thanh tĩnh càng khó.
Điều khiến Hạ Tưởng bất ngờ chính là Tào Thù Lê đến, dường như đã lật ngã quân bài Domino quan trọng đầu tiên, sau đó không lâu lại có vài người đẹp đến thành phố Lỗ ngắm cảnh du lịch, khiến hắn thuận tiện tiêu khiển một phen.
– Có thể khiến phó bí thư tỉnh ủy làm lái xe, em thật sự cực kì vinh hạnh.
Tào Thù Lê vừa lên xe đã trêu Hạ Tưởng,
– Không chừng cả tỉnh Tề, cũng không có mấy người có thể mời được anh đích thân lái xe, có phải không?
– Em bay nửa này còn chưa mệt, vừa đặt chân xuống đất liền lấy anh làm trò tiêu khiển, có phải khoa tay múa chân được phó bí thư thành ủy, mới khiến em đặc biệt cảm thấy hài lòng?
Hôm nay không tồi có ánh nắng mặt trời, trời trong sáng sủa, Mercedes-Benz chạy trên đường cao tốc sân bay, Hạ Tưởng tâm trạng tốt liền cùng Tào Thù Lê đấu võ mồm.
– Quên nói cho em biết, tỉnh Tề bắt nguồn tư tưởng Nho giáo mà ra, cái gọi là nhập gia tùy tục, em phải học tam tòng tứ đức, nghe chưa?
– Ở tỉnh Tề, phụ nữ phải nghe lời đàn ông. Không được nói điều kiện không được nói lý do, có nghe không?
– Có nghe hay không?
Hạ Tưởng tự cho là hợp tình nói liền một mạch, hỏi liên tiếp câu cuối nhưng không nghe thấy lời đáp lại, vừa quay đầu thì thấy Tào Thù Lê đã dựa vào ghế ngủ ngon lành.
Ánh sáng xuyên qua cửa kính xe rọi xuống ánh mắt Tào Thù Lê, lông mi và gương mặt, theo ô tô chạy đi mà ánh sáng biến đổi, xoay vòng quanh một người đẹp tuyệt mĩ đang ngủ.
Hạ Tưởng cho xe đi chậm lại, mở âm nhạc, truyền khúc đàn tranh êm ả mong rằng có thể xua đi phần mệt mỏi trên đường đi của Tào Thù Lê.
Thân là phó Bí thư Tỉnh ủy, đồ dùng sinh hoạt trong nhà đều là đầy đủ mọi thứ, không cần quan tâm. Tào Thù Lê sau khi về đến nhà, cũng chỉ cần dựa theo thẩm mỹ của cô bố trí đơn giản là được.
Ở trên đường cô ngủ một giấc, vừa vào cửa đã lên tinh thần, nhanh nhẹn sắn tay áo giúp Hạ Tưởng dọn dẹp, đem trong ngoài chỉnh sửa hoàn toàn, cô mới vừa lòng, một bên đem quần áo bẩn cho vào máy giặt. một bên oán giận:
– Đàn ông cho dù nhiều tuổi, quan chức rất cao, vĩnh viễn giống con nít cần người ta chăm sóc.
– Phụ nữ dù xấu đẹp, hay không còn trẻ, vĩnh viễn cần có người nói lời vâng dạ bên tai.
Hạ Tưởng không chút nể tình mà đáp.
Tào Thù Lê cầm gối ném về phía Hạ Tưởng:
– Nói bừa, em khi nào khiến anh nói lời vâng dạ? Anh khi nào ăn nói dễ nghe. Nếu không nhầm, phải trước kia có nói lời dễ nghe với chị Liên phải không?
Nói đến Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng gần đây đến điện thoại Liên Nhược Hạm cũng không nhận được, không khỏi cười và nói:
– Còn nói cô ấy, hiện tại cô ấy mang dáng vẻ gì nữa, người ở nơi nào anh cũng không biết nữa là.
– Người đương nhiên ở Mỹ, tuy nhiên anh muốn gặp chị ấy không dễ dàng.
Tào Thù Lê thu dọn xong, ngồi xuống,
– Nghĩ lại anh cũng khá đáng thương, không được tự do tự tại, muốn ra nước ngoài còn phải được trung ương phê duyệt, thật phiền toái
Phiền toái là có chút, nhưng là quả thật có tất yếu, Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng, hắn là lực lượng hậu bị được tổng Bí thư gắng sức bồi dưỡng, có thể tùy tiện xuất ngoại mới là lạ, nếu chẳng may ở nước ngoài xảy ra bất cứ sự tình không may gì, thì có khả năng tạo thành sự kiện to bằng trời
Vẫn là ngoan ngoãn mà ở lại trong nước cho xong.
Nhớ tới Liên Nhược Hạm thì lại liền nhớ đến Cổ Ngọc.
Cổ Ngọc gần đây tình trạng không tồi, theo hắn biết, đang khai thác thị trường, đăng kí “thế gia Cổ Ngọc” xuyên suốt toàn quốc, toàn bộ cơ quan đầu não cả nước, đại lý chính thức thứ nhất khai trương ở Tương Giang, nhà đại lý thứ hai tại thành phố Yến đã tìm được địa chỉ tốt, đang trong khẩn trương lặp đặt các thiết bị
Đại lý thứ ba, Cổ Ngọc chuẩn bị mở ở thành phố Lỗ, bởi cô cho rằng số ba là may mắn mà hiện tại hắn ở thành phố Lỗ, cho nên cô nhất định phải mở nhà đại lý thứ ba ở thành phố Lỗ.
Mở rộng bước tiến coi như thuận lợi, Cổ Ngọc toả sáng tuổi xuân rạng rỡ, bay qua bay lại, trở thành người bay trên không trung, lại bận đến kinh khủng.
Nghiêm Tiểu Thì được Mai Hiểu Lâm chiếu cố, ở Tương Giang cũng mở ra cục diện, mà Phó Tiên Tiên đã mở rộng kinh doanh ở vài thành phố cấp ba tỉnh Tương, tiến triển rất tốt.
Ngay ngày hôm qua Phó Tiên Phong còn gọi điện thoại, tỏ vẻ vô cùng ưng ý đối với thành viên tổ chức kinh tế và chính trị mà Hạ Tưởng để lại, chủ động muốn thay hắn chăm nom, để hắn yên tâm.
Sự tình có thể khiến đồng chí Phó Tiên Phong chủ động ứng phó, chắc chắn là chuyện tốt có lợi đối với bản thân y, Hạ Tưởng cũng rất vừa sự lòng sắp đặt của chính mình, thắng lợi hai bên vĩnh viễn là quan điểm chính, tuy nhiên nghe Cổ Ngọc nói, Nghiêm Tiểu Thì và Phó Tiên Tiên sắp tới cũng chuẩn bị tiến quân vào thị trường thành phố Lỗ, khiến hắn có chút đau đầu, bây giờ còn một đống việc lớn cần giải quyết, các cô muốn đầu tư là chuyện tốt, nhưng hiện tại hắn không nắm bắt rõ tình hình kinh tế.
Nhưng không ai ngăn được bước chân quân đoàn người đẹp, đợi bọn họ đến rồi tính tiếp vậy
Vì nguyên do đón Tào Thù Lê, Hạ Tưởng cố ý xin nghỉ nửa ngày, buổi sáng không đi làm.
Giữ trưa, cùng Tào Thù Lê ăn một bữa cơm, buổi chiều Hạ Tưởng theo lẽ thường đi làm, đẩy cửa phòng làm việc ra, thì ngạc nhiên phát hiện, Ngô Thiên Tiếu vắng mặt.
Đổi lãnh đạo khác, khi vào cửa phát hiện thư kí vắng mặt, chắc chắn không thoải mái. Thư kí chính là luôn luôn chuẩn bị vì lãnh đạo phục vụ, vào thời gian lãnh đạo cần, tìm không thấy bóng người đâu, làm thư kí cái gì?
Nhưng Hạ Tưởng thì không vậy, hắn lập tức đoán được chắc có chuyện gì đang xảy ra, vì hắn không sắp xếp việc cho Ngô Thiên Tiếu làm, hơn nữa Ngô Thiên Tiếu cũng phải là người không có việc thì chạy loạn cả lên.
Một khi đã như vậy, Hạ Tưởng cũng dứt khoát không hề nghĩ nhiều, liền pha một ly nước ấm, sau khi ngồi xuống mới mở tài liệu ra, điện thoại lập tức vang lên.
Là Lý Đinh Sơn.
– Phó Bí thư Hạ, có chuyện muốn báo cáo với anh một chút.
Lý Đinh Sơn nói rất vội,
– Anh có bận không? Phiền anh đến văn phòng tôi một chuyến.
Hạ Tưởng cũng không khách khí cúp điện thoại mở cửa đi lên lầu, hắn ở tầng năm, Lý Đinh Sơn ở tầng bảy, đẩy cửa phòng làm việc Lý Đinh Sơn, phát hiện Ngô Thiên Tiếu đã ở đấy.
– Phó Bí thư Hạ, Thành Lương xảy ra chuyện rồi!
Nhanh vậy? Hạ Tưởng sửng sốt, lẽ ra Lỗ Thành Lương mới nhận chức không lâu, không nên tiếp xúc với nội tỉnh sâu hơn, hơn nữa cũng không nghe nói Lỗ Thành Lương có hoạt động gì, làm sao thế chứ…
– Phó chủ nhiệm Lỗ chơi gái ở thành phố Ngũ Nhạc, bị cảnh sát bắt được tại chỗ!
Ngô Thiên Tiếu cười lạnh một tiếng,
– Phó chủ nhiệm Lỗ bị người hãm hại.
Hạ Tưởng trong lòng vô cùng khiếp sợ, Lỗ Thành Lương tới thành phố Ngũ Nhạc làm cái gì, hắn cũng không rõ lắm, nhưng bị cảnh sát tại hiện trường bắt được đang chơi gái ở Ngũ Nhạc, rõ ràng chính là do người hãm hại. Lỗ Thành Lương háo sắc làm liều, cũng không đến mức vừa đến thành phố Ngũ Nhạc thì tìm phụ nữ.
Hơn nữa còn bị người ta bắt giữ ban ngày ban mặt, không phải qúa mất mặt sao?
– Rốt cuộc sao lại thế này nhỉ?
Hạ Tưởng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn biết, Lý Đinh Sơn lấy Trần Thu Đống chơi gái ra nói, nhưng chỉ là nói miệng không bằng chứng, được thôi, Lỗ Thành Lương là mượn cơ hội thượng vị, rồi xoay người vừa vặn bị bắt, thủ đoạn trả thù sắc bén,
– Lỗ Thành Lương đi Ngũ Nhạc làm gì?
– Ngũ Nhạc có nhà máy muối lớn nhất tỉnh Tề, Thành Lương qua đó, là muốn âm thầm điều tra một số chứng cớ.
Lý Đinh Sơn tức giận bất bình nói,
– Y sau khi tới, trước tiên trực tiếp đi thăm ruộng muối, đạt được một phần tư liệu, sau khi trở lại nhà khách, có vài tên cảnh sát tiến vào, nói y chơi gái. Y vừa thấy thì choáng váng, trong phòng có một người phụ nữ đẹp ngồi đó, tự xưng tiểu thư, nói là y gọi tới, còn nói xong cả giá cả.
– Phó chủ nhiệm Lỗ có một thói quen, vừa vào nhà khách là phải tắm rửa trước, thời gian tắm còn rất dài.
Ngô Thiên Tiếu bổ sung một câu.
Lỗ Thành Lương có thói quen này, Hạ Tưởng có thể hiểu, không ít cán bộ Đảng viên đều có thói quen “Chí công vô tư”, ăn nhà nước dùng nhà nước ở nhà nước, đến tắm cũng tắm nhà nước, có thể tắm ở bên ngoài thì tắm ở bên ngoài, về nhà tắm cho phí điện nước ư.
Hiện tại không phải trách Lỗ Thành Lương thiển cận, theo phân tích tình thế, Lỗ Thành Lương chẳng những là bị người hãm hại, còn bị người bán đứng, bởi thói quen của y đều bị người ta nắm rõ tường tận!
Với cấp bậc của Lỗ Thành Lương, nếu cơ quan công an địa phương làm việc, bình thường sẽ không đem sự việc làm lớn, nhưng sự việc đã gây huyên náo, hơn nữa còn sợ nó không đủ lớn, liền chứng minh một điểm, kẻ thù không những chuẩn bị đầy đủ, mà còn có chuẩn bị trước sau, không định buông tha Lỗ Thành Lương.
Được lắm, thủ đoạn hay, Hạ Tưởng cười thầm trong lòng.
Hạ Tưởng biết tức giận chỉ vô dụng, cũng không tỏ vẻ lo lắng:
– Phó Chủ tịch tỉnh Lý, ông hãy tìm hiểu chi tiết tình hình lúc ấy. Thiên Tiếu, anh đi mời trưởng ban thư ký Hạ đến văn phòng của tôi một chuyến.
Hạ Tưởng cũng không ở lại văn phòng Lý Đinh Sơn, vừa xuống lầu đã phát hiện Hạ Lực chờ ở cửa văn phòng hắn.
Nhanh thật, không mời tự đến, Hạ Lực biểu hiện rất tích cực, phản ứng nhanh chóng, Hạ Tưởng lại cảm thấy tất cả có cái gì không đúng ở đây, hắn quay người nói với Ngô Thiên Tiếu:
– Anh đi làm việc trước đi.
Ngô Thiên Tiếu hiểu ý, xoay người đi lên lầu.
Hạ Tưởng mời Hạ Lực đi vào phòng làm việc, sau khi đóng cửa, không đợi hắn hỏi, Hạ Lực trực tiếp đã nói:
– Phó Bí thư Hạ, vừa rồi Vu Uyên gọi điện thoại tới nói, khi y biết được thì đã muộn, cục công an thành phố đã bắt người, hơn nữa Lỗ Thành Lương rất không phối hợp, còn cãi nhau ầm ĩ, cục trưởng công an Vương Trạch Nhân nói rõ, nhân chứng vật chứng rõ ràng, sự thật vô cùng xác thực…
Hạ Tưởng không tiếp lời, tiếng di động của Hạ Lực vang lên, y vội nghe điện thoại, vừa nghe xong sắc mặt thay đổi:
– Phó Bí thư Hạ, tình thế không khống chế được…
Sóng gió đầu tiên, đột nhiên xảy ra!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/01/2018 11:36 (GMT+7) |