Điều đó cũng chứng minh là đối phương đã có sự chuẩn bị đầy đủ, và tích tụ lực lượng từ lâu.
Manh mối sớm nhất, là từ một hàng rào … chuẩn xác mà nói, là hai … nhân vật châm lửa ai cũng không thể ngờ tới, đừng nói Hạ Tưởng có thể … người đó dù sao không phải là Hà Giang Hải, cũng không phải nhân vật nòng cốt của thế lực địa phương. Khâu Nhân Lễ không thể ngờ, ngay cả Chu Hồng Cơ cũng thật sự bất ngờ!
Chu Chấn Ba chết không sớm, không muộn, ngay sau khi Ủy ban Kỷ luật tỉnh từ Thành ủy dời đến, lại ở trong quá trình Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Ủy ban Kỷ luật Trung ương kết hợp phá án mà chết, quả thật là là cái chết có ý nghĩa, chết… cũng không khiến Chu Hồng Cơ sống yên ổn!
Nếu Chu Chấn Ba chết đánh trực tiếp vào Ủy ban Kỷ luật Trung ương, như vậy ở sau lưng, đã đá Chu Hồng Cơ một cái đầy uất ức.
Mới sáng sớm Chu Hồng Cơ đã nhận được điện thoại của Hòa Cải Lợi – Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố. Trong điện thoại, giọng điệu của Hòa Cải Lợi vẫn cung kính, cách nói cũng đầy uyển chuyển, nhưng ý đồ lại rõ ràng quá chừng – Ủy ban Kỷ luật thành phố áp lực rất lớn. Người nhà của Chu Chấn Ba đến Ủy ban Kỷ luật thành phố gây náo loạn, hơn nữa trên dưới Ủy ban Kỷ luật thành phố toàn là những giọng nói bất mãn và hoài nghi, biểu thị bất mãn đối với phương pháp làm việc của Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Với tư cách là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố, anh ta cũng rất khó xử, hy vọng Chủ nhiệm Chu thông cảm cho sự khó xử của anh ta, càng sớm càng tốt đưa ra lời thanh minh, để anh ta có thể giải thích với người nhà của nạn nhân.
Chu Hồng Cơ vô cùng xấu hổ.
Đúng vậy, Hòa Cải Lợi rất biết nói chuyện, cũng không có một chút ý tứ bức cung nào, nhưng nói như vậy không phải mang hàm nghĩa, chính là người đang ở Ủy ban Kỷ luật thành phố vẫn còn rất tốt, sao vừa đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh thì chết chứ? Nếu nói không phải do phương pháp làm việc của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, thì ai mà tin được.
Chu Hồng Cơ quả thật là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, nhưng thành phố Lỗ là thành phố cấp phó tỉnh không phải là thành phố cấp 3 bình thường. Hơn nữa sự thật cũng đúng như thế, cho dù có giải thích với những người vừa đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh về chuyện đã xảy ra cũng không thể khiến người chết sống lại.
Chu Hồng Cơ tự biết đuối lý, đành phải kiên nhẫn giải thích với Hòa Cải Lợi một phen, hy vọng Hòa Cải Lợi lấy đại cục làm trọng, đứng vững trước áp lực, giải thích tốt với người nhà của nạn nhân, cũng làm tốt công tác trấn an. Ủy ban Kỷ luật tỉnh sẽ mau chóng phối hợp cùng Tỉnh ủy điều tra chân tướng một cách rõ ràng.
Bỏ điện thoại xuống, cơn đau dạ dày đột ngột xuất hiện, Chu Hồng Cơ chỉ cảm thấy huyết áp tăng cao, cả người rét run, một cơn đau giống như đau dạ dày đau truyền đến. Hạ Tưởng, hắn cũng quá độc ác!
Đến tận lúc này ông ta vẫn một lòng cho là Hạ Tưởng gây nên việc này, muốn dùng tính mạng người khác để gây khó dễ, phá cục diện, thủ đoạn làm người ta vô cùng phẫn nộ!
Nhưng hiện tại ông ta lại không có chứng cớ, đừng mong có thể giáp mặt chỉ trích Hạ Tưởng, đành cố gắng vượt qua cửa ải này, chuyện còn lại nói sau. Chờ ông ta lọt qua cửa ải này, nhất định phải điều tra rõ sự việc tới cùng , thông báo toàn thiên hạ khiến Hạ Tưởng phải thân bại danh liệt.
Chỉ có điều hiện tại ông ta phải thừa nhận, Chu Chấn Ba vừa chết, ông ta và Thôi Bách Tính đều lâm vào tình cảnh khốn cùng. Nếu Hạ Tưởng cầm đầu tổ điều tra Tỉnh ủy không cho ra kết luận, tất cả công tác dù muốn cũng khó có thể tiếp tục, càng không thể tiếp tục khai triển.
Thủ đoạn tuy rằng độc ác, nhưng quả thật hữu hiệu, hơn nữa còn là một đòn trí mạng vô cùng sắc bén.
Ông ta cũng không tin Hạ Tưởng ép người đi tìm chết, khẳng định và nhất định sẽ không lưu lại dấu vết. Chu Hồng Cơ dường như bắt được một tia sáng trong bóng đêm, sau đó lập tức cầm lấy điện thoại gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại, cuối cùng mới thở phào một cái, cuối cùng cảm giác đã có chút dũng khí.
Ngồi một lát, ông ta lại nhớ tới điều gì, đang tính gọi tiếp một cuộc điện thoại, không ngờ nhận được điện báo của Nha Nội.
– Tôi có nghe nói về sự việc của Chu Chấn Ba, chẳng lẽ thật sự là do Hạ Tưởng làm?
Nha Nội còn đang ở tại thành phố Lỗ, đối với bên ngoài đều nói là ông ta còn đang nằm tĩnh dưỡng trong viện. Ông ta quả thật là nhập viện, nhưng thật ra cũng không có việc gì, chẳng qua làm bộ cũng phải làm cho giống một chút mới được. lúc bình thường và buổi tối, ông ta đều ở bệnh viện.
Đối với nhất cử nhất động ở tỉnh Tề, ông ta cũng vẫn theo dõi rất chặt.
– Hiện tại không có chứng cớ, cái gì đều chỉ là suy đoán.
Chu Hồng Cơ vẫn biểu hiện ra sự thận trọng nên có của một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật. Nha Nội không phải người trong quan trường, có thể tùy tiện nói chuyện, ông ta thì không thể.
– Hiện tại suy đoán là ai cũng không có ý nghĩa gì lớn, giải quyết vấn đề mới là mấu chốt.
– Dù sao tôi vẫn cảm thấy hình như là Hà Giang Hải ngầm phá rối?
Nha Nội so sánh với tình cảnh của bản thân, người đang ở bệnh viện, tâm ở bên ngoài viện, cũng có thể tự mình phỏng đoán Hà Giang Hải cũng có thể mượn cớ nằm viện để yểm hộ, cũng rất thuận tiện hành sự.
– Tôi cho rằng Hạ Tưởng không có lý do, cũng không cần phải mạo hiểm ra tay. Hiện tại anh ta thúc đẩy Thiên Giang và Đạt Tài hợp tác, vừa tọa sơn quan hổ đấu cũng rất tự tại, làm gì lại tự mình đi khuấy cho đục nước?
Nha Nội kỳ thật đã nói đến điểm nút, người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cũng phân tích từ góc độ của một thương nhân từng trải. Lúc này, Hạ Tưởng không cần phải mạo hiểm ra tay, liều mạng thu về cái không có quan hệ trực tiếp, cho nên không cần thiết.
Chu Hồng Cơ lại không tin, bởi vì ông ta là nhân vật chính trị. Trong mắt ông ta, Hạ Tưởng có tính cách mạo hiểm, đồng thời, Hạ Tưởng cũng có động lực và ý nguyện ném đá xuống giếng.
Ông ta một lòng cho rằng, chính trị không phải là trò chơi đọ sức mà hai bên có thể cùng thắng. Chính trị hoàn toàn khác với buôn bán. Buôn bán cho phép hai bên cùng thắng, ví như liên thông và điện tín có thể cùng tồn tại, nhưng trong quan trường, một tỉnh chỉ có thể có một Bí thư Tỉnh ủy.
Nói cách khác, trong cuộc đấu tranh chính trị, chỉ có thể có một người chiến thắng.
Lại liên tưởng đến các phe đối địch phía sau, tự nhiên Chu Hồng Cơ càng nhận định, cho dù không phải do Hạ Tưởng làm, thì Hạ Tưởng ở trong sự kiện cái chết của Chu Chấn Ba cũng không thể tránh được có can hệ.
Nhưng hiện tại cứ giằng co với Nha Nội về việc này, hiển nhiên cũng không sáng suốt, nên ông ta liền chuyển đề tài:
– Không nói nữa, trước tiên là nói về kế hoạch kinh tế của anh tiến triển tới đâu rồi?
Nhắc tới kế hoạch lớn về kinh tế, Nha Nội cao hứng. Mục đích chủ yếu khi ông ta gọi điện thoại tới Chu Hồng Cơ chính là muốn nói cho Chu Hồng Cơ biết, tuy rằng về mặt chính trị tạm thời thất bại, nhưng ở kế hoạch lớn về kinh tế lại có tiến triển vô cùng tốt đẹp. Kế hoạch thâu tóm Bắc Kinh, mặc dù về mặt chính trị có gặp chút cản trở, khiến ông ta phải giật mình chính là đối phương có bối cảnh quân đội. Nhưng sau này, chờ sau khi ông ta gia tăng thế công kinh tế, đối phương sẽ phải liên tiếp bại trận.
Hơn nữa đối phương có bối cảnh quân đội cũng không vững chắc, nghe nói chỉ là đại tá một bình thường? Nha Nội sẽ không quan tâm đến đối phương, chuẩn bị tiếp tục tăng cường độ mạnh yếu.
Mà hợp tác với tập đoàn Đạt Tài ở Bắc Kinh, đã bước đầu ký kết hiệp nghị. Nha Nội đang điều động được 3 tỷ, chuẩn bị rót vào tập đoàn Đạt Tài. Với biểu hiện đầy thành ý của anh ta, đương nhiên, không phải là hào phóng, mà là tìm tòi trước khi hành động, là vì suy nghĩ cho bước tiếp theo của kế hoạch lâu dài, là vì mê hoặc Thành Đạt Tài. Cuộc điện thoại của Nha Nội, ít nhiều khiến trong lòng Chu Hồng Cơ thăng bằng hơn. Hạ Tưởng cũng không phải là không gì không làm được, ít nhất là trong vấn đề Tập đoàn Đạt Tài. Hừ, chờ xem, ở vấn đề của Chu Chấn Ba, không tin ngươi dấu diếm không lộ ra chút dấu vết nào, đến lúc đó thì chờ xem.
Chu Hồng Cơ định muốn đứng dậy, chuẩn bị đi tìm Thôi Bách Tính bàn bạc, thống nhất một chút về cách giải quyết vấn đề, thương lượng một vài đối sách, nhưng vừa mới đứng lên, điện thoại lại kêu vang.
Nếu bình thường, ông ta đã xoay người bước đi, cũng lười nghe điện thoại, bởi vì không phải tất cả các cuộc điện thoại đều phải tiếp nhận, nhưng trong tình hình hiện tại lại khác. Sự việc đa dạng bởi vậy ông ta liền lập tức cầm lấy điện thoại.
Không ngờ đúng là cuộc điện thoại của Thôi Bách Tính.
Giọng nói của Thôi Bách Tính, không hề thong thả như trước đây, mà có chút bối rối:
– Hồng Cơ, Thang Thế Thành và Giải Thiếu Hải, đồng thời đã phản cung!
Hả? Chu Hồng Cơ khiếp sợ đến chết lặng người!
Chu Hồng Cơ từ trước tới nay chưa từng vội vàng tới tìm Thôi Bách Tính, vậy mà bây giờ ông ta vô cùng lo lắng chạy một hơi từ nhà khách Tỉnh ủy, lên tầng ba, nơi tạm thời thiết lập làm văn phòng trong nhà khách Tỉnh ủy. Ông ta vừa bước vào cửa văn phòng, nhìn thấy vẻ mặt rầu rĩ của Thôi Bách Tính thì ngẩn người.
Vấn đề Thang Thế Thành và Giải Thiếu Hải là kết cục đã sớm được định đoạt, sao lại phản cung? Chu Hồng Cơ vừa phẫn nộ lại vừa không tin, nhưng rất rõ ràng, Thôi Bách Tính khẳng định sẽ không nói dối anh ta.
Thang Thế Thành và Giải Thiếu Hải rõ ràng cũng khai ra Hà Giang Hải, cũng nhờ vào lời khai của bọn họ mới khiến Ủy ban Kỷ luật Trung ương quyết định cuối cùng phái Thôi Bách Tính ra mặt điều tra, tuy rằng xuất phát từ sự cẩn thận suy xét nên chỉ âm thầm điều tra, dù sao cũng tìm ra mấu chốt đầu tiên.
Lúc ấy Chu Hồng Cơ còn cho rằng Ủy ban Kỷ luật Trung ương thực hiện như vậy hơi quá mức cẩn thận dè dặt. Thật ra cho dù không có lời khai của Chu Chấn Ba, chỉ với lời khai của Thang Thế Thành và Giải Thiếu Hải, cũng đủ để có thể định tội Hà Giang Hải. Nhưng Chu Hồng Cơ cho rằng không phải chỉ có Hà Giang Hải thất thế, còn muốn khiến anh ta trọn đời không được xoay người, mà Chu Chấn Ba có khả năng sẽ khai ra chuyện Hà Giang Hải sai khiến người bức bách Trần Thu Đống tự sát.
Nếu lại liên lụy tới sự kiện Trần Thu Đống tự sát, nói không chừng Hà Giang Hải sẽ khó lòng thoát chết!
Cũng đang căn cứ vào tâm lý đánh rắn phải đánh giập đầu, Chu Hồng Cơ mới muốn tóm lấy Chu Chấn Ba.
Nhưng lại là một thủ đoạn hỏng bét.
Mà ông ta luôn cho rằng Thang Thế Thành và Giải Thiếu Hải sát khí lớn nhất, ở thời khắc mấu chốt, lúc Chu Chấn Ba vừa chết, không ngờ ở trước mặt Ủy ban Kỷ luật Trung ương… đã phản cung?
Vui đùa quá mức rồi!
– Thang Thế Thành và Giải Thiếu Hải trăm miệng một lời nói, lúc trước khai ra Hà Giang Hải, là do bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh xui khiến nhận tội, và có người hứa hẹn chỉ cần bọn họ khai ra Hà Giang Hải, có thể xử lý một cách khoan hồng đối với bọn họ.
Thôi Bách Tính nhíu chặt lông mày, nói ra một câu khiến Chu Hồng Cơ lâm vào kinh hãi:
– Hồng Cơ, anh khiến Ủy ban Kỷ luật Trung ương rất bị động!
Trong lòng Chu Hồng Cơ thấy rối rắm. Giọng nói của Thôi Bách Tính đã có thay đổi lớn, chẳng lẽ ông ta muốn lùi bước?
Hiện tại Ủy ban Kỷ luật Trung ương cũng không thể lùi bước, một khi đã lui, chẳng những khiến người khác chê cười, mà ông ta đứng ở phía trước sẽ chịu cảnh đứng mũi chịu sào. Ông ta ở tỉnh Tề có rất nhiều người thù hận. Hiện tại có Ủy ban Kỷ luật Trung ương chắn ở phía trước giúp ông ta che gió đụt mưa, ít nhất ông ta còn có thể thong dong tránh ở phía sau trả đòn.
Đường đường là một Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương, sao có thể không có một chút trách nhiệm, muốn lui liền lui?
Chu Hồng Cơ cũng là nóng nảy, ông ta cũng không thận trọng ngẫm lại, trên quan trường, khi thực sự tới tình trạng không thể cứu vãn, người nào cũng sẽ trốn đi rất xa, sẽ không chuốc họa vào thân.
Người nào cũng không muốn bị nhiễm nước bẩn lên người.
Thôi Bách Tính là việc chung làm chung, anh ta bên trong tỉnh Tề không có ân oán riêng tư, cũng không giống với Chu Hồng Cơ, có rất nhiều cảm xúc cá nhân. Tuy rằng cũng có mục đích chính trị nhất định, nhưng hiện tại, bo bo giữ mình mới là thượng sách.
– Thang Thế Thành và Giải Thiếu Hải, video về khẩu cung trước kia đều ở đây. Bọn họ sao có thể lật lọng? Mong Phó chủ nhiệm Thôi yên tâm, tôi muốn thẩm tra lại bọn họ, với sự thật trước mặt, xem bọn họ còn có gì để nói …
Chu Hồng Cơ vội vàng giải thích.
Thôi Bách Tính dường như rất là mỏi mệt, bất lực phất tay:
– Tình huống hiện tại đã hoàn toàn không thể khống chế. Hồng Cơ, tốt nhất ở trong vòng 3 ngày hãy làm cho sự tình một lần nữa quay trở lại quỹ đạo.
Chu Hồng Cơ không quay về văn phòng, mà trực tiếp tới văn phòng Tôn Tập Dân, bởi vì hiện tại là lúc tình thế nguy cấp, cần thiết phải làm cho Tôn Tập Dân ra mặt để giảm bớt áp lực.
Không ngờ ông ta lại được báo cho biết, Chủ tịch tỉnh Tôn có việc khẩn cấp đi ra ngoài.
Chu Hồng Cơ còn buồn bực, Tôn Tập Dân sao có thể mặc kệ mà ném một đống phiền toái lại. Trong lúc mấu chốt này, còn có chuyện gì đáng để ông ta vội vàng ra ngoài?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/01/2018 08:36 (GMT+7) |