Trang viên Tĩnh Tâm nằm ở ngoại ô thành phố, vừa yên tĩnh lại có vẻ không quá chính thức, rất thích hợp cho một cuộc nói chuyện về một số việc vừa chính thức vừa cởi mở. Nếu chỉ có một mình Hạ Tưởng xuất hiện thì có vẻ quá cá nhân, còn nếu chỉ có Ngô Thiên Tiếu đi cùng thì lại có hơi quá chính thức, có Ôn Tử Tuyền ra mặt thì ý nghĩa sẽ khác.
Tuy Ôn Tử Tuyền là Phó trưởng ban thư ký ở Tỉnh ủy nhưng cô ấy vẫn là phụ nữ, một người phụ nữ có phong thái yểu điệu, cho nên khi cô ấy xuất hiện vừa có thể lấy thân phận là Phó trưởng ban thư ký để đi cùng, cũng có thể chỉ xem cô ấy thuần túy là một người phụ nữ, sẽ có tác dụng làm xoa dịu và khiến bầu không khí sinh động hơn.
Vì vậy, khi Lý Vinh Thăng và Phùng Nhân Long quyết định cùng nhau xuất hiện ở trước cửa trang viên Tĩnh Tâm, thấy hàng người phía sau Hạ Tưởng có Ôn Tử Tuyền thì không khỏi nhìn nhau cười, đều đã ngầm hiểu được sự sắp đặt tỉ mỉ của Hạ Tưởng.
Đúng vậy, Hạ Tưởng mời những nhân vật quan trọng là Lý Vinh Thăng và Phùng Nhân Long, là hai người, nhưng nói chính xác hơn thì thực ra nhân vật quan trọng chỉ có mình Phùng Nhân Long mà thôi.
Đương nhiên, cũng không phải nói Lý Vinh Thăng không quan trọng, mà vì Lý Vinh Thăng và Hạ Tưởng đã có mối quan hệ thân thuộc từ trước, cuộc gặp mặt hôm nay đối với y là lẽ đương nhiên, nhưng đối với Phùng Nhân Long mà nói thì lại là lần đầu gặp mặt riêng với Hạ Tưởng.
Nói cho cùng, thực ra Lý Vinh Thăng cũng là lần đầu tiên gặp mặt riêng với Hạ Tưởng, lúc trước chỉ là gặp nhau khi có việc cần giải quyết, tuy cũng có cuộc nói chuyện thấu đáo nhưng lại không có một cuộc gặp mặt trò chuyện chính thức như bạn bè với nhau. Hôm nay Hạ Tưởng mời cả y và Phùng Nhân Long cùng đến gặp mặt hiển nhiên là có thâm ý sâu sắc.
Hạ Tưởng đứng trong hàng ngũ chào đón, tỏ thái độ rất có thành ý, vì thứ hạng của Hạ Tưởng cao hơn Lý Vinh Thăng và Phùng Nhân Long, Lý Vinh Thăng đi chậm nửa bước chờ Phùng Nhân Long chủ động tiến lên trước, bởi vì thứ hạng của Phùng Nhân Long còn cao hơn y.
Phùng Nhân Long dừng lại không tiến lên trước, dường như có ý muốn chờ Lý Vinh Thăng chủ động bước lên trước, lại dường như là… cố ý chờ Hạ Tưởng tiến thêm mấy bước nữa, Lý Vinh Thăng liền liếc nhìn Phùng Nhân Long một cái, trong lòng nghĩ đúng là một Phùng Nhân Long có thâm ý thật sâu sắc, lần đầu gặp mặt đã có ý thăm dò Hạ Tưởng.
Lý Vinh Thăng và Phùng Nhân Long đều không cùng một phe, cũng không có giao tình cá nhân nào, nhưng tính cách của Phùng Nhân Long có chút thẳng thắn, chủ động đề xuất có ý muốn đi cùng y, y cũng không đành từ chối, liền cùng Phùng Nhân Long đi đến cuộc gặp mặt, thật ra theo y nghĩ thì mỗi người tự đi thì tốt hơn.
Y cũng biết rõ Phùng Nhân Long thực ra là người của Quan Viễn Khúc, mà Quan Viễn Khúc thân là một nhân vật đại diện cho thế lực gia tộc, thực ra là có liên quan với gia tộc đứng đầu trong bốn đại gia tộc là nhà họ Ngô, nhưng cũng không thân thiết như mọi người nghĩ. Nếu nói bốn nhà Ngô, Mai, Phó, Khâu là đại diện cho bốn thế lực gia tộc mới thì với thế lực mà Quan Viễn Khúc đứng đầu là đại diện cho thế lực gia tộc cũ, có điểm tương đồng với thế lực của bốn gia tộc nhà họ Ngô… và cũng có điểm không giống nhau.
Xét từ bản chất thì Quan Viễn Khúc về mặt tình cảm cũng vẫn sẽ tiếp cận với thế lực gia tộc, nhưng một khi y nắm được quyền hành thì tất nhiên sẽ duy trì một mối quan hệ với vẻ ngoài xa lạ nhưng bên trong lại rất mật thiết với thế lực gia tộc, để tiện việc duy trì sự cân bằng giữa các thế lực lớn trong nước. Phùng Nhân Long làm vật thử của Quan Viễn Khúc trong lần đầu tiên đưa thế lực của mình vào địa phương, cũng là một tuyệt chiêu để thăm dò phản ứng từ mọi phía.
Phùng Nhân Long cũng không còn trẻ, hầu như không còn khả năng tiến lên chức Chủ tịnh tỉnh, nếu không có gì thay đổi thì nhiệm kỳ ở tỉnh Tề sẽ là nhiệm kỳ cuối cùng của ông ta, cũng là một trong những nguyên nhân mà ông ta đến được tỉnh Tề một cách thuận lợi, bởi vì ông ta không có ý nhằm vào vị trí Chủ tịch tỉnh và Tỉnh ủy ở Tỉnh Tề, mà an phận rất nhiều.
Hạ Tưởng dường như không chú ý đến bước chân chần chừ của Phùng Nhân Long, hắn tiếp tục sải bước tiến về phía trước, đi đến trước mặt Phùng Nhân Long và Lý Vinh Thăng đã chủ động đưa tay ra nhiệt tình bắt tay với Phùng Nhân Long.
– Anh Nhân Long, đáng lẽ là đã sớm mời anh ăn bữa cơm nhưng mãi không rút ra được thời gian, hôm nay cuối cùng cũng có dịp. Anh nói xem, cũng không phải là quá trễ đúng không?
Lời nói của Hạ Tưởng có hàm ý khác, Phùng Nhân Long cũng thầm cười:
– Không trễ, không trễ. Thực ra tôi phải sớm báo cáo công tác với phó Bí thư Hạ mới đúng, nhưng đúng ngay ngày lễ Quốc Khánh cho nên không đúng dịp, hôm nay phó Bí thư Hạ đích thân mời tôi ăn cơm là vinh hạnh của tôi.
Phùng Nhân Long cũng vừa từ Bắc Kinh trở về, thực ra trước lễ quốc khánh ông ta vốn dĩ cũng có thời gian gặp Hạ Tưởng nhưng lại không gặp, như vậy đã nói rõ điều gì, nhưng ngoài mặt phải nói sao cho dễ nghe nên lời nói cũng rất khách sáo.
Cuộc bắt tay hàn huyên giữa Hạ Tưởng và Lý Vinh Thăng rất ngắn gọn, chỉ nhẹ nhàng bắt tay, thậm chí lời nói cũng giản lược, càng nói ít lại càng tỏ ra có quan hệ thân thiết.
Sau đó Hạ Tưởng cũng đơn giản giới thiệu Ôn Tử Tuyền và Ngô Thiên Tiếu với Phùng Nhân Long và Lý Vinh Thăng.
Phùng Nhân Long và Lý Vinh Thăng đều rất khôn ngoan, đều không đưa thư ký theo. Sau khi vào trong phòng, Ôn Tử Tuyền nhiệt tình tiếp đãi mọi người, đảm nhận vai trò tiếp khách, mà Ngô Thiên Tiếu thì dứt khoát đứng ở một bên, cũng không ngồi xuống, y đảm nhiệm vai trò phục vụ.
Lý Vinh Thăng mở đầu câu chuyện:
– Tôi mới vừa từ Bắc Kinh trở về, nghe nói phó Bí thư Hạ và Bí thư Phùng cũng đã đến Bắc Kinh một chuyến. Tiếc là chúng ta không có cơ hội ở Bắc Kinh họp mặt.
Trên cơ bản các lãnh đạo ở các tỉnh từ cấp bậc Phó tỉnh trở lên mỗi lần nghỉ lễ đều rút thời gian đến Bắc Kinh để lo đút lót hoặc thăm hỏi lãnh đạo và Thủ trưởng lão thành v.v… Tóm lại, mỗi người đều có việc riêng, đều rất bận rộn, trừ phi là muốn dậm chân tại chỗ, huống hồ gì những quan chức trẻ tuổi cấp Phó tỉnh đều có tương lai tốt đẹp như Lý Vinh Thăng thì tất nhiên sẽ xem Bắc Kinh là một nơi đầy triển vọng.
Phùng Nhân Long về Bắc Kinh có dụng ý gì thì không ai biết, nhưng Lý Vinh Thăng vừa nói xong thì Phùng Nhân Long liền tiếp lời:
– Phó Bí thư Hạ ở Bắc Kinh có rất nhiều việc, cho dù Chủ tịch tỉnh Lý mời anh ấy thì chưa chắc anh ấy có thời gian. Không giống như tôi, đến Bắc Kinh là để gặp mặt Chủ Tịch Quan, sau đó là hết việc nhẹ nhõm cả người và quay về thành phố Lỗ.
Phùng Nhân Long cũng rất thú vị, đi thẳng vào vấn đề, chỉ rõ việc y đến Bắc Kinh để gặp mặt Quan Viễn Khúc, xem ra cũng có ý ám chỉ.
Lý Vinh Thăng bật cười:
– Trùng hợp quá, tôi cũng có gặp mặt với Chủ tịch Quan và trò chuyện vài câu.
Trong thời gian ở Bắc Kinh Hạ Tưởng không gặp mặt Quan Viễn Khúc, không những không gặp mặt ngay cả điện thoại cũng không gọi một cuộc, không phải có ý lơ là, cũng không phải quan hệ xa lạ mà là thời cơ không thích hợp, trong tình huống âm thầm gặp mặt riêng với Tổng Bí thư lại được Chủ tịch Quốc hội long trọng tiếp đãi thì Quan Viễn Khúc đương nhiên sẽ không xuất hiện chạm trán với Hạ Tưởng.
Đại Phúc Thịnh cũng có cách nghĩ như vậy.
Thực ra Hạ Tưởng không biết rằng, cho dù là Quan Viễn Khúc hay Đại Phúc Thịnh đều có ý định muốn gặp mặt hắn ở Bắc Kinh. Nhưng sau khi được biết hắn và Tổng Bí thư gặp nhau thì họ đã từ bỏ ý định đó, nhất là sau khi hắn và Ngô Hiểu Dương xảy ra xung đột, là một nhân vật quan trọng trong nhiệm kỳ sau của Trung ương, lúc này không nên tiếp cận với Hạ Tưởng để tránh người ngoài hiểu lầm.
– Chủ tịch Quan rất quan tâm tới công tác ở tỉnh Tề.
Hạ Tưởng nhân cơ hội nói một câu, nâng ly mời hai người họ:
– Tôi kính Bí thư Phùng và phó Chủ tịch tỉnh Lý một ly.
Rượu quá tam tuần, nói quá ngũ vị, không khí dần dần trở nên tự nhiên hơn, chủ yếu là giữa Hạ Tưởng và Lý Vinh Thăng vốn dĩ đã quá quen thuộc mà Phùng Nhân Long có thể cũng nhận ra có chút thân tình với Hạ Tưởng, hoặc là trong chuyến đi đến Bắc Kinh của y đã nhận được ám chỉ gì từ Quan Viễn Khúc, tóm lại, bầu không khí hài hòa giữa ba người tiến triển nhanh hơn trong tưởng tượng.
Còn có Ngô Thiên Tiếu ở cạnh bên đôi lúc chen vào nói vài câu, và sự xuất hiện của Ôn Tử Tuyền đã có tác dụng rất tốt khiến cho bầu không khí trở nên dịu dàng hơn. Dù sao nhất cử nhất động của cô ấy rất tao nhã và cũng rất nữ tính, cùng với việc cô ấy rất chăm chút vào cách ăn mặc, trang điểm nhẹ nhàng và bộ trang phục làm tôn lên thân hình duyên dáng của người phụ nữ, rất sắc sảo, tuy là không cố ý mê hoặc lòng người nhưng rượu không say thì người cũng tự say.
Mặc kệ cuộc gặp mặt có mục đích gì, mặc kệ là bàn chuyện lớn hay chuyện nhỏ thì bầu không khí là điều quan trọng nhất, bầu không khí tốt thì mới có cơ sở để nói chuyện. Nói đến sự quan tâm của Quan Viễn Khúc đến cục thế của tỉnh Tề, Hạ Tưởng dần dần chuyển đề tài nói về cục thế của tỉnh Tề.
Hạ Tưởng chỉ vừa nhắc đến, Ôn Tử Tuyền liền ngầm hiểu và thay Hạ Tưởng mở đầu.
– Lễ Quốc Khánh năm nay thật náo nhiệt, phó Chủ tịch tỉnh Tần người thì đã đến Bắc Kinh nhưng lại gây ra tai tiếng ở thành phố Lỗ.
Ôn Tử Tuyền đưa ánh mắt nhìn lướt qua Phùng Nhân Long và Lý Vinh Thăng, cười mỉm và nói:
– Các vị lãnh đạo đừng chê cười, phụ nữ mà, rất thích tám chuyện, chẳng qua là vụ tai tiếng của phó Chủ tịch tỉnh Tần rất thú vị.
Hạ Tưởng cũng không ngăn Ôn Tử Tuyền lại, Phùng Nhân Long và Lý Vinh Thăng biết được Ôn Tử Tuyền khơi mào chuyện tai tiếng của Tần Khản, sau đó nhất định sẽ có dụng ý nên cũng xem như là trò cười sau bữa ăn, tươi cười tỏ vẻ tò mò.
Ngô Thiên Tiếu liền hỏi:
– Thú vị ở chỗ nào? Chẳng lẽ còn thú vị hơn chuyện tai tiếng của chủ nhiệm Chu sao?
Ôn Tử Tuyền nói:
– Xem như anh nói đúng, chuyện của phó Chủ tịch tỉnh Tần cũng có chút liên quan đến chủ nhiệm Chu, bởi vì nhân vật nữ chính trong câu chuyện là cùng một người…
Ngô Thiên Tiếu ngạc nhiên nói:
– Là Dương Ngân Hoa sao? Làm sao có thể?
– Sao lại không?
Ôn Tử Tuyền xua tay:
– Lúc đầu tôi cũng không tin lắm, sau đó tin đồn gần như thật nên có hơi tò mò và cố tình đi dò hỏi…
Nói đến đây, cô ấy còn cố tình trừng mắt nhìn, dường như có chút ngại ngùng.
Ôn Tử Tuyền đã đạt được hiệu quả muốn có, Lý Vinh Thăng cũng chủ động phối hợp, nói:
– Tôi cũng có nghe qua chuyện tai tiếng của Tần Khản, bây giờ đã lan truyền ra cả Ủy ban Tỉnh ủy, chờ sau khi ông ấy trở về có thể sẽ có chuyện đây.
Từ đầu đến giờ Phùng Nhân Long chỉ mỉm cười không nói gì, chờ Lý Vinh Thăng mở miệng nhắc đến chuyện này cuối cùng y cũng mở miệng:
– Tôi vừa về cũng có nghe nói đến, Dương Ngân Hoa và hai vị lãnh đạo Tỉnh ủy gây ra chuyện tai tiếng âu cũng là chuyện lạ, ha ha…
– Nếu chỉ là tin đồn thì không sao, chỉ sợ là sau việc đó sẽ có rất nhiều lời bàn tán.
Hạ Tưởng thành khẩn nói, đi vào vấn đề chính:
– Tôi nghĩ dù là Tổng Bí thư hay là Chủ tịch Quan đều hy vọng đợt thay đổi nhiệm kỳ ở tỉnh Tề vào năm sau được tốt đẹp.
Lý Vinh Thăng im lặng không lên tiếng, Phùng Nhân Long thì kinh ngạc, hỏi:
– Ý của Bí thư Hạ là?
– Ý của tôi là…
Hạ Tưởng tăng thêm giọng điệu:
– Tôi có một quyết định quan trọng, cần Bí thư Phùng và phó Chủ tịch tỉnh Lý phối hợp với tôi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/01/2018 08:36 (GMT+7) |