Hà Giang Hải là người như thế nào, là người được nhiều người ở tỉnh Tề ủng hộ. Là người đứng đầu ở mặt ngoài của thế lực địa phương. Tuy không rộng lớn bằng thế lực bí mật của Trình Tại Thuận, nhưng cũng coi như là nhân vật số 1, ít nhất là ở uy phong bên ngoài. Không ít thế lực địa phương tỉnh Tề đều xem chừng Hà Giang Hải.
Lúc Hà Giang Hải còn tại chức, trước khi Hạ Tưởng chưa đến tỉnh Tề. Y là Bí thư Đảng ủy công an kiêm Giám đốc sở Công an. Nắm quyền hành trong tay, thế lực rộng rãi, trong thế lực địa phương tỉnh Tề, tiếng tăm không có người thứ hai, Trình Tại Thuận cũng không sánh kịp.
Cho dù sau khi Hạ Tưởng nhậm chức ở tỉnh Tề, cũng liên kết với Tôn Tập Dân, Chu Hồng Cơ và Khâu Nhân Lễ cùng phối hợp tác chiến. Lợi dụng hoàn toàn mâu thuẫn giữa Hà Giang Hải và Chu Hồng Cơ. Mượn thế mượn lực mới có thể nhổ tận gốc Hà Giang Hải.
Hà Giang Hải tuy là lùi về tận đáy nhưng vẫn còn tiếng vang, ở tỉnh Tề có không ít đồ đệ. Thêm vào đó, Hà Giang Hải nhiều năm làm lãnh đạo, không đến mức bị Hạ Tưởng nói mấy câu đã toát mồ hôi ướt đẫm. Làm Ngô Thiên Tiếu và Ôn Tử Tuyền thầm kinh ngạc. Không chỉ Hạ Tưởng làm họ hiểu thêm về một Hạ Tưởng lạnh lùng khác. Mà cả việc Phó Bí thư Hạ chu đáo với cấp dưới, không làm mất đi sự nghiêm khắc vốn có của Phó Bí thư Hạ. Lúc này không ai đoán ra tập tài liệu dày mà Phó Bí thư Hạ giao cho Hà Giang Hải bên trong rốt cuộc có cái gì khiến Hà Giang Hải sợ hãi như vậy.
Càng làm cho Ngô Thiên Tiếu và Ôn Tử Tuyền khó có thể lý giải là, bọn họ ngày nào cũng đi cùng Phó Bí thư Hạ, sao không biết Phó Bí thư Hạ đã bí mật sắp xếp một tập tài liệu như thế. Nghĩ lại làm cho người ta cảm thấy sợ sự thâm sâu của Phó Bí thư Hạ.
Hai người đều thầm nghĩ, cẩn thận nhớ lại khi ở bên Phó Bí thư Hạ, cũng chưa làm việc gì lén lút khác, vẫn trung thành và tận tâm với Phó Bí thư Hạ, mới thở phào một cái.
Nói đi còn nói lại, Ngô Thiên Tiếu và Ôn Tử Tuyền cũng đều đoán được Phó Bí thư Hạ giao cho Hà Giang Hải đại khái là cái gì. Ngô Thiên Tiếu cười, có một số việc, y và Ôn Tử Tuyền cũng chỉ biết một mà không biết hai. Sự kính trọng đối với Hạ Tưởng ở trong lòng càng tăng lên.
Hạ Tưởng nhìn vẻ mặt thay đổi của hai thân tín, tình cảm biệu lộ hết ra mặt, cười ha hả:
– Một trận chiến cuối cùng rồi, chỉ có thể thắng mà không thể bại. Cho nên, nhất định phải tăng cao độ mạnh yếu, không thể để Hà Giang Hải có bất kỳ suy nghĩ hòa hoãn. Có đôi khi, chỉ cần ép cho y chỉ có thế chiến đấu đến chết, y mới có thể phát huy sức chiến đấu lớn nhất.
Nghô Thiên Tiếu cười biết ý tứ Phó bí thư Hạ định nói, vội nói:
– Xin Phó Bí thư Hạ yên tâm, công việc của tôi cũng đã sắp xếp đâu vào đó.
– Công việc của tôi cũng đã sắp xếp ổn thỏa, ngày mai là có thể bắt đầu.
Ôn Tử Tuyền cũng kiên quyết nói.
– Tốt, Thiên Tiếu và Tử Tuyền vất vả rồi.
Hạ Tưởng khẽ gật đầu, có lẽ là cảm giác sau này cũng ngồi với nhau sẽ không còn nhiều cơ hội nưa. Còn nói thêm:
– Đi đến cơ sở, phải rèn luyện chính mình thật tốt, tranh thủ tạo ra thành tích. Mặc dù tôi đi đến đâu, đều vẫn chú ý sự trưởng thành của các bạn.
Ngô Thiên Tiếu chỉ im lặng gật gật đầu, bộ mặt buồn bã, nhưng Ôn Tử Tuyền lại bình tĩnh nói:
– Phó Bí thư Hạ, có lẽ suy nghĩ của tôi hơi không thực tế…. Có thể vẫn để tôi bên cạnh anh không?
Một câu Ôn Tử Tuyền vừa nói ra, Ngô Thiên Tiếu hối hận sao y không có dũng khí nói ra những lời như vậy? Y là thư ký của Phó Bí thư Hạ, lại trẻ hơn Ôn Tử Tuyền, y càng phải theo sát Phó Bí thư Hạ mới đúng.
Hạ Tưởng lắc đầu cười:
– Không cần so đo được mất trong chốc lát, Tử Tuyền, cô và Thiên Tiếu đều trưởng thành ở tỉnh Tề, tình hình tỉnh Tề lại đặc biệt. Hơn nữa, tỉnh Tề rộng lớn, không gian có thể phát huy năng lực rất lớn. Tôi cho rằng, các anh chị ở lại tỉnh Tề đối với sự trưởng thành của cá nhân mọi người, hoặc đối với sự phát triển của tỉnh Tề sau này đều là chuyện tốt. Tôi hi vọng có một ngày, các anh chị dựa vào sự cố gắng của chính mình, một lần nữa trở lại Tỉnh ủy làm việc.
– Tôi sẽ cố gắng!
Ngô Thiên Tiếu nắm chặt hai tay, kiên quyết nói.
– Tôi sẽ cố gắng, nhất định không phụ sự ủy thác của Phó Bí thư Hạ.
Ôn Tử Tuyền lơ đãng, cô biết, gặp Phó Bí thư Hạ hôm nay, hẳn là lời nhắc nhở cuối cùng của Phó Bí thư Hạ ở tỉnh Tề.
– Tỉnh Tề là một địa phương tốt…
Hạ Tưởng vô cùng xúc động nói, sắp tới hắn rời khỏi tỉnh Tề, hơn nữa còn bằng một cách mà tất cả mọi người đều không nghĩ đến. Trong lòng không có chút tổn thương cũng không vui vẻ. Không buồn không suy nghĩ, lòng yên tĩnh như nước. So với con đường mờ mịt phía trước, trận chiến cuối cùng ở tỉnh Tề, có thể sẽ tạo cho tỉnh Tề một thời gian yên ổn khá dài về sau.
– Người tỉnh Tề cần cù dũng cảm, hơn nữa rất đoàn kết. Tỉnh Tề lại là nơi khởi nguồn của tư tưởng Nho giáo, có truyền thống văn hóa vững chắc. Nếu có thể tìm cho mình một con đường phát triển riêng, phân lượng của tỉnh Tề trong nước sẽ càng ngày càng nặng. Cho nên nói, các anh chị ở lại tỉnh Tề phát triển, cũng là một con đường tắt.
– Tôi hi vọng các anh chị đều phát huy sở trường của mình, mạnh mẽ vượt qua khó khăn. Đồng thời giữ vững nguyên tắc, tất cả vì dân vì nước. Chỉ có một phương hướng chính xác mới có thể đi được xa. Tôi hi vọng có một ngày tôi về lại tỉnh Tề, các anh chị đã giữ các chức vụ quan trọng, và có những cống hiến vì dân vì nước nên có.
Trước khi Hội đồng nhân dân bế mạc một ngày, vào một đêm đông rất bình thường, Hạ Tưởng nói với Ôn Tử Tuyền và Ngô Thiên Tiếu những lời chân thành thấm thía. Ân cần dậy dỗ, kỳ vọng cao vào sự trưởng thành của hai người.
Ôn Tử Tuyền và Ngô Thiên Tiếu cũng không biết Hạ Tưởng dạy dỗ như tối nay, là lần đầu tiên từ khi Hạ Tưởng theo con đường chính trị đến nay. Ngày xưa, trước khi hắn rời đi, chỉ dặn dò vài câu với nhân viên cấp dưới, chưa bao giờ nói giống như hôm nay. Nặng quyết tâm, chẳng những nói một cách khắc sâu, mà cũng nói rất xa.
Nếu Ôn Tử Tuyền và Ngô Thiên Tiếu biết bọn họ quan trọng thế nào trong cảm nhận của Hạ Tưởng, bọn họ sẽ càng kiên định đi theo bước chân của Hạ Tưởng.
Mùa đông, tuy rằng đêm rất dài ngày ngắn, nhưng đêm dài thế nào nháy mắt cũng trôi qua. Ngày cuối cùng của Hội đồng nhân dân tỉnh Tề, bầu Chủ tịch tỉnh và bế mạc tiến hành đúng lịch.
Chín giờ sáng, toàn thể lãnh đạo cùng các đại biểu đã đến đông đủ, ngoài ba người xin phép nghỉ, còn lại các đại biểu đều có mặt đông đủ, số người phù hợp với quy định của luật định. Khâu Nhân Lễ tuyên bố, đại hội chính thức bắt đầu.
Đột nhiên một việc không ngờ đã xảy ra trước mắt bao nhiêu người.
Vài đại biểu đứng lên, trịnh trọng đưa ra một phần đề án đệ trình lên bàn Chủ tịch – theo quy định, đề án liên quan hẳn là kết thúc mới đệ trình lên đoàn chủ tịch, chứ không phải đệ trình từng việc trước mắt mọi người – dụng ý đệ trình trước mặt mọi người cũng rõ ràng. Chính là muốn tỏ ra làm việc công khai, làm trước mặt bao nhiêu người, không cho đoàn chủ tịch có cơ hội bóp chết kiến nghị ở mắt xích thẩm nghị.
Thủ đoạn rất hay, thật sự muốn dùng đao thật súng thật ra trận.
Phó Chủ tịch Hội đồng nhân dân Trần Hợi Phong tự mình nhận đề án. Đầu tiên vừa nhìn qua, vẻ mặt nghiêm túc tuyên bố:
– 58 vị đại biểu Hội đồng nhân dân cùng nhau đề xuất không tín nhiệm nghị án của đồng chí Chủ tịch tỉnh Tôn Tập Dân, yêu cầu toàn bộ hội nghị tiến hành biểu quyết. Cũng đề cử đồng chí Hạ Tưởng làm ứng cử viên Chủ tịch tỉnh. Hi vọng để nghị lần này được đưa vào hội nghị nghị giáo…
Trong thời gian quy định, theo số người mà pháp luật quy định, chính thức đề xuất không tín nhiệm đối với Tôn Tập Dân và đề cử Hạ Tưởng. Thời cơ cực chuẩn, đúng thời gian bầu cử sắp đến. Điều này đã nói lên mục đích đối phương muốn đạt được không phải là tầm thường mà là một đòn trúng ngay.
Cho dù nghị án không đưa vào chương trình hội nghị, cũng mượn lời của Trần Hợi Phong tuyên bố tại chỗ, cũng đã đạt được mục đích. Chính là làm cho tiếng tăm của Tôn Tập Dân bị tổn thất, muốn cho Hạ Tưởng bị đen đủi.
Trần Hợi Phong không xin chỉ thị của Khâu Nhân Lễ, liền trực tiếp tuyên bố đề án trước mặt mọi người. Hoàn toàn vô hiệu hóa quyền lực của Khâu Nhân Lễ. Mong muốn chính là hiệu quả tiền trảm hậu tấu. Không cần nghi ngờ gì, Trần Lợi Phong là quan tiên phong của Trình Tại Thuận.
Trong nháy mắt, vẻ mặt của Tôn Tập Dân cực kỳ trầm lặng.
Tôn Tập Dân cũng biết quyền uy của y ở chính quyền không đủ, ở hội đồng nhân dân phân lượng nhẹ không ít. Đến Khâu Nhân Lễ cũng không ngăn được, huống chi là y. Y cũng suy nghĩ mọi khả năng, cho rằng thời cơ tốt nhất để đối phương ra tay chính là sau khi phân tổ thảo luận, đệ trình nghị án lên đoàn chủ tịch. Sau đó Khâu Nhân Lễ ra mặt, phối hợp cùng y và Hạ Tưởng, có thể bóp chết nghị án ở nội bộ.
Không nghĩ, Trình Tại Thuận to gan lớn mật, không ngờ xúi dục một số đại biểu Hội đồng nhân dân, trực tiếp đệ trình nghị án trên hội trường. Đệ trình còn chưa tính đến, mà Trần Hợi Phong không lịch sự xin chỉ thị trực tiếp tuyên bố trước mặt mọi người, chính là hành vi khiêu khích lộ liễu.
Nói thêm, đâu chỉ là khiêu khích, quả thực chính là mượn thế lực địa phương tỉnh Tề tổ chức duyệt binh lớn. Trực tiếp kết hợp lại, nhằm vào Khâu Nhân Lễ, nhằm vào y, nhằm vào Hạ Tưởng phát động tấn công chính trị.
Suy đoán mục đích chính trị sâu xa, phe cánh đổi mới với sự cầm đầu của Trình Tại Thuận, biểu thị sự bất mãn mãnh liệt đối với việc Trung ương bổ nhiệm Bí thư và Chủ tịch tỉnh là người ngoài tỉnh. Truyền đến trung ương một tín hiệu chính trị mãnh liệt. Nếu tỉnh Tề không khôi phục lại việc người tỉnh Tề trị người tỉnh Tề như trước đây. Sẽ không đảm bảo Bí thư Tỉnh ủy cũng vậy, Chủ tịch tỉnh cũng vậy, thậm chí là Phó Bí thư tỉnh ủy do Trung ương phái tới, đều phải ở tỉnh Tề nửa bước khó đi.
Hạ Tưởng cũng không ngờ việc thuyên chuyển công tác đã phá vỡ hiện tượng lạ ở Tỉnh Tề. Mà sau đó ở tỉnh Tề vẫn như trước đây, người tỉnh Tề trị người tỉnh Tề. Gần như tất cả các Ủy viên thường vụ, bao gồm Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh, toàn bộ là người tỉnh Tề.
Hạ Tưởng tái sinh, đã thay đổi tiến trình lịch sử nhất định. Nhưng lực lượng hùng mạnh của tỉnh Tề vẫn còn đó. Việc hôm nay, chính là thế lực địa phương tỉnh Tề tuyên chiến với người từ ngoài đến do Khâu Nhân Lễ cầm đầu. Cũng là một sự kiện chính trị cãi lời trung ương nghiêm trọng.
Sau khi Trần Hợi Phong nói xong, giọng y vang khắp trong hội trường. Cả hội trường đều yên tĩnh, không có một tiếng động nào phát ra. Gần một ngàn người mà không có một tiếng động, im lặng đến rợn người.
Tình hình đã nghiêm trọng đến mức không thể khống chế được.
Chuyện càng không thể khống chế được vẫn đang ở phía sau. Im lặng một lát, một người không nên lên tiếng nhất lại lên tiếng, không phải là Bí thư Tỉnh ủy Khâu Nhân Lễ, cũng không phải Chủ tịch tỉnh Tôn Tập Dân, mà là người cần phải im lặng và tránh nghi ngờ nhất Hạ Tưởng.
Nhìn từ ngoài, sự kiện đề án bất ngờ, tấn công Khâu Nhân Lễ lớn nhất, bởi vì sự việc xảy ra, là sự thất bại Khâu Nhân Lễ không thể nắm trong tay mọi việc. Về cơ bản, Tôn Tập Dân bị hao tổn uy danh lớn nhất. Quyền uy của Chủ tịch tỉnh bị mọi người nghi ngờ. Nhưng nghĩ về lâu dài, người bị hại lớn nhất là Hạ Tưởng.
Câu đầu tiên Hạ Tưởng nói ra mọi người đều không ngờ đến!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 18 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/02/2018 12:36 (GMT+7) |