Là hậu duệ của một trong những người lãnh đạo đã xây dựng nên Nhà nước cộng hòa ngày nay, Phù Uyên là một trong những người Hạ Tưởng kính trọng nhất. Không chỉ vì Phù Uyên có một lòng quyết tâm chống tham nhũng và khí thế quyết đoán, mà còn vì có một người cha vĩnh viễn đáng được tưởng nhớ.
Lúc Hạ Tưởng sinh ra là cũng là lúc cha của Phù Uyên qua đời, chết vào lúc mười năm đại họa. Cho dù còn nhỏ, nhưng Hạ Tưởng khi ấy luôn một lòng sung kính đối với vị lãnh đạo quốc gia luôn được thần thánh hóa này, nhưng hiện thực là, càng thần thánh hóa, chênh lệch lại càng lớn. Chờ hắn sau này trưởng thành, nhất là khi đã tham gia vào chốn quan trường, tiếp xúc với càng nhiều sự thật, hiểu được những vết bụi lịch sử bị che giấu bên trong, hắn trước tiên là sùng bái và vô cùng tiếc thương đối với vô số sinh mệnh bị chết oan trong thời kỳ mười năm đại họa.
Mười năm đại họa, đủ để ảnh hưởng số mệnh trăm năm của một quốc gia.
Hạ Tưởng cũng biết rõ, bộ máy lãnh đạo Trung ương đương nhiệm cũng có thái độ vô cùng phản cảm đối với mười năm đại họa, chỉ có điều tro bụi lịch sử quá dầy, còn chưa tới lúc trả lại chân tướng sự thật. Hắn tin tưởng sẽ có một ngày, có một số việc chính thức được phơi bày ra ánh sáng.
Phù Uyên có lẽ kế thừa chính khí của phụ thân, khuôn mặt hơi ngăm đen, chữ điền, uy nghiêm. Anh ta rất ít nói, đa số đều là lão Cổ nói, anh ta chỉ khẽ gật đầu đáp lại.
Tuy nhiên điều khiến Hạ Tưởng rất là khó hiểu là, đường đường là một Thượng tướng lại đến Dương Thành, mà lại phải cải trang để điều tra hành vi tham ô hủ bại của Ngô Hiểu Dương, phải chăng là chuyện bé xé ra to? Hoặc là ngoài việc cải trang để điều tra ra, Phù Uyên và lão Cổ còn có nguyên nhân khác?
– Căn cứ vào tình hình mà Quan Hoa nắm được cho thấy, Quân khu Dương Thành đầy rẫy vây cánh của Ngô Hiểu Dương, muốn điều tra về Ngô Hiểu Dương từ trong nội bộ, quả thật rất khó khăn.
Lão Cổ trước đây từng nói không màng chuyện thế sự, lần này ra lại rời khỏi Bắc Kinh đến Dương Thành, không chỉ công khai đi cùng Phù Uyên, mà còn tự mình hỏi đến vụ án của Ngô Hiểu Dương, đủ thấy tình hình quan trọng thế nào, liên quan tới lợi ích then chốt của tất cả,
– Phù Uyên đến đây, nói là cải trang để điều tra, kỳ thật cũng chỉ là đòn gió, ha ha, Hạ Tưởng, Chính ủy Phù chủ yếu là muốn gặp anh.
Hạ Tưởng vội khiêm tốn nói:
– Lão Cổ, ông là người lớn không nên nói giỡn, Chính ủy Phù muốn gặp tôi, chỉ cần nói một tiếng bảo tôi đến là được, tôi khẳng định sẽ lập tức bay Bắc Kinh, hà tất làm phiền Chính ủy Phù phải đích thân tới.
Phù Uyên khoát tay:
– Phó Bí thư Hạ không cần khách sáo, tôi có sao nói vậy. Tôi đến Dương Thành, thứ nhất là vì tiếng tăm của Hứa Quan Hoa, thứ hai là muốn gặp anh. Muốn nắm giữ chính xác bằng chứng tham ô của Ngô Hiểu Dương, nhất định phải cần sự trợ giúp ngầm của anh.
Hạ Tưởng kinh ngạc, liếc nhìn Trần Hạo Thiên và Mễ Kỷ Hỏa một cái.
Trần Hạo Thiên mỉm cười gật đầu, Mễ Kỷ Hỏa bình tĩnh mà gật đầu.
Sau khi lão Cổ và Phù Uyên tới Dương Thành, trước tiên là gặp mặt Trần Hạo Thiên. Tức là, mọi chuyện mà Phù Uyên nói, trước đó đã thống nhất qua với Trần Hạo Thiên. Hạ Tưởng liền bất đắc dĩ nghĩ, hắn không những đóng vai trò là người phát ngôn của Trần Hạo Thiên, chẳng lẽ còn muốn âm thầm thay quân đội xuất lực?
Mấu chốt cũng khó nắm bắt, chỉ cần sơ suất liền dễ bị đâm vào lưng. Tuy nhiên lại nghĩ, sự việc hôm nay đã làm ầm ĩ rồi, mâu thuẫn với Ngô Hiểu Dương đã đi vào bế tắc, đồng ý hay không đồng ý với đề nghị của Phù Uyên, hắn đều phải đối mặt với áp lực lớn từ Ngô Hiểu Dương.
Cho dù là chính diện hay là phản diện, dù sao cũng có một điểm có thể khẳng định, sau này, Ngô Hiểu Dương sẽ không chịu để yên, sẽ không để cho hắn sống yên ổn.
Lão Cổ thấy Hạ Tưởng còn đang băn khoăn, cho rằng hắn còn đang lo sợ việc năm đó ở tỉnh Tương, liền nói:
– Hạ Tưởng, tính cách anh không phải là hay lo sợ, năm đó ở tỉnh Tương anh tuy là có bị thiệt một chút, bây giờ ở Lĩnh Nam, chẳng phải trên có trợ giúp của Hạo Thiên và Kỷ Hỏa, dưới có Quan Hoa, Mộc Phong mở đường, anh còn sợ cái gì?
Không phải hắn sợ, mà là trước khi chưa nhìn rõ tình thế, không dám liều lĩnh đồng ý. Bởi vì rất rõ ràng, trước nhiệm kỳ mới, Phù Uyên ngang nhiên ra tay với một Tư lệnh Quân khu, sau lưng cho dù là có nhân tố chống tham nhũng, cũng là giữa cảnh tàn sát, chỉ sợ còn có điều khác.
Nếu ảnh hưởng đến sự ổn định lòng quân, từ đó ảnh hưởng tới nhiệm kỳ mới, bất lợi cho chuyển giao nhiệm kỳ mới, tất nhiên Hạ Tưởng sẽ phải cân nhắc kĩ lưỡng. Ổn định toàn cục là nguyên tắc của hắn, trong nguyên tắc ấy, có thể điều chỉnh thích hợp đối với việc ý thức cao hay thấp .
Nhưng có một điểm, tất cả không thể vi phạm ý nguyện tiên quyết của Tổng bí thư.
Hành động của lão Cổ và Phù Uyên, có được sự thừa nhận của Tổng bí thư hay không? Ánh mắt Hạ Tưởng nhìn về phía Trần Hạo Thiên với vẻ trưng cầu.
Là trợ lí đắc lực của Tổng bí thư, Trần Hạo Thiên nhất định biết ít nội tình.
Ngoài dự kiến của hắn, Trần Hạo Thiên cũng không tỏ vẻ gì.
Hạ Tưởng thấy thế, đành phải nói rõ ràng:
– Là một Phó Bí thư Tỉnh ủy, nguyên tắc của tôi là, giữ nghiêm kỷ luật chính trị, kiên quyết giữ gìn quyền uy của Đảng của Trung ương, bảo đảm hết toàn bộ hành động đều kiên quyết nghe theo chỉ đạo của Trung ương Đảng.
Ẩn ý có thể hiểu sâu xa là, giữ nghiêm kỷ luật chính trị, kiên quyết giữ gìn quyền uy của đảng của Trung ương, bảo đảm toàn bộ hành động đều kiên quyết nghe theo sự chỉ đạo của Trung ương Đảng, Quân ủy Trung ương và Chủ tịch Cao.
Phù Uyên hiểu ẩn ý của hắn:
– Sắp đẩy mạnh hành động chống tham nhũng ở trong phạm vi toàn quân, đã được sự ủng hộ của lãnh đạo Trung ương và Quân ủy.
Nói cũng có phần rõ ràng, nhưng lại không đặc biệt có ý chỉ Tổng bí thư, riêng điều này vẫn khiến Hạ Tưởng lòng còn nghi ngờ.
Trần Hạo Thiên rốt cục cũng mở miệng:
– Tổng bí thư không tỏ thái độ, nhưng tôi tin cho dù chống tham nhũng ở địa phương hay trong quân đội, Tổng bí thư nhất định có thái độ tích cực ủng hộ.
Có lời hứa của Trần Hạo Thiên, Hạ Tưởng bắt buộc phải gật đầu rồi:
– Tôi nên làm như thế nào, mong các vị lãnh đạo chỉ thị.
Bốn người Trần Hạo Thiên, Mễ Kỷ Hỏa, lão Cổ và Phù Uyên nhìn nhau cười, ánh mắt cả bốn người, đều nhìn về phía Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng thấy áp lực tăng gấp nhiểu lần, đồng thời cũng biết rõ trọng trách nặng nề trên vai, còn có một sứ mệnh vinh quang.
Buổi chiều, Lý Dật Phong đến Tỉnh ủy.
Từ khi được điều nhiệm đến Dương thành tới nay, Lý Dật Phong chỉ ghé qua Tỉnh ủy hai lần, một lần là tới Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy giao nhận thủ tục, lần tiếp theo chính là hôm nay.
Lần đầu tiên, tất cả đều không quen, vô cùng lo sợ. Lần thứ hai, vẫn còn lo sợ, nhưng trong lòng đã tự tin gấp bội, không còn cảm giác ở Dương Thành cô đơn và không người trợ giúp nữa.
Bởi vì ở Tỉnh ủy có Hạ Tưởng – Phó Bí thư Hạ.
Đi tới phòng làm việc của Hạ Tưởng, Đường Thiên Vân trực tiếp đưa Lý Dật Phong vào, không để y phải chờ, cho thấy Hạ Bí thư đối với y phần nào coi trọng, khiến cho y càng thêm cảm động. Với cấp bậc của y, muốn trực tiếp gặp Phó Bí thư Hạ không phải dễ, bình thường Bí thư Thành ủy và Thị trưởng các thành phố, muốn gặp Hạ Tưởng cũng phải có sắp xếp trước, tình huống bình thường, không báo trước từ ba tới năm ngày chắc chắn không có thời gian.
Lý Dật Phong vào cửa, thấy Hạ Tưởng đang gọi điện thoại, ánh chiều tà chiếu lên người Hạ Tưởng. Bỗng nhiên, thời gian như quay ngược lại, Hạ Tưởng không khác mấy với lúc ở Thiên Trạch, vẫn trẻ như vậy, vẫn thản nhiên như thế, khiến cho y nhất thời thất thần, dường như đang trở lại trước kia.
Hạ Tưởng khẽ mỉm cười, ra hiệu cho Lý Dật Phong ngồi xuống. Lý Dật Phong sao dám ngồi, kính cẩn đứng ở một bên, cảm xúc quay cuồng.
Hắn đang nghe điện thoại của Hứa Quan Hoa.
Hứa Quan Hoa vẫn còn ở Lam Hải, cũng vừa mới nghe nói việc ở Tỉnh ủy, lo lắng không chịu nổi liền gọi điện thoại tới để hỏi rõ ràng. Lão Cổ và Phù Uyên đã rời khỏi Dương Thành, tới Lam Hải cùng Hứa Quan Hoa tụ họp, bởi vì Lam Hải có việc vô cùng quan trọng xảy ra.
Hứa Quan Hoa tuy là bị kế điệu hổ ly sơn dụng ý sắp đặt tới Lam Hải chấp hành quân vụ, nhưng anh ta tự mình cũng có sách lược đối ứng. Lam Hải là cảng khẩu trọng yếu của tỉnh Lĩnh Nam, cũng là khu vực chuyên diễn ra hoạt động giao thương, đi Lam Hải, ngoài chuyện hoàn thành nhiệm vụ, thêm vào đó còn đào vài cái hố để chờ sẵn.
Hơi khác so với hố mà Hạ Tưởng tạo ra ở Tỉnh ủy là, hố mà Hứa Quan Hoa đào rất khéo léo, cũng rất sâu.
– Chính thức khai chiến rồi. Được rồi, từ lâu đã chờ ngày này. Phó Bí thư Hạ, phía Ủy ban đã có anh, phía quân đội có tôi, Lĩnh Nam, phải nổi lên trận gió rồi.
– Hứa Quan Hoa hào khí ngút trời nói..
– Sai rồi.
Hạ Tưởng vừa cười vừa uốn nắn cho Hứa Quán Hoa,
– Chỉ là muốn làm nổi một trận gió mát thôi.
– Đúng, là gió mát, là gió mát.
Hứa Quan Hoa cười ha ha,
– Tốt lắm, lão Cổ và Chính ủy Phù sắp tới, tôi đi nghênh đón trước, có tin tức liên lạc sau. Có lẽ ba ngày sau tôi quay về Dương Thành, đến lúc đó chúng ta cùng nhau quay về Bắc Kinh.
Nghe xong điện thoại với Quan Hoa, Hạ Tưởng đứng dậy bắt tay với Lý Dật Phong:
– Dật Phong, không ngờ lại gặt nhau ở Dương Thành.
Lý Dật Phong vô cùng phấn chấn:
– Hân hạnh, hân hạnh, Phó Bí thư Hạ, rất vinh dự được lại được làm việc dưới sự lãnh đạo của anh.
Hạ Tưởng cũng không quá khách sáo, trực tiếp vào thẳng vấn đề:
– Ở cục Công an thành phố đột nhiên có chuyện xảy ra, biểu hiện của anh rất xuất sắc, chứng tỏ tố chất chính trị của anh so với trước kia trưởng thành hơn nhiều, có thể đảm đương thêm nhiều trọng trách rồi.
Lý Dật Phong bỗng chốc ứ nghẹn cổ họng, trước khi đến y còn lo sợ Phó Bí thư Hạ sẽ không thật lòng tiếp nhận y, không ngờ Hạ Tưởng không những không tính chuyện cũ, mà còn có ý trọng dụng đề bạt, y không mừng rỡ mới lạ.
– Cảm ơn Phó Bí thư Hạ đã dẫn dắt, cảm ơn.
Lý Dật Phong gần như nói không ra lời, nhớ trước kia những bất mãn và thủ đoạn sau lưng của y đối với Hạ Tưởng mà bây giờ Phó Bí thư Hạ không những không để bụng mà còn lấy ơn báo oán, khiến cho y vô cùng kính nể nhân cách của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng phớt lờ việc Lý Dật Phong có biểu đạt lòng trung thành hay không, hắn nhìn người rất chính xác, biết lúc này Lý Dật Phong tuyệt đối trung thành, liền cười hỏi:
– Dật Phong, lý tưởng lớn nhất của anh là muốn đi đến bước nào?
Tuổi tác của Lý Dật Phong và Hạ Tưởng không chênh lệch nhiều, hiện tại là cấp Phòng, y thấy trong ánh mắt Hạ Tưởng tràn đầy cổ vũ, liền đánh bạo nói:
– Tôi có thể lên làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, thì thấy mỹ mãn lắm rồi.
Hạ Tưởng cười ha hả, đứng dậy đi tới trước mặt Lý Dật Phong, vỗ vai y nói:
– Dật Phong, tên của anh nghe rất hay, Phong của phong đãng, cho nên, nên để lý tưởng đặt xa hơn nữa. Nếu anh nhận thức đúng phương hướng, đi chắc từng bước, không quá năm năm, tôi đảm bảo anh có thể đảm nhiệm chức vụ Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Hạ Tưởng từ trước tới nay chưa từng hứa hẹn danh lợi nói với bất kì ai để mua chuộc lòng người, hôm nay là lần đầu tiên phá lệ. Cũng không phải là một lời hứa hẹn chắc chắn nhất, mà chỉ đơn giản là một lời hứa hẹn, một quy tắc viễn cảnh xa vời.
Lý Dật Phong không tài nào hình dung tâm tình của mình lúc này, chỉ là có phần kích động nói:
– Mong Phó bí thư Hạ chỉ bảo.
Một ngày sau, Trung ương chính thức tuyên bố tin Nhiệm Xương bị xét xử.
Hai ngày sau, Lý Dật Phong chính thức được đề bạt làm người duy nhất được lựa chọn làm Bí thư thành ủy Thành phố Hoa Hồng, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy theo tinh thần chỉ thị của Phó Bí thư Hạ, xét duyệt thông qua, chỉ chờ đệ trình lên Hội nghị thường vụ phê chuẩn.
Lại ngày sau, Trần Hạo Thiên chủ trì hội nghị cán bộ toàn tỉnh thông qua truyền hình, trịnh trọng tuyên bố thành lập tổ lãnh đạo công tác chuyên môn, Hạ Tưởng là tổ trưởng tổ lãnh đạo, tổng phụ trách, do Đảng ủy Công an Tỉnh ủy phối hợp hành động.
Ba ngày sau, Thi Khải Thuận chính thức thay Thanh Tiếu Hoa tiếp nhận chức vụ thành viên Tư lệnh quân khu Lĩnh Nam, đồng thời được bổ nhiệm làm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Lĩnh Nam.
Thế cục ở Lĩnh Nam chính thức đi vào giai đoạn hai.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 18 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/02/2018 12:36 (GMT+7) |