Không có gì bất ngờ xảy ra, Chương Quốc Vĩ sẽ là Thị trưởng, vẫn là liên quan.
Hạ Tưởng có vài năm không chú ý hướng đi của Chương Quốc Vĩ, chỉ mơ hồ nghe nói ông ta đến thành phố Thủy Hằng đảm nhiệm Thị trưởng, lãnh đạo Bí thư Thành ủy ít hơn 10 tuổi so với ông ta, buồn bực cực kỳ mà qua loa cho xong chuyện. Nhân vật chính trị chính là như thế, muốn cho anh lên, anh phải lên. Ừ cho anh hạ, anh cũng phải hạ. Ừ cho anh nửa vời, anh phải ở giữa không trung, cho dù khó chịu lắm cũng phải nhịn.
Tin rằng Chương Quốc Vĩ hiện tại đã rất khó chịu.
Chương Quốc Vĩ sống chết, hiện tại Hạ Tưởng đã không hề quan tâm, điều hắn quan tâm chính là, tại sao Trương Lực và Chương Quốc Vĩ ngồi cùng nhau? Là người thân cận nhất của Mễ Kỷ Hỏa, trong mắt Hạ Tưởng, Trương Lực cũng không tính là người ngoài.
Hơn nữa Hạ Tưởng còn rất có ấn tượng với Trương Lực.
Ánh mắt Chương Quốc Vĩ lóe ra, nhảy dựng trên người Hạ Tưởng, lại vô tình liếc mắt nhìn Tống Nhất Phàm một cái, sau đó chú ý tới nhân viên phục vụ ở bên cạnh, lập tức đặt xuống một tấm chi phiếu, xua tay đuổi nhân viên phục vụ khẩn trương rời khỏi:
– Cô có biết anh ta là ai không? Anh ta là Phó Bí thư Tỉnh ủy, mà không thanh toán cho cô nổi một chút cơm sao? Nói cho cô, anh ta chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, người ta sẽ xếp hàng thanh toán thay anh ta! Khẩn trương đi, một bước, gọi giám đốc các cô ra nhận tội.
Đừng nói, Chương Quốc Vĩ nổi giận, chỉnh đốn ánh mắt của nhân viên phục vụ, còn khá là sở trường.
Hạ Tưởng muốn ngăn cản, nhưng lại thôi, quay đầu lại cho Chương Quốc Vĩ bước đi. Tuy nhiên lại nghĩ cũng buồn cười, không ngờ là Chương Quốc Vĩ thay hắn giải vây, thật sự là buồn cười.
Hạ Tưởng bỗng tỏ vẻ cảm kích với Chương Quốc Vĩ.
Chương Quốc Vĩ liên tục xua tay, không chịu nhận:
– Đụng tay làm phiền Phó Bí thư Hạ lại khách khí khiến tôi xấu hổ vô cùng.
Tống Nhất Phàm vốn ngồi mặt đối mặt với Hạ Tưởng, chuyển sang ngồi sóng vai bên cạnh Hạ Tưởng:
– Đừng đứng, mời ngồi.
Trương Lực chần chừ một chút không dám ngồi, Hạ Tưởng đã nói:
– Đã gặp gỡ, thì đừng khách khí, dù sao hôm nay coi như là Quốc Vĩ mời khách.
Có chỉ thị của Hạ Tưởng, Trương Lực mới gật đầu cười, ngồi xuống.
Chương Quốc Vĩ vừa nghe Hạ Tưởng nói ông ta mời khách thì vô cùng mừng rỡ:
– Phó Bí thư Hạ, nếu không thì gọi thêm vài món ăn?
Hạ Tưởng xua tay:
– Trò chuyện là được rồi, không cần phiền toái.
Hạ Tưởng giới thiệu Tống Nhất Phàm với Trương Lực và Chương Quốc Vĩ.
Vừa nghe Tống Nhất Phàm là con gái Tống Triêu Độ, thái độ của Trương Lực và Chương Quốc Vĩ đều thay đổi, cung kính vô cùng.
– Phó Bí thư Hạ, Chủ tịch tỉnh Mễ vài ngày gần đây đi có việc, tôi có hai ngày nghỉ, tôi liền gặp mặt bạn bè ở Bắc Kinh.
Trương Lực chủ động giải thích nguyên nhân anh ta và Chương Quốc Vĩ ở cùng một chỗ.
– Tôi và Thị trưởng Chương là bạn học cũ, trước kia quen nhau ở Đại học Dương Thành.
Hạ Tưởng hiểu rõ nguyên do khẽ gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ tới tử điều gì, lại hỏi:
– Đúng rồi Trương Lực, anh là người ở đâu ở Lĩnh Nam?
– Người Mai Hoa.
Trương Lực không phải thư ký của Hạ Tưởng, cho nên Hạ Tưởng chỉ biết anh ta là người Lĩnh Nam, cụ thể là người ở đâu thì không rõ ràng lắm. Vừa nghe Trương Lực là người Mai Hoa, Hạ Tưởng đột nhiên gặp phải cú sốc, nhớ tới việc còn nghi hoặc.
Tâm tư hắn lại nhảy vọt qua Trương Lực, hỏi Chương Quốc Vĩ:
– Quốc Vĩ gần đây có khỏe không?
Chương Quốc Vĩ gặp lại Hạ Tưởng trong lòng đã không còn sự căm hận, có lẽ là đã qua lâu rồi, lại có lẽ là theo như lời của Trương Lực về Hạ Tưởng nói rất nhiều chuyện, khiến tâm trạng ông ta thản nhiên hơn rất nhiều.
– Cho dù là ở cương vị nào, chỉ cần tận tâm hết sức làm việc vì dân chúng là được. Tôi hiện tại chỉ cầu sống yên phận, sau đó làm hết sức, về nhần có thể làm được bao nhiêu việc, tạo được bao nhiêu phúc cho dân chúng, thì do năng lực có hạn chỉ cầu không thẹn với lương tâm là được.
Hạ Tưởng kinh ngạc, Chương Quốc Vĩ có thể nghĩ được như vậy thật là hiếm có.
Chỉ cần ông ta kiên định vì dân chúng làm việc một cách thật sự, với năng lực của ông ta, tuyệt đối có thể tạo phúc một phương.
Còn nói vài câu tán gẫu râu ria, Trương Lực và Chương Quốc Vĩ liền đứng dậy cáo từ, Hạ Tưởng chủ động nói:
– Quốc Vĩ, anh cho tôi số điện thoại lưu vào, tôi còn trả tiền cho anh.
Chương Quốc Vĩ không chịu:
– Phó Bí thư Hạ mà còn đòi trả tiền, chả khác gì mắng tôi.
Trương Lực lại nói:
– Quốc Vĩ, Phó Bí thư Hạ muốn lưu số điện thoại thì lưu đi.
Chương Quốc Vĩ mới giật mình tỉnh lại, vội để lại số điện thoại. Có thể mượn cơ hội này thành lập quan hệ với Hạ Tưởng một lần nữa, là cơ hội ngàn năm một thuở, bỏ qua thì quá ngu ngốc.
Vừa mới tiễn bước Trương Lực và Chương Quốc Vĩ, may mắn thế nào, Cổ Thu Thật gọi điện đến.
– Hạ Tưởng, lễ truy điệu ông cụ Phó ngày mai, cậu chắc chắn sẽ đến chứ? Tôi và Kỷ Hỏa sẽ cùng đi, sẽ vào đợt thứ hai.
Ba đợt đầu là lãnh đạo đứng đầu Trung ương, đợt thứ hai là Ủy viên bộ Chính trị, đợt thứ ba chính là các nhân vật số một, số hai của tỉnh, sau đó những người còn lại được sắp xếp ở đợt thứ tư.
– Đúng rồi, lần trước ra vấn đề nan giải cho cậu, cậu giải đề được chưa?
Cổ Thu Thật điện thoại tới đúng lúc, Hạ Tưởng liền ha hả cười:
– Giải được không thì tôi không biết, tuy nhiên, sự tình dường như dừng lại ở chỗ Chủ tịch tỉnh Mễ.
– …
Cổ Thu Thật dường như là sợ ngây người một lát, sau đó lại cười khẽ một tiếng
– Cậu có đi, ngày mai tôi sẽ nói một tin tức cho cậu, tuy nhiên cho dù là tin tức tốt hay là tin tức xấu, cậu chỉ có thể nghe, không thể phát biểu ý kiến.
Được, Cổ Thu Thật lại là một thắt nút nữa.
Đưa Tống Nhất Phàm trở lại chỗ ở vẫn là ở cửa nhà Vệ Tân, cũng lạ, vì sao không thuê một phòng mà ở, phòng cô và Vệ Tân đều là hai căn phòng lớn, Hạ Tưởng muốn đi, Tống Nhất Phàm lại mở ra, đứng ở cửa.
– Nói chuyện cho có. Nói ra mà không giữ lời, là chó con.
Hạ Tưởng rất chiều chuộng Tống Nhất Phàm, ở trước mặt cô, luôn thỏa hiệp, đành phải nói:
– Được, đêm nay ở cùng em, tuy nhiên, em phải ngoan ngoãn nghe lời, đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn có việc.
– Vâng!
Tống Nhất Phàm gật gật đầu mạnh, dường như cô thật sự rất nghe lời.
Hạ Tưởng quả thật rất nhiều việc, chỉ trong lúc Tống Nhất Phàm tắm rửa, hắn nghe không dưới mười mấy cuộc điện thoại. Sau khi nghe hết điện thoại, lại gọi đi vài cuộc điện thoại, sắp xếp chuyện ngày mai.
Trực giác mách bảo, lễ truy điệu ngày mai, sẽ có chuyện phát sinh không tưởng tượng được, phải hiểu rõ trong lòng, để tránh bị đánh cho trở tay không kịp. Nha Nội đánh hắn không được, vừa rồi Hứa Quan Hoa điện báo, tuy rằng mấy người bị bắt một mực khai là chịu sự sai khiến của Cao Kiến Viễn, Cao Kiến Viễn hoàn toàn vụng về về thủ đoạn khiến Hạ Tưởng nhận định rõ ràng kẻ đứng sau làm chủ chính là Nha Nội. Cao Kiến Viễn không có thực lực mà vừa ra tay đã là ba chiếc xe, cũng không có năng lực có thể điều tra rõ hành tung của hắn ở Bắc Kinh, chắc chắn còn có chuẩn bị phía sau.
Lễ truy điệu ngày mai, Chủ tịch Quốc hội sẽ đi, Nha Nội khẳng định cũng sẽ đi, Phạm Duệ Hằng tuy rằng bị Phó Tiên Phong liệt vào người không được nhà họ Phó hoan nghênh, phỏng chừng cũng sẽ đi, làm bộ vẫn là cần thiết, coi như là một phần ân tình.
Như vậy có thể nói, Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn cũng rất có khả năng xuất hiện hay không?
Đúng rồi, còn có Ngô Công Tử.
Ngày mai, thật sự là náo nhiệt, tình hình xáo trộn, ông cụ Phó dưới suối vàng có biết, không biết là thấy may mắn hay là cười đau khổ?
Nhất thời suy nghĩ tới mức xuất thần, bỗng nhiên nghe được Tống Nhất Phàm hô:
– Anh Hạ, lấy giúp em một chiếc khăn tắm, khăn tắm của em rơi xuống nước rồi.
Thật sự là một cô bé sơ ý sơ suất, Hạ Tưởng lại cầm một chiếc khăn tắm, đem ra phòng tắm đẩy của ra một kẽ hở, đưa khăn tắm vào.
– Tính anh cũng có phép tắc, không nhìn lén.
Tống Nhất Phàm cười khúc khích, với Hạ Tưởng, cô cũng không phòng vệ.
Hạ Tưởng cảm nhận được hơi nước nóng hổi, cùng với hơi nước bên trong là mùi hương quen thuộc, nhắc hắn tỉnh ra, khoảng cách như chỉ trong gang tấc, có một tiên nữ kiều diễm, lúc này đúng là mỹ nhân đang tắm ướt át vô cùng, điện thoại đột ngột reo vang.
Hạ Tưởng nhất thời thất thần, tay run lên, đánh rơi khăn tắm trên mặt đất, hắn không khỏi ảo não lắc đầu, sao lại ngu như vậy?
Tống Nhất Phàm càng ảo não:
– Không có khăn tắm, anh Hạ, anh bảo em làm sao bây giờ?
Điện thoại vang lên không ngừng, ai gọi điện không đúng lúc như vậy? Hạ Tưởng vừa thấy điện báo, không khỏi cười khổ, là Vệ Tân.
Lần trước khi hắn đang ở cùng Vệ Tân, Tống Nhất Phàm lại tới quấy rối, kết quả hại hắn nửa đêm phải đi ra. Hiện tại chế giễu, hắn đưa khăn tắm cho Tống Nhất Phàm, Vệ Tân may mắn thế nào mà gọi điện, làm hại Tống Nhất Phàm không có khăn tắm để dùng.
– Vệ Tân gọi điện, anh nghe một chút.
Hạ Tưởng nhắc nhở Tống Nhất Phàm một tiếng, đứng dậy sang một bên nghe điện thoại.
– Này.
Giọng nói Vệ Tân đặc biệt khàn khàn, từ tính mà còn tràn đầy lực xuyên thấu, như rõ ràng bên tai,
– Khẳng định không có ý quấy rầy anh, hiện tại anh không ở cạnh vợ con, hoặc là đang xã giao, hoặc là ở cùng… người phụ nữ khác.
Vệ Tân dường như là ở cắn môi nói chuyện.
Làm sao đoán được chuẩn như vậy?
Hạ Tưởng muốn cười, không dám cười, đành phải ậm ờ nói:
– Xem như em nói đúng, anh đang xã giao…
Nói một nửa, một chút lại nghẹn lại, bởi vì hắn thấy Tống Nhất Phàm từ phòng tắm đi ra!
Nếu Tống Nhất Phàm mặc quần áo, hoặc là quấn bằng khăn tắm thì cũng không có gì, nhưng cô lại không mặc đến một sợi nhỏ, mà cứ như vậy tự nhiên đi ra, màu da sinh hương thơm, thậm chí ngay cả dép cũng không đi, nhẹ nhàng như tiên hoa, trước mắt Hạ Tưởng hiện lên một vầng sáng trắng, lại biến mất vào trong phòng khác.
Hơn nữa Tống Nhất Phàm còn cố ý lườm hắn một cái, dường như cho là hắn kinh ngạc như vậy là không đúng, lại dường như là bất mãn vì hắn nhìn lén cô!
Hạ Tưởng cũng không biết nói như thế nào trả lời quanh co Vệ Tân vài câu, cho đến khi ngắt điện thoại của Vệ Tân, hắn mới lấy lại tinh thần, nghe thấy trong phòng không có một chút tiếng động, cũng không dám vào, liền nhẹ giọng nói:
– Cô bé Phàm, mặc quần áo, đừng để cảm lạnh.
Không có hồi âm.
Hạ Tưởng lo lắng, đang muốn vào xem có chuyện gì, điện thoại lại reo, là Mai Hiểu Lâm.
Nói một mạch với Mai Hiểu Lâm về sự việc lễ truy điệu ngày mai, lại trôi qua hơn mười phút. Đến khi hắn rón ra rón rén đi vào phòng Tống Nhất Phàm, không khỏi không kìm nổi cười, cô gái màu da sinh hương vừa rồi, hiện tại đã biến thành một cô gái đáng yêu mặc áo ngủ lông nhung, cuộn thân mình, ôm một con gấu bông thật to, đã say sưa đi vào giấc ngủ.
Thật sự là một cô bé vô tâm, Hạ Tưởng bình thường trở lại.
Sáng sớm hôm sau cáo biệt Tống Nhất Phàm, Hạ Tưởng đi ô tô đi tới nhà họ Phó, chuẩn bị nghênh đón một đại sự cuối cùng ở Bắc Kinh. Đi được nửa đường, không ngờ nhận được điện thoại của Chương Quốc Vĩ.
Càng không ngờ chính là, câu nói đầu tiên của Chương Quốc Vĩ là:
– Phó Bí thư Hạ, tôi muốn báo cáo một tình huống vô cùng quan trọng về Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 18 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/02/2018 12:36 (GMT+7) |