Mỗi người đều muốn trở thành điểm tựa, bởi vì sau khi trở thành điểm tựa, sẽ có rất nhiều lợi ích, ví dụ như lực lượng ở khắp nơi đều coi người đó làm trung tâm, rất nhiều sự việc đều xoay quanh người đó mà triển khai. Nếu nói lạc quan, còn có thể trở thành lực lượng hậu bị, trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.
Nhưng hễ là chuyện có lợi đương nhiên cũng có hại!
Trở thành điểm tựa đương nhiên là chuyện tốt, chuyện tốt thì ai cũng muốn, nhưng không phải ai cũng có năng lực. Trở thành điểm tựa, chẳng những phải có ánh mắt và trí tuệ chính trị nhạy bén hơn người, còn phải có thủ đoạn cao siêu và tố chất tâm lý vô cùng tốt!
Đúng vậy, là tố chất tâm lý.
Tố chất tâm lý mà không vững vàng, thì khó mà trèo lên đỉnh cao được.
Tố chất tâm lý của Hạ Tưởng đã rất vững vàng rồi, nhưng khi nghe đến giọng nói vô cùng oai nghiêm và uy thế của Chủ tịch Quốc hội truyền đến từ phía sau, ngực vẫn đập bình bịch mấy cái.
Một khi đã trở thành điểm tựa, chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là quyết chí tiến lên xông thẳng về phía trước, tiến về phía trời xanh. Hoặc là bản thân không đủ hùng mạnh, không chịu nổi sự kìm kẹp của các lực lượng ở khắp mọi nơi, bị dập nát thành bột mịn.
Hôm nay, là khảo nghiệm ác liệt nhất mà Hạ Tưởng gặp phải từ khi trở thành điểm tựa tới nay!
Hạ Tưởng quay đầu lại nhìn, thấy Chủ tịch Quốc hội đang từ phía sau đi đến, còn cách khoảng hơn 10m, hai tay chắp sau lưng, mặt trầm như nước, nhìn bề ngoài có chút tức giận.
Ngồi ở vị trí cao đã lâu, mặc dù bình thường Chủ tịch Quốc hội rất ít lộ diện, nhưng dù sao cũng là nhân vật quan trọng đứng thứ hai trong nước, ông vừa đứng trước mặt, uy thế mười phần, Hạ Tưởng cảm thấy như có một luồng áp lực đập vào mặt.
Tuy nói Hạ Tưởng thường xuyên qua lại với Tổng bí thư, cũng có nhiều lần cùng xuất hiện với Thủ tướng, nhưng Tổng bí thư và Thủ tướng đều là tính cách ôn hòa, hoặc có thể nói là, ở trước mặt hắn toàn biểu lộ bầu không khí ôn hòa, chưa từng có lúc nào tức giận như vậy.
Có lẽ khi Tổng bí thư và Thủ tướng giận dữ, cũng sẽ có uy nghiêm lớn vô cùng. Nhưng bản thân Hạ Tưởng còn chưa được lĩnh hội sự tức giận ấy, hôm nay cũng đã được tự mình lĩnh hội cơn giận lôi đình của Chủ tịch Quốc hội.
Giận thì giận, dù sao ông ta đường đường là Chủ tịch Quốc hội, Chủ tịch Quốc hội sau khi mở miệng nói một câu không thể nghi ngờ, cũng không nhiều lời nữa, chỉ lặng im nhìn chăm chú Hạ Tưởng, yên lặng chờ câu trả lời của hắn.
Không nói lời nào, không có nghĩa là không có áp lực uy hiếp, trái lại, ở bên trong sự im lặng đó, Hạ Tưởng cảm giác được áp lực trên người càng lúc càng lớn. Hắn biết, Chủ tịch Quốc hội quả thực rất tức giận.
Hạ Tưởng vẫn là lần đầu tiên đối mặt với cơn tức giận của nhân vật lớn…
Bầu không khí nhất thời trầm lặng, ngay cả Hầu Khang Khứ cũng vẻ mặt kinh dị, không hiểu vì sao Chủ tịch Quốc hội đã đi rồi còn quay lại, chẳng lẽ là vì đe dọa Hạ Tưởng phải nhượng bộ?
Lúc này không khí ngưng kết giống như đóng băng, Trịnh Thịnh đã dẫn đầu nhóm quan lớn của tỉnh bộ có liên quan đi vào bên trong linh đường, ở bên ngoài chỉ còn có Hạ Tưởng và nhóm người của Nha Nội đang đứng đó. Đúng rồi, còn có Hầu Khang Khứ vẫn kiên trì nhẫn nại chờ đợi Tống Triêu Độ.
Hạ Tưởng nhất thời không trả lời được, dường như là đang sợ, mà cũng có thể là đang do dự. Lúc này bầu không khí lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, người trong nhóm của Nha Nội cũng ngừng kêu la, đều nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng, trong mắt là vui sướng khi người gặp họa, có kẻ vui sướng dào dạt, có kẻ vênh váo tự đắc, thậm chí còn có kể cao cao tại thượng tỏ vẻ thương hại.
Hạ Tưởng, anh còn có thể kiêu ngạo được nữa hay sao?
Hạ Tưởng không thể kiêu ngạo nổi nữa, thật ra, người kiêu ngạo cũng không phải hắn, mà là Nha Nội. Nhưng có nhiều khi tình thế mạnh hơn người, dưới quyền uy của Chủ tịch Quốc hội, cho dù hắn có lý, cũng phải nhượng bộ ba phần.
Hạ Tưởng trầm mặc cầm lấy điện thoại, dưới cái nhìn chăm chú đắc ý của Nha Nội, dưới cái nhìn chăm chú của Chủ tịch Quốc hội, Phạm Tranh, Cao Kiến Viễn và vẻ mặt chế giễu của Ngô Công Tử, bất đắc dĩ mà chậm chạp ấn phím đầu tiên.
Động tác của Hạ Tưởng dường như rất chậm, lại dường như bất đắc dĩ chứ không tình nguyện, ấn được một phím, lại đợi một giây sau mới ấn phím kế tiếp. Nha Nội vô cùng sốt ruột, không chờ được nữa, cuối cùng cũng nói:
– Hạ Tưởng, anh mắc chứng bệnh si ngốc của người già hay sao mà chậm chạp như vậy, hay là cố ý kéo dài thời gian?
Lời nói của Nha Nội vừa ra khỏi miệng, Hạ Tưởng đột nhiên lại cất điện thoại di động đi, cho vào túi áo,
– Cao tổng, không phải tôi kéo dài thời gian, di động của tôi hết pin rồi.
– Anh!
Nha Nội tức đến phát điên, chậm giây phút nào là tổn thất giây phút ấy, cũng đều có thể tạo thành hậu quả không thể bù đắp lại, y vội lấy điện thoại di động của y ra,
– Dùng điện thoại của tôi đi, thật là phiền toái, đúng là điện thoại rởm, thời điểm quan trọng lại hết pin.
Chủ tịch Quốc hội vẫn như cũ không nói lời nào, yên lặng xem Hạ Tưởng biểu diễn.
Nha Nội vội vàng đi đến trước mặt Hạ Tưởng, đưa điện thoại ra, nhưng Hạ Tưởng lại không cầm, mà nhìn về phía Chủ tịch Quốc hội:
– Chủ tịch Quốc hội, tôi có một yêu cầu?
Chủ tịch Quốc hội im lặng gật đầu.
– Những chuyện xảy ra ngày hôm nay, chỉ là những xích mích nhỏ giữa tôi và Cao tổng, ông có thể không can thiệp được không?
Hạ Tưởng vẻ mặt ngây thơ hỏi.
Chủ tịch Quốc hội bị Hạ Tưởng làm cho tức đến mức thiếu chút nữa thì cười lên, lại kiềm nén lửa giận, cũng không trả lời vấn đề của Hạ Tưởng ngay, mà chỉ vẫn như cũ thản nhiên nói một câu:
– Náo loạn thì náo loạn, thấy đủ rồi thì dừng đi.
Ý tứ là, Hạ Tưởng cần phải thu tay lại!
Hạ Tưởng cũng đành phải cầm lấy điện thoại của Nha Nội, vừa mới cầm điện thoại, còn chưa có đặt vào bên tai, rốt cục một giọng nói chờ mong đã lâu cũng vang lên.
– Bé con chịu thiệt, người lớn ra mặt, Chủ tịch Quốc hội, đứa nhỏ đã trưởng thành rồi, hẳn là nên buông tay để chính bọn nó đi giải quyết sự việc của chính mình….
Lời nói kinh động bốn phương!
Khâu Nhân Lễ bước đi rất kiên định, từ trong nhà họ Phó đi ra, đi đến đứng đối diện với Chủ tịch Quốc hội, không kiêu ngạo không giọng nói rất bình tĩnh:
– Theo ý của tôi, chuyện của hậu bối, cứ để cho bọn chúng tự giải quyết với nhau, chúng ta không thể cả đời quản bọn chúng được, có đúng không?
Ánh mắt của Chủ tịch Quốc hơi nheo lại.
Trong lòng Hầu Khang Khứ bị sốc, thảo nào sau khi Khâu Nhân Lễ đi vào, vẫn chưa thấy đi ra, hóa ra là vẫn luôn đợi làm chỗ dựa cho Hạ Tưởng ở thời khắc cuối cùng! Hay rồi, nếu thế lực gia tộc đã liên kết lại để nâng đỡ Hạ Tưởng, Chủ tịch Quốc hội cũng phải mất nhiều sức lực, thắng bại cuối cùng sẽ như thế nào, sẽ là sự va chạm trực tiếp giữa các lực lượng phe phái!
Chủ tịch Quốc hội im lặng một lúc, lát sau nói:
– Tuy là nói như vậy, nhưng dù sao người trẻ tuổi cũng dễ phạm sai lầm, để đề phòng bọn họ sẽ phạm phải sai lầm nghiêm trọng, thì cần phải dìu dắt bọn họ một đoạn đường. Nhân Lễ, tôi là đang dạy dỗ Tông Cao, anh không cần phải quan tâm…
Ngụ ý chính là Khâu Nhân Lễ bớt lo chuyện của người khác đi, ông ta quản giáo con trai của chính mình, Hạ Tưởng cũng không phải là cái gì của Khâu Nhân Lễ, Khâu Nhân Lễ tham gia vào làm cái gì?
– Hôm nay Hạ Tưởng là khách của nhà họ Phó, vẫn luôn giúp nhà họ Phó tiếp khách, tôi đến nói giúp cho hắn vài lời tốt đẹp, không tính là xen vào chuyện của người khác chứ?
Lời nói vừa dứt, Phó Tiên Phong mà mọi người chờ mong đã lâu rốt cục cũng xuất hiện.
Sở dĩ nói là làm cho mọi người chờ mong đã lâu, là bởi vì dù sao cũng là chuyện xảy ra ở nhà họ Phó, nhà họ Phó không có người nào ra mặt đối đáp, quả thực là không ổn. Mà Phó Tiên Phong lại là người hiếu chiến, cứ trốn ở phía sau cũng không phải là tính cách của ông.
Đến tận giờ phút này Phó Tiên Phong mới thực sự xuất hiện, khiến cho Hầu Khang Khứ bừng tỉnh đại ngộ, lại liên tưởng đến dụng ý của việc Khâu Nhân Lễ cố ý ở lại bên trong không ra ngoài, ý nghĩ trong đầu anh ta lại càng thêm rõ ràng. Việc ngày hôm nay, thể hiện cho màn đấu tranh gay cấn cụ thể sau nhiệm kỳ mới.
Thế lực gia tộc ở giới chính trị trong nước tuy rằng vẫn cùng tiến cùng lui, từ trước đến nay với những việc lớn vẫn là có chung tiếng nói, nhưng kỳ thực ở rất nhiều chuyện, vẫn có sự phân tách vô cũng sâu sắc. Hôm nay, mượn việc đến tham dự lễ truy điệu của ông cụ Phó, có người cố ý gây khó dễ cho Hạ Tưởng, cũng là thách đấu trực tiếp với thế lực gia tộc, có ý nhìn xem thế lực gia tộc có vì chuyện ông cụ Phó qua đời mà xuất hiện một lỗ hổng lớn hay không.
Liệu còn có nhân vật lớn nào xuất hiện nữa không…
Phó Tiên Phong trực tiếp đón nhận ánh mắt của Chủ tịch Quốc hội:
– Chủ tịch Quốc hội, trước kia lúc tôi và Hạ Tưởng mâu thuẫn với nhau, cha tôi cũng thay tôi áp chế Hạ Tưởng một lần. Lúc đó tôi cảm thấy khá hả giận, sau đó nghĩ lại, thực không có tiền đồ. Nhớ rõ từ sau khi tôi bảy tuổi, cho dù có đánh nhau với ai cũng chưa bao giờ nói cho người lớn biết, chuyện của mình phải tự mình giải quyết. Hạ Tưởng và Tông Cao có mâu thuẫn gì, cứ để bọn họ thương lượng với nhau, không phải tốt hơn sao?
Lời nói của Phó Tiên Phong có chút mỉa mai, cũng có ám chỉ ngầm, nhưng ý tứ cũng thực rõ ràng, đó là xin Chủ tịch Quốc hội đừng có bao che khuyết điểm, không cần tham gia vào xung đột giữa Hạ Tưởng và Nha Nội.
Phó Tiên Phong vừa đi ra, nhóm cán bộ cấp tỉnh bộ do Trịnh Thịnh dẫn đầu cũng lần lượt đi ra, đứng ra hai bên. Rất có ý tứ, Phó Tiên Phong và Khâu Nhân Lễ, đứng cùng bên với Hạ Tưởng, Trịnh Thịnh, Chủ tịch Tỉnh tỉnh Tây Ngô Đông Phương, Cao Tấn Chu, Vu Phồn Nhiên đứng ở một bên, còn Thị trưởng Bắc Kinh Vương Thạch Phi, Thị trưởng Tân Thành Nghiêm Vinh Chính, Thị trưởng thành phố Yến Lục Nho, thì đứng ở bên phía Nha Nội.
Nói cách khác, bên phía của Hạ Tưởng, hiện tại chỉ có hắn, Phó Tiên Phong và Khâu Nhân Lễ, còn Cao Tấn Chu và Vu Phồn Nhiên đứng ở khá xa, cách ra một khoảng nhất định. Trịnh Thịnh và Ngô Đông Phương thì càng không cần phải nói, đứng ở chỗ rất xa đối diện với Chủ tịch Quốc hội, cũng cách một khoảng nhất định với phía của Hạ Tưởng, cũng duy trì khoảng cách đủ an toàn với phía Nha Nội.
Tình thế rất hay, từ chỗ đứng theo nhóm và duy trì khoảng cách chừng mực giữa các bên có thể phán đoán, tiểu tiết nhỏ, ý nghĩa lớn, màn kịch, đã long trọng mở màn.
Tuy nhiên làm người ta cảm thấy khó hiểu chính là, Cao Tấn Chu và Vu Phồn Nhiên rõ ràng cũng thuộc về phía thế lực gia tộc, nhưng sao lại không đứng cùng bên với Hạ Tưởng, trái lại còn cố ý duy trì khoảng cách?
– Tiên Phong, hôm nay là lễ truy điệu của ông cụ Phó, anh cứ lo cho chuyện của mình đi, còn những chuyện khác, không cần phải quan tâm.
Chủ tịch Quốc hội không chút nể mặt Phó Tiên Phong, trực tiếp cự tuyệt lời của Phó Tiên Phong.
Cũng chứng minh một điều, hôm nay Chủ tịch Quốc hội đối với Hạ Tưởng tức giận không nhỏ, nhất định muốn xơi tái Hạ Tưởng.
Đương nhiên, nếu nói rõ ràng hơn một chút, hôm nay phe phản đối là muốn mượn xung đột giữa Hạ Tưởng và Nha Nội, đè ép một đầu lực lượng của thế lực gia tộc, từ đó tạo ra một lỗ hổng trong thế lực gia tộc. Chứng minh với bên ngoài rằng, với sự qua đời của ông cụ Phó, thế lực gia tộc từng rất đoàn kết nhất trí, sẽ không còn cùng tiến cùng lùi như trước kia nữa!
– Chủ tịch Quốc hội, cho dù tôi có bận như thế nào, hôm nay cũng nhất định muốn quản chuyện của Hạ Tưởng!
Giọng điệu của Phó Tiên Phong đột nhiên trở nên kiên quyết hơn.
– Tôi cũng muốn quản.
Khâu Nhân Lễ cũng biểu lộ lập trường của ông.
Tình thế, hình thành một thế đối đầu trực tiếp.
– Mọi người đều quan tâm đến Hạ Tưởng, là chuyện tốt, tôi cũng rất quan tâm hắn. Chuyện ngày hôm nay, tôi đến phân xử bình đẳng, cũng muốn quan tâm một chút.
Bỗng nhiên, giọng nói của Thủ tướng ở phía ngoài vang lên, giọng nói không lớn, nhưng lại giống như một tiếng chuông, trực tiếp quanh quẩn ở bên tai mỗi người.
Quả nhiên, Thủ tướng cũng lên tiếng rồi!
Với sự xuất hiện một lần nữa của Thủ tướng, một trận giao tranh trực tiếp trước nay chưa từng có giữa thế lực gia tộc, Đoàn hệ, phe phản đối cùng với hệ bình dân, mượn cuộc xung đột giữa Hạ Tưởng và Nha Nội, đã không thể dừng lại!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 18 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/02/2018 12:36 (GMT+7) |