Hứa Quán Hoa đưa tay kéo anh ta lại:
– Tư lệnh Thi, đừng vội. Bí thư Hạ cũng là có ý tốt. Kiên nhẫn một chút, nóng vội không giải quyết được gì. Hơn nữa, ở chốn Bắc Kinh này cần phải thấp giọng một chút, nếu không sự tình đã có thể báo thẳng lên trung ương và quân ủy.
Thi Khải Thuận hối hận cuống cả lên. Đã lên thuyền giặc rồi. Cái Hạ Tưởng bày là Hồng Môn Yến, không phải yến tiệc tốt lành gì, không món ngon, không rượu ngon, mấu chốt là không có người nào tốt.
Muốn đi cũng không đi nổi nữa rồi. Nếu là trước đây khi chưa vào Ủy ban Thường vụ Tỉnh ủy Lĩnh Nam còn được. Bởi Hạ Tưởng không có khả năng ràng buộc anh ta. Giờ khác rồi. Hiện tại anh ta là Ủy viên Thường vụ xếp thứ 9 của Tỉnh ủy tỉnh Lĩnh Nam, thậm chí xếp trước Mưu Nguyên Hải, một trong những lãnh đạo Tỉnh ủy.
Lãnh đạo Tỉnh ủy phải ở dưới sự lãnh đạo của Phó bí thư Tỉnh ủy Hạ Tưởng. Phép tắc chốn quan trường bắt buộc phải tuân thủ, anh ta không thể rũ áo ra đi như trước nữa, phải chú ý thể diện của Hạ Tưởng.
Hơn nữa … lời Hứa Quán Hoa nói vừa nãy rõ ràng có ý uy hiếp! Nói thật, ở chốn Bắc Kinh, Thi Khải Thuận không phải là đối thủ của Hứa Quán Hoa. Mạng lưới quan hệ của anh ta ở Bắc Kinh kém Hứa Quán Hoa nhiều.
Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Hạ Tưởng phải mời Ngô Công Tử đến? Hay là lại xảy ra mâu thuẫn gì lớn? Tim Thi Khải Thuận đập dữ dội. Hạ Tưởng muốn làm gì đây?
Mưu Nguyên Hải cũng không ngừng than vãn. Chuyện Hạ Tưởng đọ sức với Nha Nội anh ta đã nghe nói, đang cảm thán Hạ Tưởng thật to gan lớn mật, dám ra mặt động đến Chủ tich Quốc hội và Thủ tướng, không nghĩ làm thế là không phải sao? Không ngờ Hạ Tưởng chẳng những không sao mà giờ còn lấy anh ta và Thi Khải Thuận làm quân cờ, cũng không biết tiếp theo bàn cờ sẽ như thế nào?
Mưu Nguyên Hải trước mặt Hạ Tưởng còn không bằng Thi Khải Thuận, ngay cả cử động cũng không dám.
Nha Nội thấy phong thái cử chỉ cây ngay không sợ chết đứng của Hạ Tưởng trong lòng không khỏi tức giận:
– Xin lỗi Bí thư Hạ, tôi không thể gọi cuộc điện thoại này.
– Không sao, nếu Cao Tổng cảm thấy khó xử thì không cần gọi nữa … xin mời ngồi!
Hạ Tưởng rất khách khí mời Nha Nội vào ngồi.
Nha Nội còn toan tự giác ngồi ở phía dưới, suy cho cùng trên người ông ta không có chức quan, xếp thế nào cũng không thích hợp, không bằng ngồi cuối cùng, cũng thể hiện ông ta rất khiêm tốn.
Nha Nội vừa ngồi xuống, Hạ Tưởng liền tung ra một quả bom tấn:
– Cao Tổng, công viên Rừng Rậm ở thành phố Yến của Tập đoàn Viễn Cảnh, chuẩn bị dùng 100 mẫu đất trống để xây dựng dự án Biệt thự công viên Sâm Lâm …
Nha Nội trong chốc lát ngừng thở. Đối với đất của công viên Sâm Lâm, ông ta thèm muốn đã lâu. Thế nhưng e ngại danh nghĩa tập đoàn Liên Nhược Hạm, ông ta muốn nhưng mà không thể đạt được. Mấy năm trước đã từng có chủ ý mà không được. Giờ Hạ Tưởng đưa ra là có dụng ý gì?
Không đơi Nha Nội suy nghĩ sâu xa. Hạ Tưởng lập tức lại tung ra một quả thủy lôi khác.
– Tiếu Giai không thấy nữa.
Nha Nội kỳ thực đã sớm đoán được là chuyện gì. Nhưng nghe thấy Hạ Tưởng trực tiếp nêu ra, ông ta vẫn thoáng kinh ngạc đến mức hai mắt trừng lên nhìn:
– Sao lại như thế? Xảy ra chuyện gì?
– Xảy ra việc gì thì chưa nói đến. Tôi chỉ nói hậu quả.
Hạ Tưởng giơ một ngón tay.
– Nếu ông không gọi điện cho Ngô Công Tử, không mời anh ta tới. Nếu trước buổi trưa ngày mai Tiếu Giai còn không có tin tức gì. Cao Tổng, sản nghiệp của ông ở Bắc Kinh, tôi đã chuẩn bị 1 tỷ để rào đón.
– À đúng rồi, là Đô la Mỹ.
Hạ Tưởng bỗng dưng thêm vào một câu.
Như một búa tạ ở giữa ngực Nha Nội. Nha Nội như ngồi trên một cây kim, bỗng chốc nhảy lên:
– Hạ Tưởng, anh …
– Mời ngồi.
Hạ Tưởng vẫn thản nhiên nói,
– Đừng vội, tôi còn chưa nói hết.
– Đồng thời, đất của công viên Sâm Lâm sẽ cho Tập đoàn Vạn Hà.
Tập đoàn Vạn Hà là tập đoàn Bất động sản lớn có thực lực hùng hậu ở Bắc Kinh, là đối thủ cạnh tranh của Nha Nội. Chỉ cần Nha Nội đi đến đâu là Vạn Hà theo sát từng bước đến đó, không, phải nói là ép sát mới đúng.
Nha Nội hận Tập đoàn Vạn Hà đến xương tủy. Hành động này của Hạ Tưởng xát muối vào vết thương của ông ta, hơn nữa còn là muối thô.
Nha Nội gần như không thở nổi. Giờ mới biết thủ đoạn cay độc của Hạ Tưởng, khiến ông ta khó ăn và càng không tiêu hóa nổi.
– Đúng rồi, hôm nay tôi rất có hứng, chúng ta không say không về.
Hạ Tưởng nâng chén hướng về Thi Khải Thuận và Mưu Nguyên Hải ra hiệu.
– Ở Bắc Kinh có thể gặp được Tư lệnh Thi và Bí thư Mưu. Thực sự là một may mắn lớn của cuộc đời. Nào, cạn ly, hôm nay không uống say, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện đi.
Thi Khải Thuận và Mưu Nguyên Hải liếc nhìn nhau, mặt cười khổ sở. Hạ Tưởng rõ ràng là đang giam lỏng bọn họ, ngụ ý là Ngô Công Tử không đến thì không ai được đi.
Hứa Quán Hoa nhân cơ hội nói:
– Tôi biết Bí thư Hạ đã mấy năm, lần đầu thấy Bí thư Hạ sảng khoái như vậy. Được, hôm nay tôi liều mình cùng quân tử. Uống, ai không uống người đó là đồ hèn. Tôi sẽ liều mình với kẻ đó! Đúng rồi, hôm nay tôi dẫn mấy chục anh em. Nếu Tư lệnh Thi và Bí thư Mưu ngại, tôi mời bọn họ lên uống rượu cùng chúng ta, thế nào?
Té ra việc liều mình cùng quân tử của Hứa Quán Hoa đúng là kiều mạng thật. Không phải nói tùy tiện.
Thi Khải Thuận vẫn tốt, mặt còn có thể không biến sắc, cố gắng trấn tĩnh. Sắc mặt Mưu Nguyên Hải đều đã biến đổi rồi. Nói thì nói lắp:
– Phó Bí thư Hạ, tụ tập cùng nhau là chuyện tốt. Đừng ồn ào làm gì, đến không vui thì không hay …
Hạ Tưởng xua tay:
– Bí thư Mưu, hôm nay anh ngồi cạnh uống rượu xem náo nhiệt là được rồi. Hôm nay không việc gì đến anh. Đợi sau khi về Lĩnh Nam, chuyển hướng hành động mới cần sự phối hợp dốc sức làm việc của anh.
Mưu Nguyên Hải lúc ở Dương Thành, không phục Hạ Tưởng chút nào. Hôm nay, xem như đã bị Hạ Tưởng làm cho hoàn toàn khúm núm. Một câu cũng không nói ra được, chỉ liên tục gật đầu.
Thi Khải Thuận ít nhều đoán được chuyện gì. Phỏng chừng Ngô Công Tử lại trêu chọc Hạ Tưởng. Nhưng lại không rõ đầu đuôi sự tình. Hắn không tiện mở miệng chen vào, và lại không muốn bị Hạ Tưởng ép nên cũng không ngẩng đầu lên, liền cứng giọng nói một câu:
– Quán Hoa, Anh nói thế là có ý gì? Nếu tôi không uống rượu, anh rót vào miệng tôi sao?
Hạ Tưởng khẽ mỉm cười:
– Tư lệnh Thi hiều lầm rồi. Ý của Quán Hoa là hôm nay, các vị ngồi đây ai muốn chơi xấu thì không thể được, đều là nam nhân, phải dựa vào bản lĩnh thật sự. Nếu không có bản lĩnh có thể trực tiếp nhận thua. Ai cũng sẽ không làm khó một kẻ thua cuộc.
Thi Khải Thuận bị nghẹn đến nỗi nói không ra lời.
Thi Khải Thuận nghẹn đến khó chịu. Nha Nội quả là tức đến mức phổi sắp như nổ ra. Nhớ lại cảnh tưởng gặp Hạ Tưởng trước cửa nhà họ Phó, giờ ông ta thậm chí hơi hối hận đã tỏ ra mâu thuẫn với Hạ Tưởng.
Trước kia, cảm thấy Hạ Tưởng đối nhân xử thế văn nhã thì có mâu thuẫn cũng sẽ không trực tiếp giải quyết mà là thích vòng vo và khéo léo. Không ngờ Hạ Tưởng đột nhiên biến đổi. Người ôn hòa trước kia đã biến thành kẻ gây sự, sự đảo lộn khiến ông ta nhất thời khó có thể thích ứng.
Cuộc điện thoại này … gọi, hay là không gọi? Nha Nội thật sự bị làm khó rồi.
Ở nhà họ Phó, anh ta cùng với đám lâu la làm cho Hạ Tưởng không thể xuống bục được. Hiện giờ, Hạ Tưởng mặt đối mặt buộc ông ta không thể xuống được bục, thực sự gây bất lợi cho ông ta.
Nha Nội cắn răng một cái:
– Bí thư Hạ, uống rượu thì có thể, nhưng gọi điện … thì tôi thật sự không thể.
– Được!
Hạ Tưởng dứt khoát nâng chén rượu lên.
– Nào, Cao Tổng, tôi kính ngài một ly, uống xong ly rượu này, tôi lại nói cho ngài biết một tin tốt.
Lời này vừa nói, Nha Nội đâu thể uống được tiếp, dừng chén rượu:
– Bí thư Hạ đã có lời. Tôi đến cũng không phải là vì mấy chén rượu này. Chúng ta tiếp tục nói làm thế nào để vượt qua khó khăn trước mắt.
– Tốt lắm.
Hạ Tưởng đặt ly rượu xuống.
– Nếu ông cảm thấy 1 tỷ Đô la Mỹ không đủ ưu việt đối với sản nghiệp của ông, tôi có thể cung cấp một tin nhỏ nữa … nghe nói Tập đoàn Đạt Tài lại huy động 3 tỷ vốn nữa.
Nha Nội chỉ cảm thấy như trong cổ họng bị vật gì chặn lại, không đẩy lên được không nuốt xuống được, vô cùng khó chịu.
Tập đoàn Đạt Tài là mục tiêu thu mua kế tiếp của ông ta. Cho dù khoảng thời gian trước vì chiến tranh với Tiếu Giai mà thỏa hiệp. Tạm thời từ bỏ việc bức bách Tập đoàn Đạt Tài. Nhưng trong lòng ông ta vẫn nhận định rằng Tập đoàn Đạt Tài chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta.
Hiện nay, khi chính sách điều tiết bất động sản ở tầm vĩ mô được nghiêm túc thực hiện, Tập đoàn Đạt Tài đã bước vào mùa đông giá rét khắc nghiệt nhất từ trước đến nay, đối mặt với thử thách sinh tử. Hơn nữa, ông ta kiên quyết cho rằng, Tập đoàn Đạt Tài đang trong tình huống không ai cho vay tiền, ngành bất động sản đang trầm lắng, không có ai đầu tư tiền vào nữa.
Sao có thể huy động vốn 3 tỷ được? Nếu Đạt Tài có 3 tỷ tiền đầu tư vào thì ý đồ của ông ta sẽ hoàn toàn thất bại.
Liên tiếp bị đả kích, Nha Nội rốt cuộc không bình tĩnh được nữa, lấy điện thoại di động ra:
– Được, tôi gọi. Nhưng Bí thư Hạ nhớ mấy việc ông vừa nói, ông sẽ không nhúng tay vào.
Hạ Tưởng mỉm cười gật đầu:
– Giữa bạn bè với nhau phải lấy chân thành mà đối đãi, ông tôn kính tôi, tôi cũng tôn kính ông.
Nha Nội gật đầu một cái, đứng dậy đến một bên đi gọi điện thoại.
Không lâu sau, Nha Nội trở về, vẻ mặt uể oải:
– Ngô Công Tử nói thế nào cũng không chịu đến. Anh ta nói … không có gì để nói với ông.
– Gọi lại lần nữa, sau khi có tín hiệu thì đưa điện thoại cho tôi.
Hạ Tưởng quyết tâm.
Nha Nội bất đắc dĩ đành gọi lại lần nữa. Sau đó đưa điện thoại cho Hạ Tưởng.
– Ngô Công Tử, mời anh đi ăn, anh không đến, không chịu nể mặt sao?
Giọng của Hạ Tưởng rất bình thường, không hề dao động.
– Bí thư Hạ, tôi với anh ăn chưa được một miếng, nói chưa đến một câu, hà tất phải gặp mặt? Anh rất đáng ghét, hết lần này đến lần khác không để tôi yên. Tôi nói cho anh biết, đừng gọi điện cho tôi nữa.
Ngô Công Tử vẫn kiêu ngạo như xưa.
Hạ Tưởng lạnh lùng cười:
– Anh không đến, tư lệnh Thi nói không chừng sẽ uống rượu. Khi ông ta uống rượu, không chừng sẽ để lọt ra tin tức gì đó, ví dụ như nói bờ biền Lam Hải Hoàng Kim … ví dụ như nói cây quý giá trị mười mấy vạn, và ví dụ như nói mỗi tuần một lần …
– Đủ rồi, Hạ Tưởng
Ngô Công Tử gầm lên.
– Tôi lập tức qua đó, anh chờ tôi!
Hạ Tưởng gác điện thoại, trả lại cho Nha Nội, vẫn ngồi ở trên đầu, sắc mặt không đổi:
– Nào, trước tiên cùng nâng ly, đợi sau khi Ngô Công Tử đến, chúng ta lại mở tiệc.
Thi Khải Thuận chỉ cảm thấy lạnh sống lưng!
Lúc đầu, ông ta không e ngại gì Hạ Tưởng. Bởi cho dù Hạ Tưởng trẻ tuổi khí thịnh, là nhân vật quan trọng của thế lực gia tộc nào cũng không quản được ông ta. Ông ta là người trong quân ngũ, cho dù xảy ra chuyện gì, tự sẽ có quân đội xử trí, địa phương không có quyền xử lý.
Đúng là có ô dù bảo vệ, lại dựa vào sự nâng đỡ của Ngô Hiểu Dương. Khi đối mặt với Hạ Tưởng, ông ta luôn cảm thấy sức mạnh tràn trề.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên khiến ông ta có một nỗi sợ hãi phát lạnh tới đáy lòng.
Hơn mười phút sau, Ngô Công Tử đã tới!
Xem thêm các Quyển khác trong bộ “Quan Trường” tại đây: http://truyensextv.cc/tag/tuyen-tap-quan-truong/
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 18 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/02/2018 12:36 (GMT+7) |