… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 19 tại nguồn: http://truyensextv.cc/quan-truong-quyen-19-full/
Sau khi lần lượt bắt tay cáo từ Diệp Thiên Nam, lãnh đạo tỉnh chia nhau lên xe, có bốn người bắt tay Diệp Thiên Nam lâu nhất là Khang Hiếu, Mưu Nguyên Hải, Thi Khải Thuận và Trì Bình Phàm.
Nếu nói ba người trước cố ý đến gần Diệp Thiên Nam là nhắc lại lợi ích chính trị trước đây của bản thân thì Trì Bình Phàm cố ý tỏ ra thân mật với Diệp Thiên Nam còn có một ý vị vô cùng tế nhị. Trong tỉnh ủy Lĩnh Nam, Hạ Tưởng trẻ nhất, sau đó là Lâm Song Bồng, cuối cùng là Trì Bình Phàm.
Trước khi Hạ Tưởng chưa tới nhậm chức, Trì Bình Phàm là ứng cử viên sáng giá nhất của tỉnh ủy Lĩnh Nam. Cũng không phải vì tướng mạo đường bệ của y mà là vì y đa tài đa nghệ và vô cùng thận trọng.
Lĩnh Nam là miền đất hứa của chính trị. Không những Bí thư tỉnh ủy là lãnh đạo cấp cao, trong lãnh đạo tỉnh ủy cũng đã từng xuất hiện lãnh đạo quốc gia, mà theo phân tích kết cấu tỉnh ủy lúc này, khả năng xuất hiện lãnh đạo quốc gia sau này không thể nói là trăm phần trăm cũng xấp xỉ con số đó.
Trì Bình Phàm năm nay năm mươi tư tuổi, làm cấp phó tỉnh đã tám năm, tức là năm bốn mươi sáu tuổi ông ta đã là quan chức cấp cao, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn sau khi đảm nhận chức Bí thư thành ủy Bằng Thành nhất định phù chính. Nếu tính đúng thời gian ông ta tại vị thì còn lâu hơn so với Hạ Tưởng. Như thế thì Trì Bình Phàm có khả năng vào bộ Chính trị trước Hạ Tưởng một bước. Hơn nữa, lý lịch Trì Bình Phàm vô cùng sáng lạng với những thành tích xuất sắc và học vấn uyên thâm, theo như Lâm Song Bồng thì Trì Bình Phàm hoàn toàn có hi vọng bước trong hàng ngũ lãnh đạo cấp quốc gia một ngày không xa.
Nhưng những điều trên, không đủ để khiến Lâm Song Bồng không thể lý giải việc Trì Bình Phàm cố ý thân mật với Diệp Thiên Nam, mà vì cho tới hẳn hôm nay Lâm Song Bồng cũng không rõ Trì Bình Phàm rốt cuộc là người phe nào!
Lý lịch của Trì Bình Phàm rất đơn giản: đầu tiên là dạy học, tiếp đó là tham gia chính trị rồi từ từ thăng chức. Sau khi thăng chức cấp phó tỉnh ở tỉnh Giang được điều tới Lĩnh Nam đảm nhiệm chức Bí thư thành ủy. Nhất là gần đây con đường lên chức vô cùng suôn sẻ, mỗi bước một bậc thềm khiến người ta không thể không nghi ngờ: rốt cuộc sau lưng ông ta ai đã ra sức trợ giúp.
Nhưng với năng lực và mối quan hệ của Lâm Song Bồng lại chẳng có một chút manh mối gì về Trì Bình Phàm, Trì Bình Phàm đã không qua Trung ương Đoàn cũng không phải là phe đối lập lại không phải đội ngũ của thế lực gia tộc. Nếu không phân chia theo xuất thân thì y thuộc phái Bình Dân sẽ thích hợp hơn, chẳng qua trong nhiều lần đề bạt Trì Bình Phàm tuyệt nhiên chưa hề có sự giúp đỡ của Thủ tướng.
Quả là chuyện lạ.
Một người không có ưu thế lớn có thể một bước lên mây, để trở thành Bí thư Thành ủy trước Bằng Thành trong tuyến đầu cải cách mở cửa, có thể thấy đã nhận được sự trọng dụng của Trung ương!
Bởi vậy, Lâm Song Bồng vô cùng khó hiểu đối với sự hỗ trợ giữa Trì Bình Phàm và Diệp Thiên Nam, đã khiến ông ta âm thầm cảnh giác, quan hệ của ông ta với Trì Bình Phàm quả thật không tồi nhưng cũng chẳng có lời nào để nói với nhau. Hơn nữa người trong chốn quan trường cũng không thể làm được ‘tri vô bất ngôn ngôn vô bất tận’ (được biết thì sẽ nói đã nói là nói hết), Trì Bình Phàm chẳng lẽ lại gắn bó với phái Bình Dân?
Nói rộng ra, Trì Bình Phàm trong bốn phe phái ở Lĩnh Nam thuộc về phe ngoài tỉnh nhưng phe ngoài tỉnh rất rộng, chỉ tất cả các thế lực khác trừ ba phái Lĩnh Nam.
Thực ra phe ngoài tỉnh không đủ chặt chẽ, giống như ba phe ở Lĩnh Nam so với cả nước và Lĩnh Nam cùng đẳng cấp, có ý đề cao Lĩnh Nam cũng là do thế lực chính trị quá tự khép kín, mới khiến cho những năm trở lại đây trung ương khi bố trí những cán bộ cấp cao ở những thành thị quan trọng tại Lĩnh Nam chủ yếu nghiêng về phía quan chức ngoại tỉnh.
Lại nhắc lại, phe ngoài tỉnh nếu phân nhỏ ra cũng chia thành Đoàn hệ, thế lực gia tộc, phe phản đối và phái Bình Dân. Giữa các phe ngoại tỉnh cũng không phải là một tấm thép nên mới luôn luôn không trực diện chống lại ba phái Lĩnh Nam. Nhưng sau khi Hạ Tưởng đến nhậm chức, giữa các phe đoàn kết lại thành một khối mà trước nay chưa từng có – trừ Trì Bình Phàm.
Giờ đây nếu vì sự hiện diện của Diệp Thiên Nam mà khiến cho các phe ngoài tỉnh phân hóa thêm một bước cũng có thể xem như một diệu kế giữ cân bằng của Hạ Tưởng. Trong lòng Lâm Song Bồng lại càng kiên định ý nghĩ vừa rồi: không thể để Hạ Tưởng tiếp tục lớn mạnh ở Lĩnh Nam, nếu không thì nhất định sẽ là mối đe dọa tới địa vị của nhà họ Quý.
Sau khi mọi người về, Lâm Song Bồng để ý thấy Diệp Thiên Nam cũng lên xe, trên mặt vẫn vương lại nụ cười đầy thỏa mãn. Tự nhủ Diệp Thiên Nam lần này tới Lĩnh Nam không chừng là đúng rồi. Có khi người làm chính trị leo cao không hẳn là nhờ có hậu phương vững chắc, mà là vì gặp thời. Sở dĩ Thủ tướng đồng ý với Diệp Thiên Nam bỏ cả vị trí Phó chủ tịch thường vụ tỉnh Tề để tới Lĩnh Nam, cố nhiên có ý nhường một bước. Ai lại dám nói dụng ý sâu xa lại không phải là lùi một bước để tiến mười bước?
Lâm Song Bồng nhấc máy gọi cho Quý Như Lan.
– Như Lan, ông cụ gần đây có đề cập tới kế hoạch Dương Thành hay không?
Việc nhà họ Quý dẫu cho Quý Như Lan quản lý nhưng nếu có việc ông ta hoàn toàn có thể trực tiếp gọi cho ông cụ. Tuy nhiên, vì muốn làm dịu đi mối quan hệ căng thẳng với Quý Như Lan nên hỏi cô ta trước một tiếng là điều nên làm.
– Không.
Quý Như Lan uể oải đáp:
– Có việc gì thì trực tiếp gọi cho ông cụ là được rồi, mắc mớ gì mà gọi cho tôi? Vẽ chuyện!
Quý Như Lan gần đây cũng không biết là bị Hạ Tưởng trả đũa khiến xây xẩm mặt mày, hay là bị ông cụ phê bình vài câu nên trong lòng có phần khó chịu. Dù sao cũng không hứng thú, Lâm Song Bồng khẽ thở dài: phụ nữ nhi vẫn mãi là phụ nữ, tâm trạng thất thường khó mà đoán trước được.
Lâm Song Bồng nhất quyết không khuyên Quý Như Lan, ông ta cũng không có nghĩa vụ dụ dỗ cô vui vẻ. Lúc sắp cúp máy, đột nhiên Quý Như Lan hỏi một câu:
– Phải rồi, Diệp Thiên Nam nhậm chức có thể mang tới phiền phức gì cho Hạ Tưởng hay không?
Té ra Quý Như Lan vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, Lâm Song Bồng miễn cưỡng cười, nói:
– Có lẽ không, hôm nay đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, hoàn toàn đoạn tuyệt khả năng Diệp Thiên Nam và Ngô Hiểu Dương hợp tác, mà Mộc Phong cũng mượn việc này để nở mày nở mặt…
Lâm Song Bồng kể lại vắn tắt chuyện xảy ra hôm nay kèm theo một chút châm chọc:
– Nói tới vẫn phải cảm ơn sự náo loạn của em, Ngô Công Tử – đồng minh của em xem như hại tôi không ngóc đầu lên nổi ở Tỉnh ủy!
– …
Quý Như Lan trầm ngâm giây lát, bỗng nhiên cao giọng hỏi:
– Ngô Công Tử là cái thá gì, y không phải là đồng minh của tôi, đừng đánh đồng y với tôi!
Sau khi phì phì mấy hơi, Quý Nhu Lan lại nói:
– Không cần biết Hạ Tưởng có sắp đặt hay không, vụ này cũng phải tình lên đầu hắn, hãy đợi đấy, tôi và hắn vẫn chưa xong, nhất định hắn phải bại dưới tay tôi! Tức chết mất.
– Còn anh, Lâm Song Bồng, đừng đem chuyện về đổ lên đầu tôi, đội thi công đại lộ Lam Thiên do anh phụ trách, đào hỏng đường ống cũng là do anh tự làm tự chịu, ai biểu anh ăn cho lắm vào?
– Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc là Diệp Thiên Nam, Mai Hoa là nơi tập trung Hoa kiều nhiều nhất, chỉ cần anh đánh tiếng để Diệp Thiên Nam đến Mai Hoa một chuyến với danh nghĩa quan tâm tới công tác của Hoa kiều…
Lời của Quý Như Lan nói một hơi một hồi, Lâm Song Bồng không phản bác được câu gì. Nói cách khác, bụng dạ cô ta mặc dù hẹp hòi, mặc dù khó khống chế được tinh thần nhưng tầm mắt chính trị quả thật siêu phàm. Câu nói cuối cùng đã hé ra cho ông ta một điểm sáng đúng là không mưu mà hợp.
Lâm Song Bồng có phần coi thường Quý Như Lan vì cô ta là hội tụ của tất cả các khiếm khuyết của phụ nữ thế gian nhưng cũng không thể không phục vì cô ta cũng có rất nhiều ưu điểm.
Đắn đo một chút nhưng ông ta vẫn gọi về Mai Hoa.
Trong khi Lâm Song Bồng gọi cuộc điện thoại quan trọng về Mai Hoa thì Hạ Tưởng cũng nhận được một cuộc điện thoại không kém phần quan trọng từ Tống Triêu Độ.
Hạ Tưởng đều đã dự đoán trước được mọi biểu hiện của Diệp Thiên Nam trong bữa tiệc. Diệp Thiên Nam là người tinh ranh mà điều này thì ai ai cũng biết, hơn nữa Diệp Thiên Nam vừa đến đã nhận được sự hoan nghênh của mọi người, hắn cũng sớm dự bị trước. Đối nhân xử thế của Diệp Thiên Nam cũng rất dễ đánh lừa người khác, dễ dàng lưu một ấn tượng tốt ngay từ đầu với người ta.
Hơn nữa gần đây hắn được thăng chức quá nhanh ở Tỉnh ủy làm cho Khang Hiếu đứng đầu thế lực địa phương Lĩnh Nam bất mãn, đã lôi kéo Diệp Thiên Nam khiến cho phe ngoài tỉnh không đồng lòng, đó là con đường tắt nhanh nhất vừa có thể hạn chế hắn lại có thể lợi dụng triệt để tình hình vốn có của hắn và Diệp Thiên Nam để đối phó hắn.
Hạ Tưởng đã hăng hái lôi kéo Diệp Thiên Nam về Lĩnh Nam thì tất nhiên sớm đã có dự tính, không thì không thể kéo Diệp Thiên Nam đến bên mình. Đương nhiên, đối với việc tích cực chủ động của người khác, hắn cũng không thể khinh suất.
Tống Triêu Độ gọi tới thật đúng lúc bởi hành trình tới Lĩnh Nam của Diệp Thiên Nam có thêm biến số mới.
– Bộ máy Tỉnh ủy Lĩnh Nam hôm nay xem như đầy đủ rồi. Sau khi Diệp Thiên Nam lên chức tình hình Lĩnh Nam sẽ tinh tế đây, Hạ Tưởng, anh có lòng tin không?
Giọng Tống Triêu Độ vẫn thái độ chậm rãi, nhưng trong lời nói có hàm chứa ý vị sâu xa?
Biết rõ tính khí của Tống Triêu Độ, trong lòng Hạ Tưởng đột nhiên nhảy dựng:
– Lòng tin ắt phải có chứ, tình hình Lĩnh Nam có Bí thư Trần và Chủ tịch Mễ giúp sức nên cơ bản nằm gọn trong tay, nhưng nếu phía trung ương có biến thì khó mà nói.
Tống Triêu Độ tán thành:
– Anh nói đúng, đó chính là mấu chốt. Diệp Thiên Nam đến Lĩnh Nam không chỉ để đảm nhiệm mỗi chức Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc mà là vì một mục tiêu cao hơn.
Mục tiêu cao hơn? Lĩnh Nam đã kín ghế hết rồi, Diệp Thiên Nam không thể nào bước vào được nữa, không đúng, bây giờ thì không trống nhưng có một người vẫn nắm hai chức đó thôi.
– Phía trung ương có người lên tiếng mình anh nắm hai chức vụ không hợp lẽ thường đề nghị anh từ chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Tống Triêu Độ rốt cuộc đã chỉ rõ ra điểm đến.
Quả nhiên là suy tính lâu dài, Hạ Tưởng phải thừa nhận hắn đúng là sơ sót điểm này. Chẳng trách phe bình dân phải lui một bước để cho Diệp Thiên Nam đến Lĩnh Nam. Hóa ra vẫn còn có phục bút sâu xa tới vậy.
Không nói… Hạ Tưởng lại mỉm cười tự tin, có người đề nghị thì lo gì, cho dù bị bức phải từ chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật vì có người muốn ưu ái Diệp Thiên Nam mà ông ta vừa mới được bổ nhiệm chức Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thì ít nhất cũng phải nửa năm nữa mới có thể bàn giao.
Đừng nói hòa hoãn nửa năm, ba tháng thì đủ rồi, Hạ Tưởng nói trước mọi việc với Tống Triêu Độ:
– Đồng chí Diệp Thiên Nam có mục tiêu rất cao, nhưng Lĩnh Nam cũng có ngọn núi cao hơn cần ông ta trèo lên. Ngày mai Diệp Thiên Nam sẽ phải đối mặt với một lựa chọn quan trọng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 19 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/02/2018 08:36 (GMT+7) |