– Quan hệ giữa cậu và Tào Vĩnh Quốc rất được phải không?
– Sau khi tốt nghiệp đại học và muốn ở lại Thành phố Yến nên tôi nhờ vào quan hệ với Tào bá, sau đó vẫn đi lại, quan hệ bây giờ khá được.
Hạ Tưởng thầm nghĩ vòng tròn quyền lực nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ. Có một số việc Tống Triêu Độ muốn biết cũng không khó. Chỉ là Hạ Tưởng không đoán ra ý của Tống Triêu Độ nên không nói nhiều.
Tống Triêu Độ cười cười mà nói:
– Nghe Đinh Sơn nói cậu là bạn với con gái Tào Vĩnh Quốc? Đây là chuyện tốt, nhất định phải nắm chắc từng cơ hội.
Tống Triêu Độ đứng lên nói:
– Tôi còn có việc nên không giữ cậu lại.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv.cc/quan-truong-quyen-2-full/
Tháng tám Huyện Bá rất mát mẻ, nhưng Thành phố Yến lại nóng như lửa.
Tổ cải tạo thôn nội đô do Trần Phong đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng, Cao Hải làm tổ phó. Mà Hạ Tưởng lại làm Phó chủ nhiệm văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô, hơn nữa Văn phòng này không có Chủ nhiệm.
Để Hạ Tưởng là một cán bộ cấp Phó Trưởng phòng đặt ngang hàng với hai Trưởng phòng làm Phó chủ nhiệm, như vậy cũng chỉ có Trần Phong mới có thể làm được. Chuyện rất rõ ràng nên phải xem hắn có năng lực xử lý tốt quan hệ, có thể triển khai công việc hay không? Hắn cũng biết một khi về Thành phố Yến thì phải làm tốt quan hệ với hai vị Phó chủ nhiệm kia, như vậy hắn mới có thể bước đi bước đầu tiên.
Đúng là khắp nơi đều có thách thức.
Hạ Tưởng chỉ đi dưới ánh nắng một lát mà người đầy mồ hôi. Hắn gọi điện cho Lý Đinh Sơn báo cáo về tình hình khi gặp Tống Triêu Độ. Lý Đinh Sơn không nói gì mà bảo hắn trong hai, ba ngày quay về Huyện Bá là được.
Tối hôm đó hắn đến Tào gia ăn cơm. Mễ Huyên không ở đây, nghe nói hai hôm nay cô cùng Phùng Húc Quang bàn về việc mở chi nhánh của siêu thị Giai Gia. Liên Nhược Hạm cũng không ở đây, Tào Thù Lê không biết cô đi đâu.
Khi ăn cơm, Hạ Tưởng thuận tiện nhắc Lý Hồng Giang với Tào Vĩnh Quốc. Tào Thù Lê ở bên cũng nói giúp vài câu, Tào Vĩnh Quốc nghe xong không phát biểu ý kiến gì mà chỉ nói một câu:
– Bác biết rồi.
Hạ Tưởng ăn xong liền cùng Tào Thù Lê ra ngoài đi bộ một lát. Nhân bóng tối, Hạ Tưởng dùng sức ôm cô bé một chút rồi định hôn, nhưng xung quanh có chút ồn ào nên đành phải tìm cơ hội khác.
Hôm sau Hạ Tưởng dành thời gian gặp Lý Hồng Giang. Nghe thấy Lý Hồng Giang nói đã liên hệ với Công ty xây dựng Phương Nam và cho bọn họ công trình làm Hạ Tưởng rất vui vẻ. Người phụ trách Công ty xây dựng Phương Nam – Viên Bảo Bình là một người đàn ông phương nam gầy và thấp, mỗi hành động, lời nói đều lộ ra sự khôn khéo. Lý Hồng Giang có ba điều khoản với bọn họ, mặc dù bọn họ không đáp ứng hết nhưng rất có thể sẽ nhận.
Hạ Tưởng biết chuyện của Công ty xây dựng Phương Nam không thể một bước là thành công, chỉ có thể từ từ mà thôi. Vì thế hắn bảo Lý Hồng Giang từng bước lôi kéo là được. Lý Hồng Giang rất tin tưởng đồng thời cũng vui vì làm bạn được với Hạ Tưởng. Nghe nói nửa năm sau Hạ Tưởng sẽ điều về Thành phố Yến và đi theo bên cạnh Thị trưởng Trần, Lý Hồng Giang càng thêm xác định tương lai của Hạ Tưởng rất sáng, chỉ cần theo sát Hạ Tưởng là không lo không có mục tiêu.
Chuyện Thành phố Yến về cơ bản đã kết thúc. Hạ Tưởng liền nói với Tào Thù Lê là mình về Huyện Bá.
Tào Thù Lê cũng không tiện giữ hắn lại. Cô cũng sắp khai giảng. Mặc dù trong lòng lưu luyến không muốn rời nhưng cố ra vẻ không có gì mà vẫy tay chào tạm biệt. Hạ Tưởng cũng có chút không muốn. Trong thời gian ngắn càng tiếp xúc hắn càng thấy cô rất đáng yêu. Nhưng cô còn phải đi học nên hắn nịnh cô vài câu, bảo cô yên tâm học tập, thi thật tốt.
Hạ Tưởng ra ngoài thì đoán Mễ Huyên không về cùng hắn. Nhưng Liên Nhược Hạm lại cùng hắn về Huyện Bá.
Trên đường đi về cơ bản đều do Hạ Tưởng lái xe. Liên Nhược Hạm có vẻ coi hắn là lái xe của cô. Cô im lặng ít nói giống như có tâm sự gì đó, hoặc là nhìn ra ngoài cửa sổ, hoặc bật nhạc lên nghe. Hạ Tưởng đã quen với sự im lặng của cô nên không để ý mà chăm chú lái xe.
Đến Huyện Bá thì trời đã tối đen. Chạy xe một ngày làm Hạ Tưởng mệt mỏi, hắn đưa Liên Nhược Hạm đến nhà khách Huyện ủy rồi muốn về. Lúc này Liên Nhược Hạm lại nói với hắn một câu:
– Cảm ơn anh, vất vả rồi.
Hạ Tưởng thấy mắt cô trong đêm sáng rực đầy mê người. Chẳng qua hắn không có tâm trạng mà thưởng thức, cũng chẳng buồn đoán cô về Huyện Bá có việc gì. Hắn vẫy tay chào cô rồi về chỗ ở mà ngủ đến sáng hôm sau.
Sáng hôm sau, Hạ Tưởng vừa vào văn phòng còn chưa nói được với Lý Đinh Sơn vài câu thì chỉ thấy Trịnh Khiêm vội vàng chạy vào, rất lo lắng nói:
– Thư ký Hạ, cậu đã về. Đã rửa mấy bức ảnh kia chưa?
Hạ Tưởng không trêu chọc Trịnh Khiêm mà lập tức lấy tập ảnh ra đưa tới:
– Mời Bí thư Trịnh xem mấy bức ảnh là rõ.
Trịnh Khiêm vội vàng lấy ra xem, tổng cộng có sáu tấm, bên trên không có ảnh của Trịnh Đào nên y mới yên tâm. Y cũng biết Hạ Tưởng không thể lấy ra hết các bức ảnh, bây giờ đưa cho y mấy thứ này đã là giúp rất nhiều. Trịnh Khiêm cảm kích bắt tay Hạ Tưởng rồi nói:
– Thư ký Hạ có thời gian thì đến nhà tôi chơi. Thằng ranh nhà tôi vẫn nhắc tới cậu, nói muốn cảm ơn cậu vì đã giúp nó lần trước.
Trịnh Khiêm vừa đi, Hạ Tưởng mới có cơ hội báo cáo cụ thể tình hình ở Thành phố Yến với Lý Đinh Sơn. Trọng điểm là việc gặp và nói chuyện với Sử lão và Sử Khiết, cùng với việc gặp Tống Triêu Độ. Về phần gặp Trần Phong thì hắn chỉ nói qua mà thôi. Hạ Tưởng tin tình hình cụ thể thì Cao Hải đã sớm nói với Lý Đinh Sơn.
Mặc dù Hạ Tưởng đã rất khéo léo nói đến thái độ của Sử Khiết, nhưng Lý Đinh Sơn vẫn bất đắc dĩ nói:
– Tôi để cậu đi gặp Sử Khiết chính là muốn cho cậu biết thân thế khác nhau sẽ chênh lệch như thế nào chứ? Lúc mới yêu thì sức hấp dẫn của vẻ ngoài lớn hơn một chút, nhưng khi hai người ở bên nhau lâu thì tính cách mới là quan trọng nhất. Chuyện tôi và Sử Khiết quay lại có lẽ phải dần dần rồi nói sau.
Nói xong chuyện Sử Khiết, Hạ Tưởng liền nhấn mạnh việc Sử lão và Tào Vĩnh Quốc đều không hẹn mà cùng nhắc đến phải đánh Lưu Thế Hiên ngã hẳn. Lý Đinh Sơn nghe xong cũng gật đầu nói:
– Tôi cũng có ý này. Vừa lúc cậu đã về, chúng ta bàn nhau xem nên ra tay với Lưu Thế Hiên từ đâu.
Ý tưởng của Lý Đinh Sơn là đầu tiên có nên âm thầm điều tra khách sạn và câu lạc bộ nhảy của Lưu Hà, qua đó tìm ra vấn đề kinh tế của Lưu Thế Hiên hay không? Hạ Tưởng lại nghĩ Lưu Thế Hiên ăn sâu bám rễ ở Huyện Bá nhiều năm như vậy, có cơ hội thăng chức mà không đi thì nhất định là có thứ khác mà người khác không hề biết.
Cuối cùng Lý Đinh Sơn mới nhắc tới chuyện Hạ Tưởng sẽ đi. Y cười cười lắc đầu tự giễu:
– Thực ra cậu đi Thành phố Yến đối với tôi cũng là có tác dụng. Cậu có thể nhanh chóng hiểu biết phương hướng trên tỉnh và thông báo cho tôi. Chờ hai năm sau tôi lên thì cậu đã vững vàng đứng được ở Thành phố Yến. Còn có nửa năm thời gian, chờ chúng ta đánh ngã Lưu Thế Hiên rồi đề xuất kế hoạch phát triển du lịch, khi ấy cục diện chính trị của Huyện Bá sẽ đi vào quỹ đạo.
Lý Đinh Sơn thực ra cũng không phải tự an ủi mình. Chỉ cần bình yên quá độ ở Huyện Bá thì với tài năng của Hạ Tưởng ở bên y thì đúng là phí phạm, nhân tài không được trọng dụng. Y muốn tránh né Cao Thành Tùng nhưng Hạ Tưởng lại không cần. Xuất phát từ góc độ trân trọng Hạ Tưởng, Lý Đinh Sơn cũng vui vì Hạ Tưởng có thể tiến bộ.
Buổi trưa Hạ Tưởng ăn cơm cùng Lý Đinh Sơn. Buổi chiều đi làm hắn không ngờ người đến đón mình lại là trưởng phòng công an – Vương Quan Thanh.
Câu đầu tiên của Vương Quan Thanh chính là một câu không quá quan trọng:
– Thư ký Hạ, cái này, cái này, nghe nói cậu có ảnh chụp hiện trường phải không, có thể cho tôi xem một chút được không?
Hạ Tưởng lập tức đáp ứng mà nói:
– Đúng là có các bức ảnh, nhưng tôi đã giao hết cho Bí thư Trịnh, tôi không còn. Trưởng phòng Vương có thể đến tìm Bí thư Trịnh hỏi một chút.
Vương Quan Thanh gặp phải cái đinh ở chỗ Trịnh Khiêm nên mới tới tìm Hạ Tưởng. Y không nhìn được ảnh chụp hiện trường thì trong lòng không yên tâm. Mặc dù tình hình lúc ấy đã được ghi nhận và đưa lên thành phố. Chẳng qua Bí thư Thẩm cũng không hề phê bình hay có chỉ thị gì khiến Vương Quan Thanh không yên tâm. Hạ Tưởng vừa về là Trịnh Khiêm đến tìm gặp ngay để lấy ảnh chụp hiện trường. Vương Quan Thanh thấy vậy liền vội vàng đi tìm Trịnh Khiêm, muốn xem một chút, nhưng lại bị Trịnh Khiêm lấy lý do đang bận làm việc mà đẩy y về. Y liền vội vàng đến tìm Hạ Tưởng thử xem thế nào.
Hạ Tưởng thấy Vương Quan Thanh đứng ngồi không yên liền thầm nghĩ một chút. Vương Quan Thanh thực ra nếu so với Lưu Thế Hiên thì về bản chất cũng không hoàn toàn xấu, mặc dù dung túng cháu hành hung, phá hoại, nhưng theo hắn tìm hiểu về nhiều mặt thì biết từ lúc Vương Quan Thanh làm trưởng phòng công an thì không thể nói là tốt, cũng chưa đến mức xấu, là loại không công lao nhưng cũng không phá hoại. Ở Huyện Bá kinh tế chậm phát triển này thì coi như cũng còn được.
Chỉ trách Vương Quan Thanh đứng sai đội ngũ. Lưu Thế Hiên nhất định phải đánh ngã, Vương Quan Thanh là ngọn cờ của Lưu Thế Hiên thì cũng phải ngã.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |