Hạ Tưởng để ý rằng ô tô đang đi về ngoại ô phía đông, dần dần ra khỏi nội thành, lại đi tới khu mở rộng phía đông, lại rẽ sang phải đi vào đại lộ Trường Giang thì nghĩ thầm rằng không phải là đến Hà Đường Nguyệt Sắc đấy chứ? Nghĩ như vậy, lại nghe thấy nghi vấn của Cao lão, hắn ngẩn người ra đáp:
– Cháu tốt nghiệp Học viện Kiến trúc, bình thường thích nghiên cứu về quy hoạch đô thị. Lúc nào cũng nghĩ đến việc làm sao sắp xếp địa hình phù hợp mới có thể làm cho một thành phố thích hợp để cho con người ở lại và sinh sống. Thành phố không phải lớn mới là tốt, không phải đông dân mới là tốt, lại càng không phải là có những khu nhà cao tầng mới là tốt. Con người và thiên nhiên cần phải chung sống hài hòa, con người với thành thị lại càng cần chung sống hài hòa hơn. Có lẽ chỉ có một chút tấm lòng ấy thôi, kỳ thực không lọt được vào mắt của Cao lão, lại làm cho Cao lão chê cười rồi.
– Ài, anh bạn trẻ, thanh niên khiêm tốn là tốt, nhưng cũng nên tránh việc khiêm tốn quá mức thì lại là làm ra vẻ. Ở trước mặt tôi, cậu không phải là chính khách, mà là một người bạn nhỏ vong niên của tôi. Thế nào?
Không thể không nói, Cao lão cũng là một người rất có sức cuốn hút, đặc biệt không giống với Trần Phong. Mỗi tiếng nói, mỗi hành động của ông đều biểu lộ rõ bản sắc, rất dễ khiến cho trong lòng người ta sinh ra cảm giác thân thiết, cảm thấy ông hòa ái dễ gần, đáng để tin tưởng.
Hạ Tưởng vẫn khiêm tốn cười nói:
– Đó chỉ là cảm xúc nhất thời. Cảm thấy thế chứ cũng không chín chắn gì cả. Chỉ là nghĩ đến thì nói ra thôi chứ thực tế thì còn cần quy hoạch và chi tiết cụ thể. Cháu chỉ để ý đến tổng thể cân bằng của bức tranh chứ vẫn chưa để ý được là nên đặt bút từ chỗ nào. Nói nữa thật sự là không thể.
Hắn cũng không phải khiêm tốn mà là hiểu rõ ràng mức độ nông sâu của mình. Dù sao hắn cũng không phải là người chuyên môn nghiên cứu các vấn đề quy hoạch thương mại một cách chi tiết, cho nên sẽ là múa rìu trước cửa Lỗ Ban (múa rìu qua mắt thợ).
Khu mở rộng phía đông cách nội thành khá xa, hơn nữa lại đang giờ tan tầm cho nên bị tắc đường. Xe đi mất hơn một tiếng mới đến nơi. Đúng là như Hạ Tưởng đã suy đoán, ô tô chạy nhanh vào Hà Đường Nguyệt Sắc.
Hà Đường Nguyệt Sắc (hồ sen ánh trăng) là địa điểm giải trí thư giãn nổi tiếng ở thành phố Yến, nằm ở cuối đại lộ Trường Giang trong khu mở rộng phía đông. Toàn bộ kiến trúc đều là nhà sàn trên một cái hồ nhân tạo, chiếm diện tích khoảng chừng trên dưới một trăm mẫu. Hồ nhân tạo lại khoảng chừng hơn một ngàn mẫu nữa. Một hồ nước vây xung quanh, trong hồ đủ các loại hoa sen. Liếc mắt nhìn lại, hương hoa sen lan tỏa ra xa, bây giờ dưới ánh trăng treo cao, ánh sáng lấp lánh rơi rớt lại càng bộc lộ vẻ đẹp trong trẻo mà lạnh lùng.
Bởi vì ở cách xa nội thành cho nên ở đây đặc biệt yên tĩnh. Ánh trăng làm nước lấp lánh, lá sen như mộng, tạo nên một cảm giác không chân thực, tựa như trong mơ vậy. Hạ Tưởng không khỏi cảm thán:
– Đều là kẻ có tiền, đều là làm kinh doanh, có người thiết kế chỗ ăn uống như dát vàng dát ngọc cả nhà hàng, cứ như là không có màu vàng chói mắt ấy thì sẽ không đủ thể hiện sự phú quý vậy. Thật không ngờ là người thực sự có phẩm vị lại có thể đem vẻ đẹp của đất trời tập trung lại một chỗ. Như Hà Đường Nguyệt Sắc trước mắt đây, có nước có trăng, có hoa sen, lại có một khúc đàn tranh, hẹn hai ba người tri kỷ, đối rượu ngâm thơ cũng là chuyện may mắn nhất của đời người.
Đang còn nói nói thì đã thấy tí tách tiếng đàn tranh đạm nhạt vang lên, chính là khúc “Xuân giang hoa nguyệt dạ” của Trương Xuân Giang.
Cao lão nhịn không được bật cười lên:
– Xem ra chủ nhân cũng là người có thú vui tao nhã, biết tâm ý của cậu cho nên cố ý dùng một khúc đàn tranh đến đón chào anh bạn trẻ đây. Thể diện cậu cũng không nhỏ đâu.
Dưới sự dẫn dắt của Cao lão, Hạ Tưởng đi trên cầu gỗ nổi trên mặt nước quanh quanh co co, đi vào một cái tiểu đình ở giữa hồ. Hà Đường Nguyệt Sắc được thiết kế rất thú vị. Trung tâm hồ là một quần thể kiến trúc, có rất nhiều tiểu đình trong hồ làm cho người ta có một cảm giác như rời xa trần thế, vừa yên tĩnh lại vừa xa xôi, lại còn làm cho lòng người khoáng đạt, thư giãn. Nghe được tiếng ếch kêu văng vẳng ở đâu, không hiểu sao tâm tình lại thư giãn đi rất nhiều.
Cao lão đưa Hạ Tưởng vào bên trong tiểu đình. Xung quanh tiểu đình có một tầng màn lụa mỏng vây để chống muỗi. Hạ Tưởng không nhìn rõ người bên trong hình dạng thế nào nữa.
Hắn có chút kỳ quái. Vì cái gì mà hắn và Cao lão đi đến gần rồi cũng không thấy người ở bên trong đi ra chào đón, cũng quá là lên mặt đi.
Cao lão cũng không giải thích, ngược lại lại cười nói:
– Tôi đi gọi đồ ăn một chút. Anh bạn trẻ, mời vào.
Nói rồi ông cũng không đợi Hạ Tưởng phản ứng, khoát tay xoay người nghênh ngang rời đi.
Hạ Tưởng càng buồn bực hơn. Chuyện gì mà phải làm ra vẻ thần bí như thế cơ chứ? Hắn bước vào bên trong tầng lụa mỏng, đồng thời nói:
– Xin chào, tôi là Hạ Tưởng, do Cao lão mời đến với…
– Đến thì đến đi, tiến vào ngồi xuống là được rồi. Chẳng lẽ lại còn muốn cho người ta mời anh ư?
Một tiếng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên. Người ở bên trong bước ra, một thân váy dài trắng, bên ngoài lớp váy dài lại là một tầng lụa mỏng, cánh tay để trần trắng nõn nà, dung nhan kiều diễm như hoa sen lại như tranh vẽ. Chỉ có điều ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, không hề chớp mắt nhìn Hạ Tưởng chằm chằm.
Trong trẻo nhưng lạnh lùng như ánh trăng, có cô gái như đóa hoa sen!
Lại là Liên Nhược Hạm…
Hạ Tưởng trong chớp mắt có chút thất thần. Dưới ánh trăng chiếu rọi, nổi bật dưới bốn phía hoa sen, Liên Nhược Hạm đẹp đến chói mắt, đẹp đến nỗi làm người ta hít thở không thông. Hắn mất đi sự trầm tĩnh nhất quán, khẩn trương nói:
– Liên… Liên Nhược Hạm, sao lại là em?
– Tại sao lại không thể là tôi?
Liên Nhược Hạm nhìn Hạ Tưởng đánh giá một lúc, rồi chuyển ánh mắt ra chỗ khác.
– Xem ra anh sống không tồi, không hề gầy đi chút nào. Chỉ có phơi nắng cho nên đen hơn một chút thôi.
Hạ Tưởng lúc này mới chú ý rằng Liên Nhược Hạm gầy đi rất nhiều, cằm nhọn ra không ít liền cảm khái nói:
– Từ biệt hơn nửa năm, em gầy đi một chút. Nhưng mà nói thật, cằm em nhọn đi ngược lại lại càng xinh hơn.
– Nói bậy!
Liên Nhược Hạm trở lại ngồi xuống, cũng không để ý đến Hạ Tưởng, tự rót cho mình một chén trà:
– Làm gì có người nào gầy đi mà lại còn có thể là gầy đẹp được? Hơn nữa, tôi gầy hay không thì liên quan gì đến anh?
Hạ Tưởng lúc này mới chú ý đến bài trí trong đình. Bốn phía xoay tròn xung quanh một cây cột trụ thẳng đứng, ở giữa đặt một cái bàn bát tiên, trên bàn đặt một ít đồ ăn và hoa quả, còn có nước trà nữa.
Hạ Tưởng cũng không khách khí. Sau khi ngồi xuống thì tự mình châm trà uống, uống ba chén liền mới đã khát, lại nói:
– Gọi đồ ăn chưa? Đói bụng rồi.
Sắc mặt lạnh lùng của Liên Nhược Hạm rốt cục không căng thẳng được nữa, “phì” một cái nở nụ cười:
– Anh thật là không có tiền đồ. Vừa mới thấy mặt đã kêu đói. Có phải là lăn lộn ở thành phố Yến vô cùng chật vật, đến cơm cũng chả ăn đủ no không?
Hạ Tưởng liền đùa cô:
– Vẫn là cười lên mới đẹp. Cằm đầy, ánh mắt tròn tròn, lông mày như vầng trăng non, miệng hồng như hoa sen. Anh hỏi em, đến thành phố Yến đầu tư vào thôn Tây Lý là chuyện làm ăn của gia tộc em phải không?
Liên Nhược Hạm không trả lời, nhìn thẳng vào mắt Hạ Tưởng:
– Chuyện lần trước anh còn chưa trực tiếp xin lỗi em. Giờ cho anh một cơ hội đó.
Hạ Tưởng gãi đầu, lại sờ sờ cái mũi, cuối cùng xoa xoa tay vào nhau, thật sự không còn động tác nào bỏ sót nữa rồi mới nói:
– Chuyện đã qua lâu thế rồi, lúc ấy anh đặc biệt cảm khái, đặc biệt có cảm giác. Có điều bây giờ vừa nhìn thấy em lại không dậy nổi tâm tư muốn xin lỗi. Em nói có đáng trách hay không chứ?
Liên Nhược Hạm không chịu buông tha:
– Không chịu nhận lỗi. Không thèm để ý đến anh nữa!
– Này này, xin lỗi không phải là không thể được. Nhưng mà hiện giờ quả thật là anh đói rồi. Có thể thương lượng một chút được không? Chờ anh ăn no rồi sẽ xin lỗi. Ăn no rồi còn có nhiệt tình, có thể nói thêm được vài câu.
Hạ Tưởng không phải là không đồng ý cúi đầu. Nam tử hán đại trượng phu biết co biết duỗi, nói xin lỗi với cô ấy cũng chẳng có vấn đề gì. Dù sao lúc ấy quả thật là Liên Nhược Hạm đã giúp hắn nhiều lắm, cũng đáng được hắn trịnh trọng đặc biệt nói một tiếng cảm ơn với cô. Nhưng hắn lại thấy dậy lên một cảm xúc, cũng không biết là vì cái gì mà vừa thấy Liên Nhược Hạm thì tất cả những lo lắng trước kia đều tan biến, ngược lại, lại còn có một cảm giác thoải mái đặc biệt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |