Tuy nhiên…Quân đội thì chưa cần thiết, dù sao vẫn còn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đã trực tiếp điều động quân đội, sẽ tạo ra huyên náo rất lớn.
Lần này Hạ Tưởng đến Bắc Kinh, vốn là muốn gặp Ngô Tài Dương trước, sau đó mới gặp mặt lão Cổ, sau cùng còn muốn bàn bạc thảo luận thật tốt mọi chuyện với Ngô Tài Dương, ..v..v… Hành trình đã được sắp xếp rất chặt chẽ, hơn nữa, đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc sắp diễn ra, hắn sẽ tranh thủ hoàn thành mọi việc của mình, sau đó sẽ chờ nhóm người ở Tỉnh ủy Lĩnh Nam đến tụ hợp lại ở Bắc Kinh, tham gia đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc.
Không ngờ mới xuống máy bay, lại có phiền toái, xuất hiện chuyện của Tống Nhất Phàm và Vệ Tân.
Cho dù là Tống Nhất Phàm hay Vệ Tân đều có tác động đến tâm của Hạ Tưởng, dù cho Tống Triêu Độ không có thỉnh cầu, chỉ cần hắn biết được, hắn cũng không thể bỏ mặc.
Hạ Tưởng và Cổ Ngọc một mạch chạy lên phòng làm việc của Vệ Tân ở trên tầng.
Không có Vệ Tân.
Hạ Tưởng nghĩ một chút, Vệ Tân sao lại có khả năng ở văn phòng chứ. Đúng là gấp quá mà mắc phải sai lầm, vội vàng cùng Cổ Ngọc đi xuống hướng đến chỗ ở của Vệ Tân. Đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của Tống Triêu Độ.
– Hạ Tưởng, Tiểu Phàm và Vệ Tân không ở trong nội thành, căn cứ theo máy định vị, hiện tại đang ở trên đường Nam Hạ, hình như muốn đến Yến Báo.
Yến Báo là đại bản doanh của Hạ Tưởng, toàn bộ Bắc Kinh đều được bao bọc xung quanh bởi Yến Báo, trừ phi là máy bay, còn lại bất luận là phương tiện giao thông gì khi ra khỏi Bắc Kinh, đều bị sự theo dõi của Yến Báo. Muốn chạy đường quốc lộ ra khỏi Yến Báo? Trong lòng Hạ Tưởng thầm cười lạnh, được, cho mày chạy đằng trời!
Kỳ thực với cấp bậc và mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng, hoặc là lấy cấp bậc và lực ảnh hưởng của Tống Triêu Độ, có thể ngay lập tức điều động cảnh sát thực hiện các hoạt động bí mật. Nhưng cân nhắc trên tất cả các khía cạnh, vẫn là không thể làm ầm ĩ chuyện này lên được, dù sao nến chuyện này lan truyền ra ngoài, sẽ không phải việc tốt.
Vả lại, cũng phải kiêng dè đến ảnh hưởng chính trị.
Giang An là người ra sao, Hạ Tưởng không thể biết được, giờ phút này cũng không còn thời gian đi tìm hiểu về lai lịch của Giang An…Biểu hiện hôm nay của Cổ Ngọc thật không tầm thường, cô yên lặng ở một bên thay Hạ Tưởng tra ra lai lịch của Giang An …tên của Lôi Tiểu Minh, thực ra Hạ Tưởng đã nghe qua một hai lần.
Dĩ nhiên, Hạ Tưởng đã chạm trán với nhiều người trong đám con ông cháu cha, nên cũng đã nghe qua về Lôi Tiểu Minh, cũng không có hứng thú. Nhưng đối với Lôi Trị Học, thì đã sớm có tìm hiểu.
Lôi Trị Học giống với Cổ Thu Thật ở những điểm là đều còn trẻ, khiêm tốn, phong cách làm việc chín chắn và thận trọng, từng bước ổn định. Mỗi một việc anh ta làm đều khiến cho người khác có ấn tượng sâu sắc, không gây sức ép, không làm ầm ĩ, làm việc vô cùng chừng mực và là một lực lượng hậu bị gần như không chê vào đâu được.
Cũng là đối thủ mạnh nhất của Cổ Thu Thật.
Lúc đầu nghe nói Giang An sẽ gây bất lợi đối với Vệ Tân, Hạ Tưởng cho dù có lo lắng, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Nhưng Tống Triêu Độ liên tiếp gọi hai cuộc điện thoại đến thông báo, đã mất liên lạc với Tống Nhất Phàm, không ngờ Lôi Tiểu Minh cũng tham dự vào, hắn lập tức có nhiều phỏng đoán.
Ngắt điện thoại của Tống Triêu Độ, Hạ Tưởng lập tức gọi cho Khâu Tự Phong.
– Tự Phong, nhanh chóng liên lạc với cảnh sát thành phố Bảo, cần phải chặn lại hai xe ô tô có giấy phép đăng ký ở Bắc Kinh trên đường cao tốc.
Đối với Khâu Tự Phong thì không cần phải khách sáo, cũng không cần phải giải thích gì, chỉ cần đưa ra yêu cầu công việc với ông ta là được. Dù sao tốt xấu gì Khâu Tự Phong cũng là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Yến Báo, Phó chủ tịch Tỉnh.
– Được, tôi sẽ lập tức thông báo điều này với thành phố Bảo.
Quan hệ giữa Khâu Tự Phong và Hạ Tưởng, đã không cần bất cứ lời nói dư thừa nào, ông biết Hạ Tưởng sẽ không vô cớ làm những chuyện không đâu.
Khâu Tự Phong đã từng giữ chức Thị trưởng ở thành phố Bảo, ở thành phố Bảo hiện giờ có rất nhiều cán bộ cấp trung từng là cấp dưới của ông. Là một thành phố cấp I ở phía Nam Bắc Kinh, thành phố Bảo bình thường không thể hiện gì rõ ràng, thực tế lại có vị trí chiến lược vô cùng quan trọng, có rất nhiều tinh binh đóng quân ở đó.
Sau đó Hạ Tưởng mới nói sơ qua nguyên nhân mọi chuyện với Khâu Tự Phong, Khâu Tự Phong vừa nghe xong cũng có chút giật mình:
– Có cần dùng các công nghệ an ninh của quốc gia, để xác định vị trí chính xác không?
– Chưa cần thiết, mọi chuyện cần phải được kiểm soát trong một phạm vi nhất định.
Nếu Tống Triêu Độ đã bí mật định vị vị trí của Tống Nhất Phàm, thì Hạ Tưởng cũng không cần lại phải làm điều thừa, hắn cũng tin tưởng Tống Triêu Độ đã có nhưng suy xét nhất định.
– Được, nếu có bất cứ chuyện gì, thì phải lập tức gọi điện thoại cho tôi. Ở phạm vi của Yến Báo, đừng ai mong có thể gây ra chuyện gì!
Khâu Tự Phong rất kiên quyết ủng hộ Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng không khách sáo với Khâu Tự Phong, đặt điện thoại xuống, cùng Cổ Ngọc lái ô tô chuyển đến đường cao tốc Nam Hạ, một mạch đuổi theo.
Mới chuyển đến đường cao tốc, điện thoại lại vang lên, vừa thấy là số điện thoại lạ, Hạ Tưởng không quan tâm, nhấn nút từ chối.
Không ngờ số đó lại gọi lại.
Hạ Tưởng rất bực mình, lại từ chối nghe. Ai dè đối phương lại giống như không hiểu lễ phép, lại lập tức gọi lại. Hạ Tưởng nổi giận, vừa ấn nút nghe đã không khách khí nói luôn:
– Ai đó? Tốt nhất là có việc quan trọng, chỉ cho anh thời gian là một phút thôi.
– Phó Bí thư Hạ, là tôi Lôi Trị Học.
Trong điện thoại, truyền đến giọng nói trầm thấp của một người đàn ông, bên trong giọng nói ấy có sự trầm ổn, hữu lực và nắm tất cả tự tin trong tay.
Hạ Tưởng sửng sốt, Lôi Trị Học đích thân gọi điện tới, khiến cho Hạ Tưởng rất bất ngờ. Hắn vẫn nghĩ rằng trong một khoảng thời gian ngắn nữa hắn và Lôi Trị Học sẽ chưa phải chạm trán với nhau, không ngờ, lần đầu tiên trò chuyện lại bất ngờ như thế này, hơn nữa còn là dưới tình huống xung đột.
Nghĩ đến vừa rồi liên tiếp từ chối hai cuộc điện thoại của Lôi Trị Học, còn nói chuyện rất thiếu lễ phép. Tin chắc với thân phận hiện tại của Lôi Trị Học, sẽ hiếm có chuyện bị người ta từ chối điện thoại và bị quát lớn như vậy.
– Bí thư Lôi, xin chào.
Giọng nói của Hạ Tưởng không toàn hoàn niềm nở nhưng cũng chẳng đến mức lãnh đạm:
– Tôi đang vội, có việc gì anh cứ nói.
Lôi Trị Học sau khi bị từ chối hai cuộc điện thoại, lại bị Hạ Tưởng không quá khách sao trực tiếp chất vấn, lại không hề có chút dấu hiệu tức giận nào, vẫn như cũ bình tĩnh nói:
– Thật ngại, phải làm chậm mất một, hai phút của Phó Bí thư Hạ. Là thế này, Tiểu Minh và bạn nó là Tống Nhất Phàm, nghe nói có chút mâu thuẫn gây nên ầm ĩ nhỏ, theo tin tức mà tôi nghe được, nó lái xe đưa Tiểu Phàm đến Yến Báo, nói là muốn tìm chút lãng mạn, thanh niên bây giờ, thực sự là thích làm ồn ào.
Nghe giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ của Lôi Trị Học, Hạ Tưởng hiểu được, Lôi Trị Học là muốn nắm giữ quyền chủ đạo trước, anh ta muốn can thiệp vào chuyện của Lôi Tiểu Minh, thiết lập nên các chướng ngại vật.
– Tôi cũng biết Phó Bí thư Hạ coi Tống Nhất Phàm như em gái, vô cùng quan tâm đến an nguy của Tống Nhất Phàm, nếu Phó Bí thư Hạ gặp được Tiểu Minh, thay tôi giáo huấn nó một chút, cứ coi như là bậc cha chú của nó mà tùy ý đánh mắng. Hiện giờ tôi không liên lạc được với Tiểu Minh, chuyện này, phải nhờ vào Phó Bí thư Hạ rồi.
Lôi Trị Học này đúng là thông minh hơn người!
Hạ Tưởng thầm tán thưởng một tiếng, Lôi Trị Học vừa không bào chữa, cũng không bao che khuyết điểm cho Lôi Tiểu Minh, mà là trực tiếp giao toàn quyền xử lý mọi chuyện cho hắn. Đúng là xử lý việc khó một cách dễ dàng, thủ đoạn cao minh, khiến hắn vừa phải e dè thể diện của Lôi Trị Học, lại phải chú ý tới thân phận của bản thân. Như vậy, nếu hắn làm đúng theo lời dặn dò trịnh trọng của Lôi Trị Học, thì sẽ không thể ra tay cho Lôi Tiểu Minh một trận nên thân.
Tin rằng Lôi Trị Học đã nghiên cứu qua về sơ yếu lý lịch của hắn, biết hắn khi tức giận mà ra tay khẳng định sẽ là một đòn sấm sét, Lôi Trị Học đủ thông minh, đủ kịp thời, đủ nhận biết tình thế.
Lần đầu tiên liên lạc, khiến cho hiểu biết của Hạ Tưởng về Lôi Trị Học, lại nhanh chóng tăng thêm một bậc…Quả là một người vô cùng khôn ngoan.
– Bí thư Lôi nói quá lời rồi, quả thực tôi rất quan tâm đến Tống Nhất Phàm. Lúc nãy Bí thư Tống cũng đích thân gọi điện thoại tới, nhờ tôi bảo vệ tốt Tiểu Phàm. Tiểu Phàm là em gái mà tôi dõi theo từ lúc bé đến lúc trưởng thành, nếu con bé xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho kẻ đó.
Hạ Tưởng nói rất hàm súc, không phải không có ý nghĩa ám chỉ ở trong đó.
Giọng nói Lôi Trị Học vẫn bình tĩnh thong dong như cũ:
– Tâm tình của Phó Bí thư Hạ, tôi có thể lý giải, Tiểu Minh và Tiểu Phàm đang yêu nhau, mà những người trẻ tuổi trong tình yêu, cãi nhau một chút là dễ sinh tức giận, rất bình thường. Hôm nay làm ầm ĩ ngày mai lại tốt đẹp, cũng bình thường thôi. Hơn nữa tôi cũng rất quý Tiểu Phàm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tiểu Phàm có lẽ sẽ thành con dâu nhà họ Lôi…..
Ngụ ý của Lôi Trị Học chính là cho dù Tống Nhất Phàm và Lôi Tiểu Minh cãi nhau gay gắt như thế nào, hay là Lôi Tiểu Minh làm gì với Tống Nhất Phàm, cũng chỉ là đùa giỡn ồn ào giữa những người tuổi trẻ yêu nhau, liên quan gì đến Hạ Tưởng chứ? Nếu Hạ Tưởng cứ nhúng tay vào, về sau nếu chẳng may Tống Nhất Phàm được gả cho Lôi Tiểu Minh, hắn sẽ không được coi là người thân nữa.
Hạ Tưởng cười ha ha:
– Bí thư Lôi quả thực là chưa hiểu rõ về cảm tình giữa tôi và Tiểu Phàm rồi. Chưa nói đến chuyện Tiểu Phàm muốn lập gia đình, chỉ là muốn giao du cùng với ai, cô ấy đều xin ý kiến của tôi trước đã, nếu như cửa ải của tôi được thông qua, thì cô ấy mới có thể nói chuyện với bạn trai. Cho nên với việc Bí thư Lôi nói Lôi Tiểu Minh là người yêu của Tiểu Phàm, tôi có chút hoài nghi.
Nghe thấy Hạ Tưởng một bước cũng không nhường, cẩn thận đánh trả, trong lòng Lôi Trị Học ngoại trừ giật mình còn có khâm phục. Hạ Tưởng quả nhiên giống như lời đồn, không dễ sống chung, bao che khuyết điểm của bản thân nhưng lại không tha cho người khác. Tuy nhiên….Anh ta cũng không chút nhượng bộ:
– Nếu Phó Bí thư Hạ gặp được Tiểu Minh và Tiểu Phàm, mong anh chuyển lời hộ tôi. Tối nay tôi sẽ đến Bắc Kinh, nếu tiện, muốn mời Phó Bí thư Hạ bữa cơm…
Đối với lời mời ăn cơm của Lôi Trị Học, Hạ Tưởng không đồng ý cũng không phản đối, chỉ lập lờ ậm ừ đáp lời. Sau khi ngắt điện thoại, Cổ Ngọc bất mãn nói:
– Mặc kệ y là Lôi Trị Học hay Điện Trị Học, để ý đến y làm cái gì? Nếu là tôi thì đã trực tiếp ngắt điện thoại của y rồi. Một Bí thư Tỉnh ủy mà ngay cả con trai mình cũng không dạy dỗ cho tốt, nên cách chức đi cho rồi.
Đối với việc của Vệ Tân và Tống Nhất Phàm, hiếm khi thấy Cổ Ngọc tức giận và căm phẫn như vậy, khiến cho Hạ Tưởng cũng phải giật mình. Cổ Ngọc thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Tưởng thì cười nhạt:
– Nhìn cái gì chứ? Nói cho anh biết, tôi chính là nữ hiệp tượng trưng cho chính nghĩa. Không tin à? Cứ chờ xem!
Không ngờ Cổ Ngọc đúng là nói được làm được.
Hạ Tưởng dùng một chiếc Volvo U có động cơ cao nhất, động cơ T, động lực mạnh mẽ, tốc độ cao, tăng tốc độ đến 100 km/h.
Từ Bắc Kinh đến thành phố Bảo, tổng cộng khoảng 100km, Hạ Tưởng thật lâu không có chạy nhanh như vậy. Đến khi tốc độ lên tới 100km/h, Cổ Ngọc còn nói chậm, còn thúc giục hắn chạy nhanh hơn nữa.
Nửa giờ sau, khi Hạ Tưởng chỉ còn cách thành phố Bảo vài km thì nhận được điện thoại của Khâu Tự Phong.
– Phó Bí thư Hạ, đã chặn lại được hai chiếc ô tô, một chiếc BMW, một chiếc Land Rover, nhưng mà, trên xe chỉ có một mình Tống Nhất Phàm, còn Vệ Tân thì…không thấy đâu cả. Tạm thời vẫn chưa hỏi được điều gì, còn đang chờ cậu đến giải quyết.
– Còn có việc này cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, ở trên chiếc BMW thấy có rất nhiều máu…
Trong giọng nói của Khâu Tự Phong có kiềm nén sự căm phẫn:
– Có cần gọi cảnh sát thành phố Bảo đến không?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/02/2018 08:36 (GMT+7) |