Nếu trong vòng ba năm có thể trả lại cho Tấn Dương một bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh thì Hạ Tưởng đã cảm thấy hài lòng rồi.
Nhà nước có kế hoạch năm năm, Hạ Tưởng cũng có, xem đây là nơi cất cánh trong nhiệm kỳ Chủ tịch tỉnh đầu tiên, lý tưởng của hắn là làm đủ mười năm ở tỉnh Tây, dùng thời gian mười năm đó để hoạch định tương lai của tỉnh Tây, đồng thời cũng đặt ra cho mình một tư thế cất cánh.
Buổi tối ở Tần Dương vẫn là một khoảng không mờ mịt, đứng bên cửa sổ nhìn xuống cảnh đêm của Tấn Dương, trong lòng Hạ Tưởng cảm thấy thanh thản, hắn tin rằng tương lai của Tấn Dương ngày càng tươi đẹp.
Tấn Dương là tỉnh lị, sau khi phá cục sẽ đem lại một sự khởi đầu tốt cho toàn tỉnh.
Đây cũng là lí do Hạ Tưởng luôn cố nắm giữ Tấn Dương, cũng là nguyên nhân cơ bản mà hắn không thèm để mắt tới bất cứ thành phố nào khác.
Trên thực tế, thế lực của Hạ Tưởng không chỉ đã lộ rõ ra ở Tỉnh ủy, mà cũng có sức mạnh tìm ẩn ở toàn tỉnh Tây và mấy thành phố khác, đợi đến khi cần thiết thì sẽ lần lượt thể hiện ra.
Nhà của Hạ Tưởng không nhỏ, có cấp bậc càng cao thì nhà ở cũng lớn tương ứng. Một mình hắn ở thì có vẻ rất trống trãi, một vị Chủ tịch tỉnh trẻ tuổi lại ở có một mình thì khó tránh khỏi việc bị người khác để ý, kể cả Trưởng ban thư ký Tỉnh là Mã Dục cũng đề nghị giúp hắn sắp xếp một trợ lý sinh hoạt, không gọi là bảo mẫu mà gọi là trợ lý, càng kín đáo càng mập mờ hơn nhưng lại bị hắn từ chối.
Buổi tối hắn chỉ về để ngủ, lại không thường hay ở nhà, cần gì trợ lý? Sự việc lần trước xảy ra ở thành phố Lang hắn vẫn còn nhớ rất rõ, bây giờ Hạ Tưởng rất kiêng dè việc sắp đặt một bảo mẫu xinh đẹp ở bên cạnh.
Bình thường việc dọn dẹp vệ sinh đã có chính quyền sắp xếp giải quyết, trong thời gian ngắn Tào Thù Lê không có dự định đến Tấn Dương, Hạ Tưởng đã chuẩn bị sẵn tâm lý độc thân trong thời gian dài.
Vừa mới nghĩ đến đó thì có điện thoại gọi đến.
Buối tối gọi điện thoại tới, lại là điện thoại cá nhân, nhất định không phải là người ngoài. Hạ Tưởng cũng không nhìn số điện thoại mà trực tiếp bắt máy, quả nhiên bên kia truyền đến một giọng nói mà hắn rất đỗi quen thuộc.
– Này, ăn cơm chưa?
– Ăn rồi.
– Ăn cái gì vậy?
– Cháo.
– Tốt, cũng rất nghe lời.
– …
Hạ Tưởng bật cười, người có thể nói chuyện thoải mái với hắn như vầy chỉ có một người đó là Tào Thù Lê, hắn bất đắc dĩ nói:
– Cũng không có ai nấu cơm cho ăn, đành phải tùy tiện ăn ở ngoài thôi.
– Cứ nói như là anh khổ lắm vậy, em không tin anh đâu.
Giọng nói của Tào Thù Lê rất dịu dàng cho dù đã là vợ chồng lâu năm nhưng tình cảm của hai người vẫn tinh khôi như mới lúc mới cưới:
– Anh đường đường là một Chủ tịch tỉnh, mỗi ngày đều có vô số người mời anh ăn cơm, anh còn làm ra vẻ đáng thương trước mặt em sao?
– Chỉ khi ở trước mặt người phụ nữ của mình thì người đàn ông mới lộ vẻ mặt chân thật nhất.
Hạ Tưởng nói lời thành khẩn:
– Sống một mình rất buồn chán, em chừng nào mới đến với anh?
– Nhanh thôi, khi nào em sắp xếp ổn thỏa cuộc sống của ba mẹ xong thì sẽ qua. Ba mẹ vừa đến Bắc Kinh chưa được bao lâu, còn chưa quen, em phải ở lại giúp họ. Hơn nữa con trai của anh dạo gần đây không biết làm sao, rất dính lấy mẹ, em muốn đi nhưng con không chịu, còn nói là em chỉ cần ba mà không cần nó, đúng là thằng oắt con…
Nói thì oán trách nhưng giọng điệu lại rất trìu mến.
Hạ Đông từ mẫu giáo cho tới tiểu học đều đi cùng Tiểu Linh, nói Hạ Đông và Tiểu Linh là thanh mai trúc mã cũng rất chính xác. Cũng rất lạ là Hạ Đông và Tiểu Linh ở cùng nhau rất ít khi gây gổ, hình như trời sinh ra là Hạ Đông đã biết dỗ dành Tiểu Linh, mà với những bé gái khác thì Hạ Đông lại tỏ ra rất nghiêm trọng.
Hạ Tưởng cũng có lúc cười mắng Hạ Đông là tiểu tử thối.
Tuy nhiên lúc này Hạ Đông vẫn chưa thể hiện khả năng chính trị bẩm sinh của mình, không thể đem so với cán bộ lớp năm gạch đỏ ở trường tiểu học của địa phương nào đó, nhưng cũng có rất nhiều người tài từ nhỏ cũng không thể hiện ra khả năng lãnh đạo thiên phú, câu nói “muốn nổi tiếng cần nhân cơ hội sớm”, có khi cũng không chính xác.
Cũng rất thương tiếc cho những thiên tài như Dịch Thiên Chiết, Trọng Vĩnh… Lúc còn nhỏ cứ tận hưởng tuổi thơ và tạo một cơ sở vững chắc, thậm chí Hạ Đông sau này đi theo con đường chính trị hay kinh doanh hoặc là các ngành khác, Hạ Tưởng cũng sẽ không can thiệp, chỉ hy vọng nó vui vẻ là được.
Vài chục năm sau, người Trung Quốc đầu tiên đạt được giải Nobel văn học đã phát biểu cảm nghĩ khi giành được giải thưởng rằng:
– Trung Quốc không phải không có bậc thầy văn học, là vì tư tưởng bị giam cầm quá lợi hại, vẫn còn bị nhiễm độc từ đợt cải cách văn hóa, văn học không thịnh hành, không nâng cao văn hóa. Nhưng tình trạng của Trung Quốc lại là trường hợp đặc biệt của thế giới, muốn thúc đẩy sự hưng thịnh trong văn học, trước tiên phải cải cách chính trị thúc đẩy cải cách kinh tế và từ sự giàu có trong kinh tế cuối cùng đạt tới trình độ cao trong việc theo đuổi tinh thần văn minh. Cho nên, tôi cho rằng từ khi xuất hiện vị lãnh đạo trẻ tuổi nhất trong lịch sử Trung Quốc thì định sẵn sẽ sinh ra các bậc thầy trong mọi lĩnh vực. Tôi có thể giành được giải thưởng Nobel văn học thì trước tiên là phải cảm ơn anh ấy…
Lúc này Hạ Tưởng không thể tiên đoán được tương lai, sau khi hắn và Tào Thù Lê nói chuyện xong thì nghĩ đến rất nhiều chuyện trong gia đình, không biết tự lúc nào tâm trạng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, lại mở máy tính lên chuẩn bị lên mạng, không ngờ điện thoại lại vang lên.
Hạ Tưởng không chút để ý mà bắt máy, “Alô!” một tiếng, chờ đối phương lên tiếng, không ngờ chờ một lúc lâu chỉ nghe được tiếng thở nhẹ, không ai nói chuyện.
– Không nói chuyện thì tôi cúp máy đó.
Hạ Tưởng không chút khách khí, cho dù hắn biết người biết được số điện thoại riêng của hắn thì thường có quan hệ khá thân.
– Là tôi.
Lạnh nhạt mà xa xăm, nhẹ nhàng, một giọng nói vô cùng quen thuộc mà có chút xa lạ truyền đến, bỗng chốc gợi lại những ký ức ở Lĩnh Nam trong đầu Hạ Tưởng.
Là Quý Như Lan. Những năm tháng ở Lĩnh Nam mặc dù vẫn chưa rời xa, chỉ cần xoay người là có thể đưa tay chạm tới, nhưng trong phút chốc nghe được giọng của Quý Như Lan, trong sự hoảng hốt, Hạ Tưởng vẫn cảm thấy lạ lẫm, xa cách.
Lạ lẫm là vì tâm sự của Quý Như Lan, xa cách vì cuộc gọi của Quý Như Lan.
– Như Lan, cô có khỏe không?
Hạ Tưởng thản nhiên hỏi một câu, trong lòng bỗng chốc bình tĩnh lại.
– Tôi vẫn khỏe, còn anh?
Quý Như Lan cũng thản nhiên đáp lại với giọng bạn cũ lâu ngày gặp lại có nhiều điều phải tâm sự, nhưng trong sự thản nhiên lại có một cảm giác đau thương bị dồn nén.
– Nếu cô mạnh khỏe sẽ là ngày trời trong xanh.
Hạ Tưởng bỗng chốc nhớ đến một câu nói rất thích hợp với tình cảnh hiện tại, liền nói ra:
– Thời gian như nước, luôn lặng lẽ trôi, nếu cô mạnh khỏe sẽ là ngày trời trong xanh.
– Cảm ơn!
Trầm tư một lát, Quý Như Lan mới nói lời cảm ơn, đột nhiên khẽ cười:
– Tôi đỡ hơn rồi, thật cảm ơn anh.
Một người đàn ông dù có tự nhận mình luôn hiểu phụ nữ cũng không thể nào đi vào lòng họ để hiểu được sự buồn vui nhất thời của họ. Tâm tư của phụ nữ thay đổi liên tục, đau buồn và vui sướng chỉ là trong một lúc, bỗng chốc vui sướng, bỗng chốc đau buồn, chỉ chợt lóe qua, không thể tìm ra tung tích.
Hạ Tưởng cũng không biết Quý Như Lan cảm ơn hắn vì cái gì, hắn chỉ cảm thấy vui mừng vì Quý Như Lan cuối cùng cũng khẽ cười trước mặt hắn.
– Tôi cũng không có việc gì khác, chỉ gọi điện hỏi thăm anh có khỏe không.
Quý Như Lan lại nói:
– Còn có một việc là tôi muốn cùng anh nói về Trần Diễm.
Hạ Tưởng biết được tình bạn giữa Trần Diễm và Quý Như Lan, nhưng lại là lần đầu tiên nghe được Quý Như Lan ở trước mặt mình nói chuyện của Trần Diễm, liền nói:
– Được, tôi sẽ chăm chú lắng nghe.
– Con người của Trần Diễm, không thể chỉ đơn thuần dùng tốt xấu để phán đoán, cô ấy là một người có tư đồ duy lợi, nhưng đồng thời cô ấy lại có nguyên tắc và giới hạn của mình. Còn có một điều, cô ấy luôn lợi dụng ưu thế về sắc đẹp của mình để dụ dỗ đàn ông, anh… đừng… bị mắc bẫy.
Giọng điệu của Quý Như Lan hạ thấp xuống.
Hạ Tưởng nghe hiểu được ngụ ý của Quý Như Lan, cũng cười:
– Cảm ơn Như Lan đã nhắc nhở, tôi cũng là một người có lập trường và có nguyên tắc.
Quý Như Lan bỗng chốc nhớ ra gì điều gì, đột nhiên cười khúc khích:
– Cũng đúng, tôi cũng đã thỉnh giáo thủ đoạn của anh rồi.
Vừa nói xong, có lẽ cảm thấy hơi lỡ lời, liền im lặng.
Hạ Tưởng liền nói:
– Lão Qúy dạo này có khỏe không?
– Vẫn khỏe.
Quý Như Lan nói:
– Ba nói, ông ấy hi vọng khi còn sống có thể nhìn thấy sự quật khởi của người trẻ tuổi, ông ấy còn nói, hi vọng có thể sống lâu thêm mười mấy năm nữa để nhìn thấy sự lớn mạnh đúng nghĩa của đất nước. Đúng rồi, thiếu chút nữa là quên việc chính…
Quý Như Lan gọi điện đến không phải vì muốn ôn lại chuyện cũ mà là muốn nói một chuyện quan trọng cho Hạ Tưởng biết, Quý Trường Hạnh ngày mai sẽ bay đến Bắc Kinh vì việc Mai Thái Bình vào bộ, và sẽ chặm mặt với lão Trịnh.
Quý Như Lan tiết lộ tin tức, lập tức khiến cho Hạ Tưởng cảm thấy một luồng gió thổi mưa giông sắp đến. Lão Quý lúc này đích thân hành động, có thể thấy quyết tâm lớn của hai thế lực gia tộc lớn bắt tay giúp Mai Thái Bình vào bộ đã đi vào giai đoạn thực chất.
Chẳng lẽ nói, Mai Thái Bình thật sự có hi vọng từ vị trí Chủ tịch tỉnh trực tiếp bước chân vào chức Ủy viên bộ chính trị của quốc gia? Hạ Tưởng không đào sâu tìm hiểu đối với việc Mai Thái Bình và Trần Phong được đề danh vào bộ, cũng vì thời gian của hắn rất ít, không có thời gian lo tới việc kết nối khắp nơi, nhưng lúc này lại thấy rõ được phương hướng, nếu lão Quý đích thân đến Bắc Kinh, nhất định muốn xác định chuyện quan trọng. Tuy thế lực của thế lực gia tộc mới đang được trải rộng, ngoài mặt lớn mạnh hơn so với thế lực gia tộc truyền thống, nhưng trên thực tế thì sức ảnh hưởng của thế lực gia tộc truyền thống là vô cùng lớn, trong vô số quyết định lớn, thậm chí còn có quyền bỏ phiếu!
Huống chi là hậu duệ của những người có công dựng nước như lão Quý và lão Trịnh, thì càng đức cao vọng trọng.
Khi cúp máy, Quý Như Lan lại nói một câu:
– Nếu Trần Diễm dám lừa anh, tôi sẽ lập tứ đến Tấn Dương tìm cô ấy để nói rõ.
Ngày hôm sau, trong khi Quý Trường Hạnh bay đến Bắc Kinh thì Lôi Trị Học trở về Tấn Dương. Hạ Tưởng thậm chí đang nghĩ, nếu lúc này cho Lôi Trị Học biết Quý Trường Hạnh đến Bắc Kinh là vì việc Mai Thái Bình vào bộ thì nói không chừng bây giờ y sẽ không về Tấn Dương, mà sẽ tiếp tục ở lại Bắc Kinh để đối phó với tình huống đột xuất. Nhưng trên thực tế nếu Lôi Trị Học biết được chân tướng sự việc thì y cũng không thể ở lại Bắc Kinh, đợt địa chấn trong quan trường ở Tấn Dương đã bắt đầu, y cần phải đích thân xử lý, hơn nữa công tác thị sát của Phó Bá Cử cũng sắp đến kỳ hạn.
Sau khi Lôi Trị Học xuống sân bay đã đi lên xe của trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Âu Khắc Nhân. Vừa lên xe, Âu Khắc Nhân liền vội vàng báo cáo các hoạt động gần đây ở Tấn Dương cho Lôi Trị Học biết.
Tỉnh ủy xem ra cũng rất yên bình, ngoài hội nghị liên tịch ra thì không có xảy ra chuyện gì lớn, sau khi Lôi Trị Học nghe Trương Bình Thiếu nói về một loạt việc làm của Cục công an thành phố và xí nghiệp khai thác mỏ An Đạt thì cuối cùng y cũng thay đổi sắc mặt…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/02/2018 08:36 (GMT+7) |