…Sau khi cùng Lôi Trị Học ăn xong bữa cơm trưa, buổi chiều, Hạ Tưởng triệu tập cuộc họp Ủy ban nhân dân. Thứ nhất là vì thảo luận những công việc cuối cùng liên quan đến việc tiếp đón việc thị sát của Phó Bá Cử; Thứ hai là muốn chính thức tuyên bố chính sách xí nghiệp thí điểm của Nội các chính phủ, có ích trong việc thúc đẩy tiến trình chuyển đổi kinh tế năng lượng ở tỉnh Tây. Vì muốn quán triệt chính sách của Nội các Chính phủ, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh nghiên cứu đưa ra quyết định, đồng chí Vương Hướng Tiền chịu trách nhiệm triển khai công tác cụ thể trong chính sách xí nghiệp thí điểm.
Tỉnh Tây quyết định xí nghiệp đầu tiên làm thí điểm là công ty khai thác mỏ của Vương Thắng Soái, thời gian làm thí điểm là ba tháng. Sau ba tháng sau, qua nghiệm thu, nếu xí nghiệp thí điểm đạt tiêu chuẩn, sẽ tiếp tục được hưởng các chính sách ưu đãi. Đồng thời tiếp tục tuyển chọn ba công ty làm thí điểm vào giai đoạn hai của cuộc thí điểm, mở rộng và phát triển hơn.
Sau khi hội nghị kết thúc, Phùng Kiện Siêu sắc mặt rất xấu, đến gõ cửa phòng làm việc của Hạ Tưởng.
Không ít người thấy rõ vấn đề đang tồn tại, rõ ràng khi xí nghiệp thí điểm đầu tiên đăng kí, Hạ Tưởng chỉ định Phùng Kiện Siêu phụ trách, mọi người đều cho rằng người phụ trách cuối cùng trong việc xí nghiệp thí điểm chắc chắn là Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh Phùng Kiện Siêu, do y phụ trách, nghe mới có lí.
Không ngờ, miếng mồi trong tay trong nháy mắt bay mất, lại còn rồi vào tay Vương Hướng Tiền. Không ít người lập tức đoán được sau lưng có chuyện gì xảy ra, khẳng định là Lôi Trị Học nhúng tay vào công việc hành chính trong Ủy ban nhân dân tỉnh, dưới áp lực, Hạ Tưởng Chủ tịch tỉnh Hạ, đã phải thỏa hiệp rồi.
Những người có dụng tâm thì từ việc Vương Hướng Tiền tiếp nhận công tác phụ trách xí nghiệp thí điểm, có thể đoán được một điều xa hơn, không khỏi nghĩ thầm rằng, Chủ tịch tỉnh Hạ Tưởng dồn bao tâm trí cho kế hoạch chuyển đổi kinh tế năng lượng, thúc đẩy tỉnh Tây phát triển, nếu thất bại, bị nói là hồ đồ, thân là Chủ tịch tỉnh phải phụ trách trách nhiệm lãnh đạo.
Nếu như thành công, lại nói là tinh anh, thành tích lại về tay Bí thư.
Chủ tịch tỉnh Hạ rốt cuộc là thông minh hay là hồ đồ, thành quả cuối cùng cũng bị Lôi Trị Học cướp mất, chẳng phải là may áo cho kẻ khác mặc hay sao?
Từ việc Vương Hướng Tiền cướp mất việc lẽ ra phải thuộc về Phùng Kiện Siêu, có thể thấy, Hạ Tưởng rốt cuộc cũng chỉ là nhân vật phụ, dưới áp lực của kẻ cấp cao hơn cũng phải chịu nhượng bộ.
Thế cục ở tỉnh Tây có kịch hay để xem rồi, trước kia thấy Lôi Trị Học dường như cũng không mấy hứng thú với chuyển đổi kinh tế năng lượng, bây giờ xem ra cũng không phải thế. Bí thư Lôi vẫn rất cao minh, nấp ở phía sau, khéo léo chờ thời cơ, chỉ cần ngồi đó cũng được ăn bát vàng.
Vì thế, mọi người ở Ủy ban nhân dân tỉnh đều mở to hai mắt xem Hạ Tưởng Chủ tịch tình Hạ ngồi như thế nào trên vị trí số hai. Trong quan trường, kẻ nhiều kinh nghiệm được ưu tiên đặt ra nguyên tắc, vừa có thể thúc đẩy chuyển đổi nguồn kinh tế năng lượng, lại không bị kẻ khác hái trộm đào.
Phùng Kiện Siêu ngồi ở phòng làm việc của Hạ Tưởng gần nửa giờ đồng hồ, khi đi vào mặt rất không vui, khi đi ra, vẻ mặt lại rất bình tĩnh, không giấu được niềm vui sướng trong ánh mắt.
Sau khi Phùng Kiện Siêu rời khỏi, Đường Thiên Vân thu dọn ấm chén, vừa rửa vừa nói:
– Lãnh đạo, ý tứ của Bí thư Lôi, quả thật khó đoán.
Lời Đường Thiên Vân nói có ý thăm dò, Hạ Tưởng đoán ra ngay, cười mắng một câu:
– Có một vài đồng chí thích nghiên cứu tâm tư lãnh đạo, đó không phải thói quen tốt.
Đường Thiên Vân cười ha hả, y cũng hiểu ngay một câu mà hai ý của Hạ Tưởng, vừa chỉ ý suy đoán tâm tư Lôi Trị Học, lại ám chỉ suy đoán cả Hạ Tưởng, liền nói:
– Lãnh đạo, quả thật tầm mắt tôi còn hạn hẹp, không dám phán đoán Bí thư Lôi trong vấn đề chuyển đổi kinh tế năng lượng, là lập trường gì?
Hạ Tưởng không tin Đường Thiên Vân đoán không ra tâm tư của Lôi Trị Học, cũng không trả lời thẳng vào vấn đề, ngược lại hỏi:
– Thiên Vân, khi tôi ở Lĩnh Nam, có người nói với tôi lai lịch của cậu không nhỏ, tôi cho đến giờ vẫn chưa nhìn ra rốt cuộc cậu còn ẩn giấu việc gì?
Đường Thiên Vân không ngờ Hạ Tưởng lại thẳng thắng như thế, sắc mặt hơi thay đổi, nói:
– Không giấu gì lãnh đạo, liên quan tới gia cảnh của tôi, thực ra có chút tin đồn…
Hạ Tưởng khoát tay, hắn nhìn ra Đường Thiên Vân có điều khó nói, cũng không muốn làm y khó xử, nói:
– Số một thì số một, đôi khi không đếm xỉa đến mọi việc là vì muốn thể hiện tốt hơn uy quyền thống lĩnh toàn cục, đôi khi lại trực tiếp nhúng tay vào công việc của Ủy ban nhân dân, cũng là nghĩ cho đại cục. Nói tóm lại, lập trường quyết định khuynh hướng chính trị, vị trí quyết định tầm mắt rộng hẹp.
Đường Thiên Vân thấy Hạ Tưởng thân là lãnh đạo, còn không ghét việc tự mình phải giải thích, không khỏi hổ thẹn. Kỳ thật y cũng biết rõ chính sách mà Lôi Trị Học muốn áp dụng cho việc chuyển đổi kinh tế năng lượng, đột nhiên lúc nóng lúc lạnh, về việc biến số tăng nhanh sau khi Lôi Trị Học gia nhập chính trường, y cũng nghe tin đồn, dựa vào trí tuệ chính trị của Lôi Trị Học, rõ ràng muốn cướp đoạt thành quả thắng lợi.
Chỉ có điều, lãnh đạo rất chiếu cố y, y vẫn có điều khó nói không thể nói ra, không phải không muốn nói, mà là chưa tới lúc.
– Có thời gian có thể tiếp xúc nhiều với Trần Hạo, Thiên Vân, cậu có thể liên hệ với Mã Dục, anh ta và Trần Hạo rất thân.
Hạ Tưởng chỉ bảo, tin rằng Đường Thiên Vân có thể hiểu ý mình.
Đường Thiên Vân khẽ gật đầu, ngầm hiểu rồi mỉm cười.
Chiều sau khi tan tầm, Hạ Tưởng từ chối tất cả lời mời, sai Đường Thiên Vân đặt chỗ tại một khách sạn yên tĩnh, hắn muốn mời một người – là Phó Tiên Tiên.
Đúng vậy, trước khi Phó Bá Cử tới thị sát tỉnh Tây, Phó Tiên Tiên âm thầm tới Tấn Dương gặp Hạ Tưởng, ẩn ý đằng sau, không chỉ là mục đích chính trị, còn là vì muốn mở đường cho nhà họ Phó thâm nhập vào ngành công nghiệp năng lượng ở tỉnh Tây. Đồng thời, lại muốn cùng Hạ Tưởng hẹn hò, có thể nói một công đôi việc.
Phó Tiên Tiên có lẽ đã quen với cuộc sống không gò bó, khác với vẻ mệt mỏi của hai lần trước đến Tấn Dương trước là, Hạ Tưởng ngồi trong phòng, vừa ngẩng đầu, nhìn Phó Tiên Tiên vừa đẩy cửa vào, cả người dường như phát ra ra ánh hào quang rực rỡ, nhất là nụ cười tươi rói trên khuôn mặt xinh đẹp, khiến chùm đèn pha lê trên trần nhà như tối hẳn đi.
Phó Tiên Tiên mặc chiếc váy màu tím nhạt, giống như màu tóc mà năm đó cô nhuộm. Tuy nhiên từ khi kiềm chế bớt tính nông nổi, cô đã để màu đen vốn có, không nhuộm tóc thêm lần nào nữa. Chỉ vì Hạ Tưởng vô ý nói, hắn không thích mấy kiểu tóc nhuộm lòe loẹt.
Cái eo nhỏ duyên dáng, váy dài che tới đầu gối, tóc dài tới ngang lưng. Phó Tiên Tiên bây giờ, vừa giỏi giang lại tao nhã, không thể so sánh được với hình tượng ma nữ năm đó.
Lần này đến Tấn Dương, Phó Tiên Tiên không cần Hạ Tưởng đích thân ra sân bay đón, mà tự mình tới. Dù sao vị trí hiện tại của Hạ Tưởng rất cao, không tiện xuất đầu lộ diện.
Thấy Hạ Tưởng, Phó Tiên Tiên cười e lệ:
– Gần đây không biết làm sao, suốt ngày gặp anh, em sắp chán anh rồi.
Hạ Tưởng cũng cười:
– Nhân vật chính trị, không thể lấy ác ý cá nhân quyết định phương hướng, chúng ta trao đổi là việc lớn, phải vứt bỏ thành kiến cá nhân.
Hơn nữa nói thật, tôi cũng không hề thích gặp em chút nào.
– Anh!
Phó Tiên Tiên tức đến phì cười,
– Đường đường là Chủ tịch tỉnh, lại nhỏ mọn như vậy, thật không ngờ!
– Là người đều có lúc nhỏ mọn, em cũng đừng quá nghiêm khắc với tôi.
Hạ Tưởng thản nhiên, đứng dậy giúp Phó Tiên Tiên ngồi xuống,
– Mời ngồi.
Phó Tiên Tiên được Hạ Tưởng ga-lăng như thế, làm bộ rất thục nữ nói:
– Cảm ơn anh.
Vừa nói xong, chính mình cũng không kìm nổi cười,
– Sao chẳng tự nhiên chút nào?
Bỗng nhiên lại nghĩ điều gì, đỏ mặt, cúi đầu hỏi thầm:
– Em bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề, lại ngại không tiện hỏi…
– Không sao, tôi không cười em.
– Chắc nhé, anh không được phép cười em.
– Được rồi!
– Có phải em không biết để ý tới bản thân không, không nhớ lần đầu tiên cho anh là lần nào nữa?
Trời, Hạ Tưởng không ngờ Phó Tiên Tiên thân mang trọng trách lại không quan tâm chuyện quốc gia đại sự, không phải chuyện lớn nhà họ Phó, mà là chuyện đàn bà. Nhất thời cũng không theo kịp suy nghĩ của cô, ngây người sửng sốt, ngượng ngùng nói,
– Anh cũng quên rồi.
Phó Tiên Tiên mất hứng :
– Biết anh sẽ không coi em là gì, cũng không biết lần đầu tiên của bao nhiêu cô gái bị anh cướp mất, anh chính là kẻ xấu xa đệ nhất thiên hạ.
Hạ Tưởng hết chỗ nói, nghĩ một lúc nói:
– Ăn cớm trước đã được không, em mệt mỏi cả quãng đường dài rồi.
– Nghĩ một đằng nói một nẻo.
Phó Tiên Tiên liếc Hạ Tưởng một cái, sau đó lại nghĩ tới cái gì, vừa cười vừa nói,
– Phó Tiên Phong nói, anh ấy rất chờ đợi lần hợp tác này, nói là kế hoạch ở tỉnh Tây có thể thành công, sẽ gây dựng được một giang sơn lớn.
Đâu chỉ một chút giang sơn mà thôi, mà là cả một giang sơn rộng lớn.
Trong lúc ăn cơm, Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên thảo luận kế sách tiếp theo trong kế hoạch, lại nhắc tới Trần Diễm ở Tấn Dương. Phó Tiên Tiên thấy rất hứng thú với việc của Trần Diễm, có cơ hội nhất định sẽ gặp mặt. Đồng thời, Phó Tiên Tiên còn truyền đạt tới Hạ Tưởng sắp xếp của Phó Tiên Phong trong công tác thị sát của Phó Bá Cử.
Sau khi đưa Phó Tiên Tiên về khách sạn, Hạ Tưởng không ở lại. Không phải không muốn, cũng không phải Phó Tiên Tiên không chịu, mà ngày mai là ngày quan trọng, Phó Bá Cử bắt đầu công tác thị sát, hắn không thể có bất kì sơ suất nào.
Về tới nhà, lại nhận được điện thoại của Nga Ni Trần và Tiêu Ngũ.
– Lãnh đạo, Giang Cương có bất thường.
Giang Cương có bất thường? Hạ Tưởng kinh ngạc, nếu như Giang Cương thông minh, trong thời gian Phó Bá Cử thị sát, nên thành thật mới đúng. Bây giờ còn dám manh động, chẳng lẽ là muốn tự tìm rắc rối?
Người khác có lẽ phải kính cẩn vời người giàu nhất tỉnh Tây, nhưng Hạ Tưởng lại không.
– Tình hình thế nào?
– Giang Cương với Giang An vừa làm ầm ĩ một trận, Giang An tức giận bỏ nhà ra ngoài. Giang An trong lúc tức giận, quyết định bán tháo 10% cổ phần trong tay gã. Lãnh đạo, có mua vào hay không?
Cơ hội tốt!
Hạ Tưởng mắt sáng ngời, mặc dù không dám khẳng định sau lưng đã xảy ra chuyện gì, hay là kế sách của Trần Diễm có hiệu quả rồi, nhưng trong thời gian Phó Bá Cử thị sát, có thể một lần nữa thuận lợi mua đứt cổ 10% cổ phiếu của công ty khai thác mỏ, là một chuyện tốt.
– Liên hệ với Lý Thấm, theo dõi động tĩnh của Giang Cương mọi lúc, chuẩn bị mua vào.
– Vâng.
Nga Ni Trần hưng phấn, nếu mua vào 10% cổ phần, có thể nắm quyền khống chế công ty An Đạt, ngày tốt có thể chờ đợi.
Hôm sau, thời tiết đẹp, công tác thị sát của Phó Bá Cử ở tỉnh Tây cũng được tiến hành… Rất nhiều sự việc nhân việc thị sát lần này, mà diễn ra.
Lúc Phó Bá Cử tới Tấn Dương, cũng biểu thị nhà họ Phó chính thức bước vào lãnh thổ tỉnh Tây.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/02/2018 08:36 (GMT+7) |