Bỏ phiếu trắng trong cuộc họp Thường ủy là hành động khiến mọi người ngạc nhiên, nhưng trong lòng y lại day dứt khó tả.
Là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật xếp gần cuối cùng trong danh sách, y thấy vô cùng xấu hổ. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật lẽ ra phải là nhân vật nắm quyền lực tối cao trong tay, hàng năm trừng trị mấy tên tham quan, cũng là thành tích đáng có của một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật. Nhưng sau khi y nhậm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tây, thành tích không có gì nổi bật, thậm chí là một hệ thống Kỷ luật tương đối độc lập với Đảng ủy, y gần như trở thành nhân vật bị lãng quên.
Nguyên nhân chỉ có một, Ủy ban Kỷ luật chưa điều tra ra bất kì một vụ án lớn nào.
Cũng giống như bất kì vị Chủ tịch tỉnh nào cũng muốn phát triển kinh tế, bất kì một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật nào cũng muốn dưới sự lãnh đạo của mình, điều tra xử lý được một số vụ án quan trọng. Lưu Bình Song cũng muốn, nhưng y không có cơ hội.
Lôi Trị Học không ủng hộ công tác của y, y lại xếp hạng gần cuối trong Hội nghị Thường Ủy, tiếng nói không có trọng lượng. Hơn nữa tình trạng quan – thương cấu kết nghiêm trọng, dựa vào sức lực của y, cho dù muốn điều tra ai, e rằng cũng khó mà thực hiện.
Mà kế hoạch của Chủ tịch tỉnh Hạ, lại là muốn đánh một cú mạnh vào vào các xí nghiệp than tỉnh Tây, tuyệt đối là một cơ hội tốt hiếm có, bỏ qua thì thật đáng tiếc. Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu có thể đi sâu vào việc chuyển đồi kinh tế năng lượng, điều tra ra một người, là có thể bắt được cả đám tham quan.
Lưu Bình Song nâng chén kính Hạ Tưởng:
– Chủ tịch tỉnh, con đường sau này, xin nghe theo chỉ thị của anh, bước từng bước tiến lớn.
Hạ Tưởng khách sáo trả lời:
– Bình Song, lúc tôi ở tỉnh Tương, tỉnh Lĩnh Nam đều đã từng đảm nhiệm chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, đối với công việc này cũng có thể coi là quen thuộc. Đối với các đồng chí trong Ủy ban Kỷ luật, tôi có cảm tình rất sâu sắc.
Lưu Bình Song hiểu ý Hạ Tưởng, là muốn y mạnh dạn ra tay, thời điểm quan trọng, Hạ Tưởng sẽ ra mặt ủng hộ y.
– Cảm ơn Chủ tịch tỉnh, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tôi nguyện góp chút sức lực vào công cuộc chuyển đổi kinh tế năng lượng tỉnh Tây.
Bữa cơm hôm nay, thu hoạch không nhỏ, Hạ Tưởng nhất thời cao hứng, không tránh được uống mấy chén, hơi ngà ngà men say. Đối với người không hay uống rượu như Hạ Tưởng mà nói, ngà ngà say là đã uống không ít rồi.
Giang Cương tuy đã bày ra thiên la địa võng, nhưng Hạ Tưởng vẫn bình tĩnh như thường, lại không có bất kì động tĩnh gì lớn, không phải không muốn, mà là thời cơ chưa tới. Điều Hạ Tưởng muốn không phải là đánh bại Giang Cương, mà là mượn tay Giang Cương phá vỡ trật tự cũ ở tỉnh Tây.
Giang Cương chính là nhân vật đại diện cho trật tự cũ ở tỉnh Tây, cũng là điểm tựa của toàn bộ kết cấu quan- thương tỉnh Tây.
Đánh bại Giang Cương thì dễ, mượn việc công kích Giang Cương để hóa giải thế lực của chủ than tỉnh Tây, đồng thời nhân cơ hội này thiết lập một trật tự mới, thì khó rồi, cần phải tình toán chặt chẽ từng bước.
Giang Cương mượn mâu thuẫn giữa mạng lưới điện tỉnh Tây và lưới điện quốc gia để gây phiền phức cho hắn, hắn cũng thuận thế làm tới, mở màn cho bước tiếp theo trong kế hoạch lớn của hắn. Nếu để Giang Cương biết kế hoạch y tỉ mỉ bố trí lại tạo thế thuận lợi cho Hạ Tưởng trong việc mở màn bước tiếp theo, hắn khẳng định sẽ hối hận chết mất.
Tiếc là, trên đời không có thuốc hối hận để uống, cũng không có đường lui.
Bình tĩnh mà xem xét, Hạ Tưởng với Giang Cương không thù oán, hắn cũng không phải xuất phát từ ân oán cá nhân mà nảy sinh một trận đại chiến lớn như vậy với Giang Cương. Điểm xuất phát của hắn chỉ là muốn thúc đẩy chuyền đổi kinh tế năng lượng ở tỉnh Tây, ai cản đường tỉnh Tây bước tới ngày mai tươi sáng hơn, người đó chắc chắn là hòn đá cần bị loại bỏ.
Còn một điều nữa, Giang Cương không phải chỉ chiến đấu một mình, y là nhân vật quan trọng, đằng sau y là lợi ích của cả một tập đoàn. Vừa là lợi ích của chủ tập đoàn than tỉnh Tây, cũng là điểm liên kết của cấu kết quan- thương tỉnh Tây. Nói đúng ra, Giang Cương chỉ là một nhân vật để rút dây động rừng.
Dựa vào thế cục trước mắt mà phán đoán, tỉnh Tây hiện nay đang đối mặt với bước ngoặt quan trọng, nếu vượt qua bước này, hoặc là thấy trời xanh. Nếu không thể vượt qua được, sẽ là tan tành mây khói hêt.
Hạ Tưởng cũng không dám lơ là, hắn bây giờ tác chiến cùng lúc hai chiến tuyến, ngày mai Cục công an thành phố phát động hành động chính thức sẽ dẫn đến những đánh động nhất định. Mà đồng thời trong ngày mai, cuộc đối đầu giữa lưới điện tỉnh Tây và lưới điện quốc gia chính thức bước vào giai đoạn hai, có lẽ Nội các Chính phủ cũng sẽ can thiệp vào đó.
Con đường tỉnh Tây cho tới ngày hôm nay, cuộc chiến khó khăn nhất, mới chính thức bất đầu.
Còn chưa về ký túc xá Tỉnh ủy, điện thoại vang liên hồi. Buổi tối gọi điện tới, đa phần không phải người ngoài, Hạ Tưởng nhấc máy, điện thoại truyền đến tiếng nói nhỏ nhẹ của Quý Như Lan:
– Tôi muốn gặp anh một lát…
Ô tô quay đầu lại đường cũ, quẹo ở một khúc cua, tới một trang viên tĩnh mịch.
Trang viên không lớn nhưng rất tao nhã, Hạ Tưởng đến Tấn Dương cũng đã lâu, nhưng không biết Tấn Dương còn có trang viên đẹp thế này, cũng âm thầm khâm phục tấm mắt Quý Như Lan. Rốt cuộc cũng là con gái phương Nam, vẫn là thích cảnh sắc tinh xảo.
Phải nói, tính tình Quý Như Lan và Nghiêm Tiểu Thì có nhiều điểm tương đồng.
Đường Thiên Vân nhìn thấy Quý Như Lan, hơi mất tự nhiên, chào hỏi Lý Như Lan, liền hỏi nhỏ Hạ Tưởng sắp xếp như thế nào, Hạ Tưởng nói Đường Thiên Vân lái xe đi nơi khác uống trà, chờ hắn.
Đường Thiên Vân vừa đi, căn phòng không lớn chỉ còn lại Quý Như Lan và Hạ Tưởng. Quý Như Lan mặc chiếc váy liền màu xanh ngọc, tươi mát mà tao nhã, đẹp như bức tranh, ngoan ngoãn đứng trước mặt Hạ Tưởng, hai tay chắp sau lưng, người hơi nghiêng về phía trước, giống như năm đó lần đầu gặp mặt.
Đời người nếu giống như lúc ban đầu chỉ có điều tốt đẹp, tất cả chỉ là nguyện vọng thôi. Từ sau lần sự kiện bùng nổ, hôm nay là lần đầu tiên Hạ Tưởng và Quý Như Lan gặp mặt. Lần này, giữa hai người như có trăm núi ngàn sông, có một cảm giác xa cách không thể diễn tả.
Quý Như Lan đứng bất động ở chỗ cũ, khóe miệng hơi hơi biểu lộ nụ cười tinh nghịch, cười một lúc, cô bỗng nhiên như con bướm bay lên, trong phút chốc ngã nhào vào lòng Hạ Tưởng.
Hơi ấm mềm mại trong lòng, mùi thơm thoang thoảng quanh mũi, nhưng trong lòng nghĩ gì… , Hạ Tưởng nhất thời không rõ, chỉ cảm thấy thân hình Quý Như Lan trong lòng hắn hơi run rẩy, cô cúi xuống bên tai Hạ Tưởng, giọng nhẹ nhàng nói một câu như gần như xa.
– Tôi không thể thay đổi tình yêu của mình với anh, xin hãy tha thứ cho sự phản bội bản thân mình của tôi, cũng xin anh hãy chấp nhận mối tình đầu tốt đẹp này của tôi. Nếu anh cự tuyệt, cũng đừng nói ra, lặng lẽ rời khỏi, tôi không muốn anh nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi.
Hạ Tưởng vẫn biết Quý Như Lan là một người con gái trong sáng, trong lúc xảy ra chuyện hắn cũng đã cảm nhận được tình cảm trong mối tình đầu của cô, không ngờ hoàn cảnh thay đổi, tình yêu của cô vẫn không đổi.
Quý Như Lan vừa nói xong, giật mình nhảy bật ra, đứng xa Hạ Tưởng khoảng hai mét, chăm chú nhìn ánh mắt Hạ Tưởng, trong ánh mắt còn có sự kì vọng khát khao, còn có vẻ mơ màng của thiếu nữ.
Hạ Tưởng không quay người bước đi, hắn không giống như Tiêu Ngũ nói là không thương hoa tiếc ngọc, nhưng hắn cũng không phải người vô tình, sẽ không vì biểu lộ tình yêu của Quý Như Lan mà trốn tránh. Hắn ngồi xuống, khẽ mỉm cười:
– Không biết trà có ngon như chính tay Như Lan pha hay không?
Ánh mắt Quý Như Lan ánh lên một tia ưu thương, sau đó nheo lại, cười đến đỏ cả mặt. Cô ngồi đối diện với Hạ Tưởng, giống như làm ảo thuật lấy ra dụng cụ pha trà, trong sự trầm mặc và tĩnh lặng, thủ pháp thuần thục, pha cho Hạ Tưởng một bình trà mới.
Chà, đúng là trà ngon.
Hạ Tưởng thưởng thức trà do Quý Như Lan pha, vẫn là hương vị năm đó ở biệt thự bên hồ ở Dương Thành, lãnh đạm mà không mất xa cách, dường như chỉ trong nháy mắt đã trở về với trước đây.
– Vừa rồi là việc tư, tiếp theo… mới là việc chính.
Quý Như Lan nhìn trộm Hạ Tưởng một cái, vẻ mặt đáng yêu pha lẫn tinh nghịch, nhưng vừa nói đến chuyện chính, cô liền quay về vẻ mặt nghiêm túc:
– Tôi trở về Dương Thành, gặp mặt ba, nhắc tình trạng khó khăn ở tỉnh Tây, cũng nhắc tới kế hoạch của anh. Ba nói, nếu anh đã cho nhà họ Quý một điểm tựa, nhà họ Quý không ra sức, có nghĩa là không muốn tiến thủ. Lĩnh Nam mặc dù tốt, chung quy vẫn an phận ở một góc, Lĩnh Nam dựa thế Bắc, không gian càng rộng lớn hơn.
Hạ Tưởng trong lòng vui mừng, lão Quý đầu óc tinh tường, không những nắm lấy thời cơ do hắn tạo ra, cũng lộ ra ý ở Nam Cương mà hướng về phương Bắc, việc tốt, rất tốt.
Được nhà họ Quý ủng hộ, hắn mới thuận lợi trong việc thúc đẩy bố cục ngành điện lực. Nhà họ Quý có giao tình đằng sau với ông trùm khổng lồ trong ngành điện, hơn nữa nghe nói, nhà họ Quý cũng là một trong những gia tộc được tôn kính trong ngành này…
Thành công dẫn dắt nhà họ Quý tham gia vào cuộc chiến của ngành điện, tức là tỉnh Tây đồng thời tiến hành hai cuộc chiến, lại tăng thêm lợi thế rất lớn trong việc giành thắng lợi.
– Mặt khác, tôi còn đàm phán xong xuôi với Trần Diễm.
Quý Như Lan chăm chú quan sát biểu cảm của Hạ Tưởng, trong lòng mừng thầm, lại nói:
– Chỉ bằng khả năng của tôi và Tiểu Thì, không thể giải quyết được khó khăn về ngành điện ở tỉnh Tây, còn cần sự trợ giúp của Trần Diễm mới chiếm được ưu thế. Tôi chưa thương lượng với anh, đã trực tiếp kéo cô ta nhập cuộc, anh… có tức giận không?
Nếu là trước kia, Quý Như Lan quyết định việc gì còn cần suy xét cảm nhận của Hạ Tưởng, là việc không thể tưởng tượng, cũng chứng minh một điểm, Quý Như Lan quá để tâm tới Hạ Tưởng rồi.
Hạ Tưởng mỉm cười:
– Không tức giận, em làm rất đúng, kéo Trần Diễm nhập cuộc, tăng thêm lợi thế giành thắng lợi, là chuyện tốt. Tuy nhiên có điểm em nhất định phải chú ý, Trần Diễm có thể tin có thể hợp tác, nhưng không thể tin hoàn toàn, không thể toàn diện hợp tác, cô ta là con dao hai lưỡi, cẩn thận đứt tay.
– Cô ta không thể làm thương tổn tôi, tôi rất hiểu cô ta, tôi lo lắng chính là, cô ta có làm anh bị thương không?
Quý Như Lan trêu đùa hỏi Hạ Tưởng.
– Nếu tôi có thể bị cô ta gây thương tích, tôi cũng sẽ không bình yên vô sự mà từ Lĩnh Nam tới tỉnh Tây…
Hạ Tưởng cười nói.
Quý Như Lan hơi đỏ mặt, thẹn thùng.
Trở về chỗ ở, Hạ Tưởng gọi điện cho Tào Thù Lê, biết được Tào Thù Lê trong mấy ngày nữa tới Tấn Dương, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm. Cũng không biết là yên tâm Tào Thù Lê tới giúp hắn, hay là yên tâm vì Tào Thù Lê đến Tấn Dương, sẽ mang đến lá chắn vô hình trong sự tiếp cận giữa hắn và Quý Như Lan.
Sáng sớm hôm sau, Thành ủy và Tỉnh ủy lần lượt mở cuộc họp khẩn cấp. Thành ủy khẩn cấp phát động hành động xuất kích, là hành động có quy mô lớn nhất từ sau khi Cửu Đường phù chính, ý nghĩa trọng đại, hơn nữa những nơi mà nó quét qua, sẽ đòn đánh đầu tiên từ tầng thấp nhất mà phá tan mạng lưới cấu kết quan thương.
Hội nghị khẩn cấp Tỉnh ủy nhằm vào ngành điện tỉnh Tây và lưới điện quốc gia, rốt cục kinh động tới Trung ương, chỉ thị tinh thần của Trung ương cũng đã được chuyển đến…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/02/2018 12:36 (GMT+7) |