– Giám đốc Tề, ra tay hơi nặng rồi, không đến nỗi phải như thế. Chuyện xung đột vừa rồi cũng không có gì lớn lắm, lại là người mình với nhau, không đánh không thành quen biết.
Sau đó quay sang Tôn Định Quốc nói:
– Phiền chú Tôn cho người đưa Tề Á Nam đi bệnh viện.
Tôn Định Quốc và Cao Hải cũng không ngờ Tề Đông Lai lại là nhân vật độc đáo đến như vậy. Đối với con trai ruột cũng dám ra tay mạnh được, trong lòng hai người không hẹn mà có cùng một suy nghĩ, Tề Đông Lai là nhân vật rất biết thời thế, phản ứng nhanh, có mắt nhìn, không phải hạng tầm thường, đơn giản.
Người thanh niên có sức trẻ chịu đựng tốt, bụng bị đạp một cái chưa có gì ghê gớm lắm, chưa đến mức độ phải đi bệnh viện nhưng đề nghị của Hạ Tưởng như vậy chính là có ý muốn chuyện to hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá thành không có chuyện, nhưng Tề Đông Lai vẫn không chịu:
– Không được, nếu là chuyện khác tôi nhất định sẽ nghe lời Phó chủ tịch huyện Hạ. Nhưng chuyện hôm nay tên thối tha này dám chống đối cậu, còn làm mất mặt tôi, nếu không dạy bảo lại đàng hoàng thì sau này nếu lại gây ra chuyện lớn nữa, lúc đó có hối hận thì cũng muộn rồi.
Ông ta bước lên trước, trừng mắt nhìn Tề Á Nam, nói:
– Mau xin lỗi Phó chủ tịch huyện Hạ nhanh, sau đó đập nát cái xe của mày cho tao rồi kéo về nhà làm mẫu vật giáo dục cảnh tỉnh cho mình.
Tề Á Nam cũng rất có khí phách, gắng gượng đứng thẳng dậy, cúi gập người trước mặt Hạ Tưởng:
– Xin lỗi Phó chủ tịch huyện Hạ! Là lỗi tại tôi, tôi xin nhận lỗi. Có lỗi thì đáng phải phạt, anh muốn phạt thế nào tôi cũng xin nghe theo.
Hạ Tưởng có chút thích thích khí phách kiên cường của cậu ta, liền vỗ vỗ vai hắn nói:
– Dám làm dám chịu mới chính là đàn ông, theo ý tôi thì cậu thay quần áo người phục vụ đón khách, đứng ở cửa lớn, thử một ngày làm nhân viên phục vụ, thử nghiệm cảm giác tươi cười đón khách xem thế nào?
Tề Đông Lai sững người, ông ta cho rằng Hạ Tưởng sẽ nhân cơ hội này dương oai một chút, sẽ tìm mọi cách để gây khó dễ nên vừa rồi mới ra tay nặng như vậy, chỉ là để làm vừa lòng Hạ Tưởng mà thôi. Với Phó Thị trưởng Tào thì còn dễ ăn nói, nhưng lỡ như Hạ Tưởng vẫn chưa nguôi giận thì cho dù ngay lúc này không đổi sang khách sạn khác, đắc tội với anh ta không cần phải nghĩ cũng đủ hiểu hậu quả sau này như thế nào.
Tuy rằng Tề Đông Lai cũng không biết mạng lưới quan hệ rộng của Hạ Tưởng, nhưng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, bất mãn lúc nãy của Cao Hải khi chỉ trích mình đủ để ông ta hết hồn hết vía rồi. Sự bực tức của Cao Hải đã tượng trưng cho tầm quan trọng của Hạ Tưởng như thế nào. Tề Đông Lai tuy chỉ kinh doanh khách sạn nhưng cũng đủ biết tính quan trọng của một mối quan hệ tốt với bên cơ quan công an, ông ta nhìn Cục trưởng Tôn Định Quốc chỉ đứng một bên cười, không nói năng có nghĩa là ngầm đồng ý mọi chuyện sẽ nghe theo ý của Hạ Tưởng. Ông ta giận đến nỗi muốn tát cho thằng con thêm vài cái tát nữa.
Có điều Hạ Tưởng lại chỉ bày vẽ nhẹ nhàng để Tề Á Nam làm nhân viên phục vụ một ngày, đúng là ngoài sức tưởng tượng của Tề Đông Lai.
Tề Đông Lai còn định nói thêm cái gì đó, Hạ Tưởng liền khoát tay:
– Giám đốc Tề nếu còn cảm thấy không được nữa thì đành phải giao cho Cục trưởng Tôn giải quyết vậy.
Tề Đông Lai một bên lấy khăn tay lau mồ hôi trán, một bên tươi cười nói:
– Tôi nghe lời cậu, thôi thì Phó Chủ tịch huyện Hạ đã có lời, thì hôm nay coi như đã dễ tính cho tên ngốc này rồi.
Sau đó quay đầu nhìn Tề Á Nam, sắc mặt đổi sang giận dữ:
– Còn không mau biến đi.
Tề Á Nam xoay người bước đi, ngay sau đó đi từ trong khách sạn ra vác cái rìu, dụng cụ trong phòng chống chữa cháy. Không nói lời nào liền vung rìu chém ngay vào chiếc Ferrari đang nằm chổng ngược lên trời một búa. Sau đó chém liên hồi vào phần mui xe.
Tề Á Nam không phải là đang xả tức, mà chuyện hôm nay khiến cho hắn đột nhiên hiểu ra một đạo lý, chính là nếu một người muốn được người khác tôn kính, không phải cứ ra oai và ngang ngược là có được, mà phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân mới đổi lại được. Bố hắn, Tề Đông Lai cũng được coi là nhân vật số một, số hai trong giới thương trường thành phố Yến, nhưng khi đứng trước mặt một Phó chủ tịch huyện thôi lại phải nhỏ tiếng khép nép, tại sao lại vậy?
Thứ nhất là bởi hắn yếu kém, chọc giận đúng người không nên đụng tới. Thứ hai, sau lưng Hạ Tưởng còn có mạng quan hệ rộng khiến bố hắn phải kính nể, tình thế mạnh hơn người, không thể không cúi đầu trước Hạ Tưởng.
Tề Á Nam nhận thức được đạo lý đó, sau này nhất định phải phấn đấu, nỗ lực, phải tự tạo ra giang sơn riêng cho mình, phải giống như Hạ Tưởng, chỉ cần đứng về phía trước một bước, đằng sau lẫn đằng trước đều có vô số người đứng ra vì hắn. Dù hắn không nói một lời, khí thế cũng đủ khiến người khác phải kính sợ.
Hạ Tưởng thấy tình hình như vậy, nghĩ một hồi, không đến chỗ Tề Á Nam ngăn lại, cũng không nói thêm lời nào, quay đầu mời bố mẹ lên tầng.
Hạ Thiên Thành cùng mấy người đứng ngây người chứng kiến tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra, không dám tin vào mắt mình nữa.
Chỉ là cướp một chỗ để xe thôi, chỉ là vài câu xích mích đã gây ra chuyện lớn như vậy rồi. Không những kinh động đến cảnh sát, lật ngửa xe, còn khiến cho bố con nhà người ta đánh nhau, sau đó con trai phải tự mình đập nát xe của mình, các sự cố lien tiếp xảy ra khiến cho người ta nhìn hoa cả mắt, chóng cả mặt. Hạ Thiên Thành trong khoảng vô thức bỗng nhận ra con trai mình Hạ Tưởng lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy. Chỉ cần đứng trước mặt thôi đã khiến người ta sợ đến nỗi toát mồ hôi, cúi người cúi đầu sợ hãi.
Một chiếc xe chỉ trong nháy mắt đã bị đập tan nát, lại còn phải tự mình đập xe của mình, sao lại có thể bức ép người ta làm những việc như thế? Hạ Thiên Thành không nỡ lòng nào, định nói vài câu với Hạ Tưởng.
Hứa Ninh và Hạ An đứng nhìn còn kinh ngạc hơn, mồm mở to mắt trợn ngược, nửa ngày rồi mà vẫn chưa khép được miệng.
Hứa Ninh từ trước vẫn tưởng rằng Hạ Tưởng hành xử rất lễ phép, cũng biết tính cách hắn ôn hoà, chưa bao giờ nổi giận. Không ngờ hôm nay lại có cơ hội được chứng kiến hắn phát hoả một lần, thật đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà lại đáng sợ đến vậy.
Hoá ra Hạ Tưởng có bản lĩnh kinh như vậy? Cô luôn nghĩ Hạ Tưởng chỉ là một Phó chủ tịch huyện thôi, chẳng có gì ghê gớm cả. Giờ mới biết, một Phó chủ tịch huyện mà không hài lòng, thì có thể đập nát tươi một con Ferrari sờ sờ ngay trước mắt.
Xe hàng hiệu một hai triệu tệ cơ mà!
Ánh mắt Hứa Ninh khi lại nhìn Hạ Tưởng một lần nữa đã đơm nhiều hơn sự kính sợ.
Hạ An hiểu rõ tính cách Hạ Thiên Thành, chỉ nhìn thấy khoé mép bố khẽ động là biết rằng bố đang nghĩ cái gì nên liền khuyên:
– Bố, bố cứ mặc kệ đi, anh làm việc khắc biết có chừng mực. Bố không thấy hai vị quan lớn kia đều không nói câu gì sao, đều để anh con đứng ra làm chủ. Cái người kia, người đang đập xe của mình ấy chưa chắc đã phải chịu thiệt đâu.
Hạ Thiên Thành không hiểu, tự đập nát xe của mình còn gì mà chưa thiệt thòi nữa? Nhưng ông không nói được Hạ An nên chỉ còn cách lắc đầu.
Cao Hải và Tôn Định Quốc lẫn Hạ Thiên Thành chào hỏi nhau. Tề Đông Lai cũng nhiệt tình chào hỏi, mời mọi người đi lên tầng.
Cao Hải như đang vô tình, nói:
– Cục trưởng Tôn, gần đây thành phố muốn mở cuộc kiểm tra nghiêm ngặt đối với các khách sạn, nhà hàng, Cục thành phố có phải đã bắt đầu bố trí công tác rồi không?
Tôn Định Quốc nhìn Cao Hải không nói, rồi lại nhìn sang Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng nhìn lưng Tề Đông Lai, thấy ông ta đứng lại một chốc hiểu rằng ông ta đã nghe thấy lời nói đó liền nói:
– Thời gian Cục thành phố triển khai công tác, có lẽ đó là cơ mật.
Tôn Đinh Quốc thấy Hạ Tưởng có ý nể tình Tề Đông Lai, trong lòng hơi buồn vì Hạ Tưởng hơi mềm lòng, không cần phải đánh một gậy rồi ban cho cây củ cải, thôi thì Hạ Tưởng đã nói ra, ông trả lời:
– Sau ngày quốc khánh, khi đi làm trở lại thì sẽ trình lên chương trình.
Lời vừa nói xong, Tề Đông Lai liền biến mất tại góc quẹo. Ông ta nghe trong lời đối đáp đó hiểu rằng Hạ Tưởng đã nể tình cho mình, một ơn huệ lớn. Trong thành phố này ông ta có bẩy, tám cái khách sạn, mỗi lần công an đi thanh tra là lại tìm ra được vài lỗi, nếu không bị phạt tiền thì bị tạm ngừng kinh doanh để chỉnh đốn.
Mối quan hệ giữa hắn và Tôn Định Quốc cũng coi tạm được, nhưng cũng chưa đến nỗi thân để mỗi lần có đợt thanh tra sẽ được ông ta tiết lộ tin tức, nhiều lắm chỉ là thi thoảng tiết lộ ra vài câu ngụ ý. Hôm nay chỉ một câu nói của Hạ Tưởng thôi có thể khiến mấy cái khách sạn nhà hắn bớt được những tổn thất lên đến hơn triệu tệ còn chưa hết.
Khách sạn nhà ai mà chẳng có khuất tất? Nếu được chuẩn bị từ trước thì có thể ứng phó với các đợt thanh tra, làm giảm tỉ lệ tổn thất xuống mức thấp nhất.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |