Hạ Tưởng không có nét mặt vui mừng như Sở Tử Cao tưởng tượng, hắn vẫn giữ nguyên bộ mặt yên lặng nhìn Tề Á Nam, như là việc đi hay ở lại của Tề Á Nam không phải là mối quan tâm trọng yếu.
– Phải nghĩ cho kỹ đấy, không được đổi ý. Nếu không chịu nhịn được những lời tôi phê bình thì nói ra.
– Cái xe Ferrari kia đã bị tôi chặt thành tám khúc đặt trong phòng mình, bất cứ lúc nào cũng cảnh tỉnh tôi. Tôi quyết định rồi, Phó chủ tịch huyện Hạ, sau này dù anh có phê bình thế nào, tôi cũng đều nghe theo.
Thái độ của Tề Á Nam nghiêm chỉnh, nghiêm trang nói.
Hạ Tưởng cười hài long, tính cách của Tề Á Nam cũng có điểm kiên cường, dám lấy cũng dám bỏ, nên chỉ có một khiếm khuyết lớn chính là thái độ cư xử bình đẳng. Nếu không có được thái độ đoan nghiêm khi tiếp xúc với một người khác, khiến cho người ta cảm thấy nhận được sự tôn kính, thì cũng không thể tiến xa hơn được. Rất nhiều ví dụ sống diễn ra tại các doanh nghiệp gia tộc chỉ có thể duy trì được hai đời, thậm chí là một đời, cũng chỉ vì không chú trọng đến giáo dục tố chất của đời thứ hai. Đứa nào cũng cậy tiền của cha mẹ, ngạo mạn, tự cao tự đại, cuối cùng khi giao tiếp với người khác thì bị người ta ghét bỏ. Làm người không ra gì thì làm việc cũng không ra gì, sản nghiệp gia tộc cứ thế dần dần bị lụi mại.
Tề Á Nam thấy Hạ Tưởng tiếp nhận mình, cười tươi, y hỏi lại Sở Tử Cao tình hình Sở Phong Lầu và Sâm Lâm Cư, khi biết Sở Tử Cao chỉ kinh doanh ba nhà hàng mà có hơn trăm triệu tệ trong tay cũng lấy làm kinh ngạc hỏi:
– Không ngờ nhà hàng của ông lại kiếm được tiền như vậy. Tỷ lệ đầu tư và sinh lời hơn hẳn chúng tôi nhiều lần, năng lực doanh thu quả là lớn mạnh.
– Nhỏ có cái lợi của nhỏ, lớn có cái tệ hại của lớn.
Hạ Tưởng nói xen vào.
– Cho nên không được xem nhẹ những công ty có quy mô không lớn. Có thể bề ngoài nhìn họ không được sáng sủa như doanh nghiệp lớn, nhưng họ vẫn sống thư thái ngày qua ngày, thậm chí khả năng sinh tồn còn mạnh hơn cả những doanh nghiệp kia rất nhiều. Á Nam à, cậu chỉ cần bỏ đi định kiến, học tập tất cả sở trường của người khác thì mới có thể tiến bộ không ngừng.
Tề Á Nam gật đầu nói:
– Vâng!
Rõ ràng Sở Tử Cao đã cho y một bài học.
Sau đó là bàn cụ thể về việc Tập đoàn Tề thị đứng ra bao thầu Nhà khách huyện uỷ.
Tề Á Nam chuẩn bị đầy đủ, tường tận phân tích triển vọng của thị trường, đến cả việc các dự án đầu tư gây ảnh hưởng đến huyện An cũng được suy xét đến. Vả lại y cũng nhìn thấy sự triển vọng của huyện An rất có khả quan, đồng thời y cũng thừa nhận, ban đầu y cho rằng việc bao thầu Nhà khách huyện uỷ chắc chắn sẽ bị thua lỗ. Nhưng sau khi nghiên cứu tỉ mỉ và suy luận xong mới phát hiện, dưới sự dẫn dắt của mấy dự án đầu tư lớn, khi mùa thu tới, kinh tế huyện An sẽ bước vào thời kỳ phát triển với tốc độ nhanh chóng, do đó sẽ mang đến hiệu ứng phóng xạ, có thể hoàn toàn giúp cho Nhà khách huyện uỷ thu được doanh thu lớn.
Đương nhiên Tập đoàn Tề thị không phải là nhìn vào thị trường cấp huyện, cho dù mỗi năm Nhà khách huyện uỷ có thể thu về mấy triệu tệ, nhưng dưới cờ của tập đoàn Tề thị thì cũng không đáng để nhắc tới. Có điều, có thể kiếm được tiền còn tốt hơn là không kiếm được tiền, Tề Á Nam kích động tìm đến Hạ Tưởng là muốn quyết định cho xong chuyện này, để tránh đêm dài lắm mộng.
Hạ Tưởng cũng hiểu cho tâm tư của Tề Á Nam, nhận thấy Tập đoàn Tề thị cũng có sức ảnh hưởng, cách cư xử của Tề Đông Lai cũng không tệ, Tề Á Nam cũng chịu tiếp nhận sự chỉ bảo đúng, liền nói:
– Được, chúng ta thoả thuận qua miệng trước, vài ngày sau cậu đến huyện An, phác thảo một bản hiệp định tỉ mỉ. Cuối cùng sẽ trình lên Chủ tịch huyện Khâu xét duyệt, nếu không có ý kiến gì thì có thể ký hợp đồng rồi.
Tề Á Nam vui mừng nói:
– Sau này tôi sẽ đích thân phụ trách dự án Nhà khách huyện uỷ, đến lúc đó sẽ không tránh được việc phải làm phiền đến Phó chủ tịch huyện Hạ đấy.
Ba người lại ngồi xuống, vừa uống chè, vừa bàn chuyện. Nói tới nói lui, Tề Á Nam khen khung cảnh công viên Rừng Rậm rất khá, nếu có thể xây dựng một biệt thự ở đây, mỗi năm đến ở một thời gian thì cũng là một kiểu xả hơi. Đáng tiếc là công viên Rừng Rậm lại là sản nghiệp của Tập đoàn Viễn Cảnh, không mở cửa đón khách.
Hạ Tưởng thấy Tề Á Nam cũng có ít mắt nhìn, nên không giấu y, nói:
– Tập đoàn Viễn Cảnh sắp tới sẽ xây dựng viện an dưỡng và trung tâm hội nghị ở đây. Một khi xây xong rồi, công viên sẽ mở cửa, sẽ trở thành nơi vui chơi, vận động quan trọng trong thành phố Yến.
Sở Tử Cao lắng nghe, bỗng chốc đôi mắt nheo lại, viện an dưỡng và trung tâm hội nghị mà được xây xong, khu vực này sẽ tập trung rất nhiều nhân vật có tiền, có quyền, người mà nhiều lên thì việc làm ăn của y chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió.
Tề Á Nam cũng lập tức nghĩ tới điểm này, cũng hơi phấn khích nói:
– Giám đốc Sở đúng là số đỏ, sớm chiếm được vị trí ngon trong công viên Rừng Rậm rồi, sau này khỏi lo không kiếm được tiền.
Sở Tử Cao thật thà nói:
– Đều là nhờ Phó chủ tịch huyện Hạ chỉ điểm cho, chứ tôi nào có mắt như thế? Với lại nếu không nhờ có mối quan hệ của Phó chủ tịch huyện Hạ, Tập đoàn Viễn Cảnh sao có thể để tôi xây Sâm Lâm Cư này.
Tề Á Nam kinh ngạc:
– Phó chủ tịch huyện Hạ và Tập đoàn Viễn Cảnh nói chuyện được với nhau sao?
– Đâu chỉ mỗi nói chuyện? Công viên Rừng Rậm là do Tập đoàn Viễn Cảnh mời Phó chủ tịch huyện Hạ thiết kế. Có thể nói là, Phó chủ tịch huyện Hạ là khách quý của cả Tập đoàn, có sức ảnh hưởng không gì sánh bằng.
Những lời đề cao hình tượng, tuyên dương Hạ Tưởng, luôn được Sở Tử Cao tận hết sức lực nói.
Tề Á Nam giờ mới biết, thì ra Hạ Tưởng trên chính trường không những có mạng lưới quan hệ sâu rộng, trên thương trường cũng tạo được sức ảnh hưởng hết sức quan trọng. Tuy rằng Tập đoàn Tề thị cũng có nguồn tài lực hùng hậu, nhưng so với Viễn Cảnh thì vẫn kém xa.
Tề Á Nam hiểu rõ, y chọn Hạ Tưởng dựa thế là con đường đúng đắn. Nếu tự mình ngồi đợi sung rụng chờ chết, thì có thể làm cậu ấm đời thứ hai là được. Nếu muốn có thành tựu, đưa Tập đoàn Tề thị phát triển lớn mạnh hơn nữa thì phải theo sát các bước đi của Hạ Tưởng, cố gắng đi gần bên hắn.
– Tôi có hai ý tưởng, hi vọng được Phó chủ tịch huyện Hạ ủng hộ.
Dùng cách của thương trường để giải quyết sự việc, phát hiện có cơ hội làm ăn thì không thể bỏ lỡ. Tề Á Nam cẩn thận nói.
Hạ Tưởng có thể đoán ra y muốn nói cái gì nên trực tiếp nói:
– Trước mặt tôi, có lời gì thì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo.
Tề Á Nam bắt đầu can đảm nói:
– Nếu như Tập đoàn Viễn Cảnh chỉ phụ trách phần xây dựng, sau khi xây xong viện an dưỡng và trung tâm hội nghị quốc gia xong, việc bao thầu kinh doanh nếu giao cho chúng tôi, chúng tôi tình nguyện đưa ra giá cao. Tập đoàn Tề thị có đầy đủ kinh nghiệm trong nghành dịch vụ ăn uống, quản lý nhà hàng, khách sạn. Đương nhiên, có thể là Tập đoàn Viễn Cảnh có sự suy xét khác, chỉ muốn một mình kinh doanh, không cho người ngoài bao thầu thì tôi cũng sẽ chọn một địa điểm khác trong công viên Rừng Rậm mở một nhà hàng.
Nói xong, y nhìn sang Sở Tử Cao, ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:
– Đương nhiên là không phải có ác ý muốn cạnh tranh với ông chủ Sở đây. Sau khi viện an dưỡng và trung tâm hội nghị được hình thành, lượng khách sẽ tăng gấp bội, một nhà hàng Sâm Lâm Cư sẽ không đủ để thoả mãn tất cả các nhu cầu. Tuy viện an dưỡng và trung tâm hội nghị sẽ xây riêng nhà hàng cho mình, nhưng những người đến viện an dưỡng và trung tâm hội nghị trước tiên, số nhiều là chi tiêu theo công phí, chắc chắn sẽ gặp hạn chế, nhà hàng nội bộ chưa chắc phù hợp khẩu vị của họ, sẽ có không ít người đi ra ngoài dùng cơm, do vậy nhà hàng trong công viên sẽ là lựa chọn đầu tiên của họ.
Không thể không thừa nhận, Tề Á Nam cũng không phải dạng không có năng lực, con mắt cũng sắc bén lắm, nhìn nhận vấn đề rất chuẩn. Đem hình thức kinh doanh viện an dưỡng và trung tâm hội nghị lẫn hướng hoạt động phân tích, lập luận sắc sảo. Việc xây dựng viện an dưỡng và trung tâm hội nghị của Tập đoàn Viễn Cảnh để kiếm tiền chỉ là thứ yếu, quan trọng chính là lợi dụng yếu tố thuận lợi này để xây dựng mối quan hệ với một số cơ quan chính quyền Tỉnh và thành phố, vì vậy quyền kinh doanh tuyệt đối sẽ không cho bên ngoài vào đấu thầu, với lại Tập đoàn Viễn Cảnh không phải loại tham lợi nhỏ.
Tề Á Nam muốn mở một nhà hàng tại công viên Rừng Rậm thì có thể xét được, mặc dù sẽ có ảnh hưởng nhất định đến nhà hàng của Sở Tử Cao, nhưng nếu nghĩ ngược lại thì lại có tác dụng thúc đẩy. Và qua việc y hơi chần chừ vì có suy nghĩ đến tâm trạng của Sở Tử Cao vừa rồi, Hạ Tưởng thấy y đã có tiến bộ không ít, chí ít là đã biết khiêm nhường.
Chính trường cũng tốt, thương trường cũng được, khi đến lúc cần tranh đua thì cần phải tranh đua, khi cần nhường thì cứ hợp lý mà nhường, đây cũng là một kiểu biểu hiện của sự trưởng thành. Một người và một doanh nghiệp, không thể lúc nào cũng chiếm được vị trí thượng phong. Phải hiểu được đạo có nhường thì mới có tiến, mới có thể đứng lên trên thất bại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |