Tần Thác Phu liền một mực đồng ý.
Đồng thời, Cao Thành Tùng còn hướng về phía thành phố Yến tạo áp lực, tự mình gọi điện cho Thôi Hướng, khiến Thôi Hướng đứng ở góc độ chính trị xem xét vấn đề, không cần đem vụ án Lệ Triều Sinh mở rộng thêm, nếu không sẽ dẫn đến một phản ứng dây chuyền, sẽ tạo bất lợi cho Thành ủy thành phố Yến. Tỉnh ủy hy vọng không cần vì một Lệ Triều Sinh mà ảnh hưởng đến sự yên ổn của toàn bộ cục diện.
Thôi Hướng trả lời khiến Cao Thành Tùng yên tâm không ít:
– Xin Bí thư Cao yên tâm, Thành ủy sẽ có thái độ rất rõ ràng. Trách nhiệm của một người, không thể để liên lụy đến mọi người, sẽ mau chóng kết án, không mở rộng để ảnh hưởng, sẽ cố gắng đến khả năng cuối cùng để khống chế dư luận.
Cao Thành Tùng liền nghĩ đến việc Thôi Hướng tiếp thu ý nghĩ của hắn, liền lại động viên Thôi Hướng vài câu, rồi gác máy, xem như an tâm.
Rõ ràng Bí thư Cao đã có chỉ thị, Từ Đức Tuyền cũng yên tâm, Lệ Triều Sinh cho dù đã khai, cũng sẽ không làm dậy sóng được. Dù sao tỉnh Yến vẫn là của tỉnh Yến của Bí thư Cao. Ai còn dám lộ liễu mà qua mặt Bí thư Tỉnh ủy? Trừ phi là không muốn làm quan nữa.
Nói là như thế, nhưng từ khi Từ Đức Tuyền biết Hạ Tưởng là người khơi mào chuyện của hắn liền trong lòng không khỏi phẫn nộ. Nếu không phải Hạ Tưởng nhiều chuyện, thì cục diện đâu có như ngày hôm nay? Hơn nữa hắn cũng biết rõ, cho dù cuối cùng vụ án Lệ Triều Sinh cũng kết thúc, chỉ là không nói tới quan hệ của hắn và Lệ Triều Sinh nhưng trong lòng các cán bộ Thành ủy đều biết rõ vấn đề của hắn, tiếng nói của hắn tại thành phố Yến sẽ bị suy giảm rất lớn. Hơn nữa khả năng ở thành phố Yến được thăng chức gần như không có, và bất cứ lúc nào hắn cũng đeo một gánh nặng trên lưng, một khi lợi ích xung đột, không ai dám chắc sẽ không có người lấy chuyện này để chỉ trích và uy hiếp hắn.
Làm sao hắn không oán hận Hạ Tưởng được?
Nhưng trong lòng nếu không căm hận, Từ Đức Tuyền lại không có đủ khả năng làm mất mặt Hạ Tưởng được? Hơn nữa hắn và Đàm Long muốn đưa Hạ Tưởng đi, nhưng kế hoạch đưa Hạ Tưởng đi huyện Thương Sơn đã bị thất bại. Hắn cũng hiểu được lí do, chỉ sợ muốn muốn loại bỏ Hạ Tưởng thì cần phải kiên nhẫn chờ đợi thời cơ. Nghĩ như thế, Tào Vĩnh Quốc vừa được điều đến thành phố Bảo làm Bí thư Thành ủy, cũng là chuyện tốt. Tào Vĩnh Quốc vừa đi, Hạ Tưởng ít nhiều mất đi một chỗ dựa vững chắc ở thành phố Yến.
Nghĩ đến đây, Từ Đức Tuyền lại miễn cưỡng tỏ vẻ tươi cười, sau đi bắt tay với Tào Vĩnh Quốc, lại bắt tay Hạ Tưởng nói:
– Phó chủ tịch huyện Hạ, trước tiên phải chúc mừng cậu đã bước vào được thường vụ. Còn chuyện hôm đính hôn, tôi cao hứng uống nhiều mấy chén, lúc đấy uống rượu nên bây giờ cũng không nhớ là đã xảy ra chuyện gì, nếu có chỗ nào thất lễ, mong cậu đừng để trong lòng.
Hạ Tưởng khẳng định Từ Đức Tuyền hận mình thấu xương, tuy nhiên ở trước mặt mọi người còn làm ra vẻ mặt tươi cười đón chào, cũng coi như vẫn khôn ngoan, cũng liền cười trả lời:
– Không sao, không sao, Trưởng ban thư ký Từ có thể tham dự lễ đính hôn của tôi, cũng là vinh hạnh của tôi. Tôi vui mừng còn không kịp. Bây giờ còn nhớ hôm đó ngài vừa xuất hiện liền mang đến cho tôi một cảm giác kinh hãi, thật sự là làm cho người ta không tưởng tượng được.
Từ Đức Tuyền nghĩ thầm rằng, cũng lạ, Hạ Tưởng tuổi còn trẻ, sao lại khôn ngoan sâu sắc như vậy, so với những người đã lão luyện trên quan trường thì tuyệt đối không kém nửa phần, nói nói cười cười, như thể không có việc gì, thật sự là làm cho người ta nhìn không ra.
Hạ Tưởng và Đàm Long lại bắt tay.
Đàm Long trong lòng vừa mới thăng lên chức ủy viên thường vụ, Phó thị trường thường trực nên rất vui sướng, ngược lại vừa thấy Hạ Tưởng, sự vui sướng đó liền tan thành mây khói, khó có thể tiêu hết cơn giận dữ.
Cũng không biết vì sao, hắn nhìn như thế nào cũng không thấy Hạ Tưởng vừa mắt. Có lẽ là do cha vợ tương lai của Hạ Tưởng là Tào Vĩnh Quốc lúc trước đã chiếm vị trí ủy viên thường vụ, Phó thị trưởng thường trực mà hắn nghĩ vốn là của hắn, có lẽ là do Hạ Tưởng và Trần Phong đi lại rất gần, mà hắn đối với Trần Phong hết sức ác cảm. Tóm lại dù là nguyên nhân nào thì hắn càng ngày càng không thích Hạ Tưởng, thậm chí hận không thể đưa Hạ Tưởng mau mau vào chỗ chết.
Bây giờ hắn bắt tay với Hạ Tưởng, Đàm Long bên ngoài cười nhưng bên trong không cười nói:
– Phó Thị trưởng Tào vừa đi, sau này Phó chủ tịch huyện Hạ phải gánh trọng trách quan trọng trên người, nhưng phải chú ý phối hợp làm việc và nghỉ ngơi, không nên lo lắng. Ở thành phố có gì khó khăn cứ tới tìm tôi.
Hạ Tưởng có thể nhìn ra được nụ cười đắc ý của Đàm Long, cũng chẳng muốn so đo với hắn liền cười qua loa:
– Ưu điểm lớn nhất của tuổi trẻ chính là có thể chịu được khó nhọc, cảm ơn Phó Thị trưởng Đàm đã động viên, tôi sẽ cố gắng, và cũng tin tưởng rằng mình có thể chịu được.
Ý của Hạ Tưởng là nói, tuổi tác chính là ưu thế, cuối cùng cũng có thể đánh bại hắn? Đàm Long trên mặt không thể cười, xoay người và nói với người khác, không hề để ý tới Hạ Tưởng nữa.
Hạ Tưởng lắc đầu, sớm đã ném thái độ của Đàm Long sang một bên, trong lòng nghĩ, sau khi Hồ Tăng Chu tới thành phố Yến làm thị trưởng, mình có nên đến nhà hỏi thăm Thị trưởng Hồ một chút, ôn lại chuyện cũ không?
Hạ Tưởng đưa Tào Vĩnh Quốc đến đường cao tốc rồi quay về, Tào Vĩnh Quốc đi rồi, hắn lại quay trở về rụ sở Thành ủy, muốn tìm Trần Phong tâm sự, không ngờ vừa mới bước vào trụ sở, vừa lúc lại gặp Giang Thiên.
Giang Thiên theo đúng trình tự, đã chính thức được trúng cử làm Chủ tịch huyện Cảnh, hắn đến trụ sở Thành ủy là để báo cáo công tác sau khi đến đây. Gặp Hạ Tưởng, hắn thật vui mừng và tiếp đón Hạ Tưởng, hai người vừa đi vừa nói chuyện, cùng đi tới văn phòng của Trần Phong.
Trần Phong mừng rỡ khi gặp đồng thời cả Hạ Tưởng và Giang Thiên, cười nói:
– Vào đây, vào đây ngồi. Hai người các cậu cùng nhau tới, chắc là có việc gì vui?
Giang Thiên trước tiên nói:
– Tôi quay lại chào lãnh đạo, thứ nhất là muốn hỏi thăm sức khỏe ngài, sau đó là muốn báo cáo với ngài một số công việc của huyện Cảnh.
Hạ Tưởng vốn không khách sáo như vậy liền nói thẳng:
– Tôi tìm Thị trưởng Trần đầu tiên là muốn uống nước, sau đó là muốn tâm sự cho thoải mái một chút.
Trần Phong cười mắng:
– Tôi trở thành đối tượng khiến cậu được thoải mái tự bao giờ vậy? Cậu có còn coi tôi là Thị trưởng thành phố Yến nữa hay không?
Nói đùa vài câu, Giang Thiên liền báo cáo qua loa tình hình của huyện Cảnh.
Huyện Cảnh và huyện An là láng giềng, có cùng hoàn cảnh với huyện An. Du lịch cũng là trụ cột, khu du lịch Tam Thủy có quy mô và cấp bậc cao, so với khu du lịch Tam Thạch còn cao hơn một chút, hiệu quả và lợi ích về thiên nhiên cũng tốt hơn một chút. Trước khi Giang Thiên đến nhậm chức, khu du lịch Tam Thủy kéo được nhiều nhà đầu tư, lúc ấy có hy vọng sẽ vượt qua khu du lịch Tam Thạch trở thành nơi tham quan du lịch bậc nhất ở thành phố Yến. Nhưng sau khi Hạ Tưởng tới huyện An, áp dụng một loạt các kế hoạch, kết quả khu du lịch Tam Thạch được đầu tư xây dựng một số hạng mục nhỏ, du khách tới tham quan tăng lên, trong lúc đó khu du lịch Tam Thủy có sự chênh lệch rất lớn so với khu du lịch Tam Thạch, phải co vào và chạy đua song song với khu du lịch Tam Thạch, điều đó đã uy hiếp và gây áp lực không nhỏ tới huyện Cảnh.
Giang Thiên nhìn Hạ Tưởng cười nói:
– Cậu thật sự rất nổi tiếng ở huyện Cảnh chúng tôi, thậm chí có không ít người nói phải tới huyện An để gặp cậu. Nhìn xem rốt cuộc dáng vẻ cậu ra sao, còn muốn ở trước mặt chất vấn cậu, vì sao lúc nào cũng muốn đối đầu với huyện Cảnh?
Hạ Tưởng liền cười:
– Tôi là vì muốn huyện An phát triển, cũng không phải cố ý đối đầu với huyện Cảnh, Chủ tịch huyện Giang nói như vậy, có phải hơi có sắc thái chủ nghĩa bảo hộ địa phương hay không?
Giang Thiên cười ha hả không ngừng, nói một chút tình hình huyện Cảnh với Trần Phong. Bí thư huyện ủy Vương Việt lại là người của Thôi Hướng, tuy nhiên đối nhân xử thế coi như cũng có phép tắc, có điều khá đưa đẩy, không làm loạn, nhưng việc mà hắn đã quyết định thì muốn thuyết phục hắn lại rất khó khăn. Cường Giang Hải từ huyện An chuyển tới, chẳng những không nói chuyện với Giang Thiên, mà ngay cả Vương Việt cũng không qua lại, trên cơ bản ở trong tình trạng bị cô lập.
Giang Thiên nói, Trần Phong nghe, cũng không ra chỉ thị cho hắn nhiều lắm, chẳng qua là muốn Giang Thiên yên tâm công tác, tạo quan hệ thật tốt, chuyên tâm làm tốt kinh tế. Hạ Tưởng cũng biết rõ, đi đến đâu có người thì cũng sẽ có mâu thuẫn. Huyện chính là cửa ải quan trọng nhất, phải dựa vào bản lĩnh chính mình vượt qua, không làm được tốt ở cấp cơ sở, sau này cho dù lên vị trí cao hơn, cũng sẽ dễ dàng bị thất bại.
Giang Thiên nói xong sự việc, Trần Phong lại hỏi Hạ Tưởng:
– Vĩnh Quốc vừa đi, cậu không những phải trông nom Tào gia, mà còn phải để ý làm tốt việc xây dựng kinh tế huyện An. Như vậy cũng không dễ dàng gì, nói không chừng là có người có thể gây cho cậu không ít phiền phức, cậu đã nghĩ ra được cách đối phó nào chưa?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |