Gặp thư như gặp người, nói vậy giữa Tống Triêu Độ và Hình Đoan Đài cũng đã có giao hẹn, trừ phi tự tay viết thư, nếu không hành động quan trọng không thông qua người trung gian nhắn hộ.
Không nghĩ tới, chính mình lại đến thông báo cho Tống Triêu Độ lại biến thành tự mua việc vào người.
Kỳ thật cũng tốt, thay Tống Triêu Độ làm việc, cũng là bởi vì ông ấy có sự tín nhiệm trăm phần trăm đối với mình. Hạ Tưởng gấp lại tờ giấy hỏi Tống Nhất Phàm: – Em cũng muốn đi cùng anh sao ?
– Đương nhiên, dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, em cũng không có việc gì, coi như cùng anh đi dạo phố. Còn nữa, em có thể hỗ trợ cho anh, đúng không ?
– Em không để cho anh thêm phiền phức là được…
Hạ Tưởng cười khổ
– Em có thể đi theo anh, nhưng anh nói trước, em phải nghe lời, không được chạy lung tung xem. Còn nữa, nếu có sự việc xảy ra, anh bảo rời khỏi, em phải ngay lập tức, một khắc cũng không thể dừng lại, có nhớ không ?
– Nhớ rồi, các anh đều thật phiền phức, nói chuyện đều giống nhau như đúc.
Tống Nhất Phàm bực mình nói, sau đó lại nắm tay Hạ Tưởng
– Ba em đã giải thích qua cho em rồi, anh Hạ, anh cứ yên tâm, em cũng thông minh lắm, có em đi theo anh, đó là vinh dự của anh.
Hạ Tưởng không nói được gì để chống đỡ, đành phải mỉm cười, lại âm thầm lắc đầu.
Hai người đi ra khỏi tiểu khu. Trên đường đi, Hạ Tưởng không phát hiện ra phía sau có người theo dõi, thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng đoán được ít nhiều người theo dõi mình và Tống Triêu Độ là hai nhóm khác nhau, không can thiệp vào chuyện của nhau, lại không cho nhau biết đối tượng theo dõi là ai. Thật đúng là may mắn, lại có Tống Nhất Phàm hỗ trợ, cũng có thể mê hoặc đối phương một chút.
Đương nhiên điều quan trọng nhất là, Hạ Tưởng không biết Hình Đoan Đài đang ở nơi nào, mà Tống Nhất Phàm lại biết, xem ra đây mới là nguyên nhân khiến Tống Triêu Độ muốn Tống Nhất Phàm đi. Hạ Tưởng gọi một xe taxi, Tống Nhất Phàm bảo đi tới chỗ ở của Hình Đoan Đài – tiểu khu Vạn Đạt.
Hình Đoan Đài không ở tại nhà ở Tỉnh ủy. Ở khu tỉnh ủy ông ấy cũng có nhà ở, nhưng không có vào ở, chính là sợ bị người ta tìm đến. Thân là Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, người đến nhờ vả không ít, sợ người ta luôn đến làm phiền, nên ông ấy dứt khoát sống ở một nơi yên tĩnh vắng vẻ bên ngoài.
Hạ Tưởng và Tống Nhất Phàm đi vào tiểu khu Vanda. Hai người cùng nhau đi vào khu hoa viên, bên cạnh hoa viên còn có máy điện thoại công cộng. Hai năm trước, việc sử dụng điện thoại công cộng còn thông dụng trên thị trường, tuy nhiên theo thời gian, những điện thoại này không còn thấy trong tầm mắt của mọi người nữa.
Hạ Tưởng đưa cho Tống Nhất Phàm một chiếc thẻ điện thoại, nói rằng:
– Em gọi cho ông ấy xin phép ông ấy có thể gặp mặt một chút ở nơi nào đó ?
Tống Nhất Phạm nhận tấm đó cười:
– Em phát hiện ra anh làm chuyện gì đều chuẩn bị đầy đủ, đây là một ưu điểm nổi bật, ở điểm này, em đặc biệt rất thích.
Hạ Tưởng được Tống Nhất Phàm khen ngợi, cũng không biết nói gì, liền cười cô:
– Đừng lộn xộn nữa, mau đi đi, chuyện chính sự quan trọng hơn.
Tống Nhất Phàm cầm lấy tấm thiệp đi gọi điện thoại, một lát sau trở về liền nói:
– Chú Hình nói, ông ấy không nên xuất hiện ở nơi này, chúng ta trực tiếp đi lên là có thể gặp.
Ngẫm lại đúng là như vậy, Hình Đoan Đài không giống như Tống Triêu Độ, ông ấy thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, mặc kệ là công an hay là Cục An ninh Quốc gia, khẳng định cũng có người của mình. Cao Thành Tùng xem ra cũng không dám phái người đến theo dõi Hình Đoan Đài. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh không phải người bình thường, một phần là do chức vụ phải thường xuyên giao tiếp, có kinh nghiệm điều tra với hệ thống chính trị pháp luật, công an.
Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng hiện tai vô tình đi cùng Tống Nhất Phàm, nếu không có cô, Hình Đoan Đài chưa chắc đã chấp nhận cho mình vào ngồi nhà ông ấy.
Hình Đoan Đài ở tại lầu ba, trong nhà bố trí đơn giản mà phóng khoáng, diện tích thật ra không rộng. Hạ Tưởng và Tống Nhất Phàm vừa vào cửa đã được Hình Đoan Đài đến tiếp đón, ông ta nhiệt tình mà vẫn giữ được phép của chủ nhà, chủ động bắt tay Hạ Tưởng:
– Đồng chí Tiểu Hạ phải vất vả rồi.
Hạ Tưởng vội nói:
– Chủ nhiệm Hình quá coi trọng rồi. Không vất vả, đây là một phần việc của tôi. Hơn nữa được đem chút năng lực làm việc cho Trưởng ban Tống cũng là vinh hạnh của tôi.
Hình Đoan Đài cười ha hả, không khách khí nữa. Lại nói thân mật với Tống Nhất Phàm mấy câu. Hạ Tưởng nhìn thấy, có vẻ Tống Nhất Phàm và Hình Đoan Đài rất thân thiết, xem chừng trước kia cũng thường xuyên gặp nhau.
Hạ Tưởng đem tờ giấy giao cho Hình Đoan Đài.
Hình Đoan Đài sau khi xem xong, qua lấy một que diêm đốt tờ giấy, vẻ mặt biểu cảm nói:
– Tiểu Hạ, nói quan điểm của cậu xem nào.
Hạ Tưởng đã đem việc hắn và Cao Kiến Viễn gặp nhau, cố ý giữ lại tài sản ngầm của Cao Kiến Viễn, nói sắp tới thời điểm mấu chốt, không ngờ Cao Kiến Viễn đột nhiên thay đổi, đột nhiên phải chuyển tài sản ra nước ngoài, và cũng không ngờ trên đường đi hắn phát hiện có người theo dõi, hắn kể lại sự tình một cách tỉ mỉ với Hình Đoan Đài, cuối cùng chính mình đưa ra kết luận:
– Tôi hoài nghi là Bí thư Cao đã phát hiện ra tôi và Trưởng ban Tống có sự liên kết, ở khắp nơi chống lại ông ấy. Cho nên tôi cho rằng hẳn là Bí thư Cao đã hành động, nếu không người bình thường không thể huy động nhân viên an ninh quốc gia được.
Ánh mắt Hình Đoan Đài nhìn thẳng Hạ Tưởng. Thấy hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh, lộ vẻ trầm tư, nghĩ thầm rằng Triêu Độ đối với Hạ Tưởng ngày càng tín nhiệm, trước kia mình và hắn không thường xuyên qua lại, nên không rõ lắm về nhân cách của hắn. Hôm nay quả thật thấy tiểu tử này gặp chuyện như vậy mà không hoảng hốt, lại rất bình tĩnh, coi như cũng không tồi.
Hình Đoan Đài suy nghĩ một lúc mỉm cười:
– Cậu phân tích rất đúng, Phó giám đốc sở công an thành phố Yến là người của Cao Thành Tùng, hắn và Cục An ninh Quốc gia cũng có quan hệ chặt chẽ với nhau. Hơn nữa Cục An ninh Quốc gia cũng có thân tín của hắn. Tuy nhiên dù có người theo dõi và nghe lén cũng không sợ. Chúng ta làm việc đường đường chính chính, đi được, đứng được. Làm sao phải sợ hắn dùng thủ đoạn lén lút ?
Nói xong, Hình Đoan Đài đứng lên giữa phòng khách đi qua đi lại một lúc, rồi giọng ra mệnh lệnh nói:
– Tiểu Hạ, cậu cứ tiếp tục gặp gỡ với Cao Kiến Viễn, có thể giữ lại được là tốt nhất. Nếu có thể giữ hắn lại thì công lao của cậu là lớn nhất.
Sau đó ông ta lại nhìn về phía Tống Nhất Phàm:
– Tiểu Phàm trở về chuyển lời với ba cháu, bảo ông ấy giả bộ không biết có người theo dõi, bình thường với tất cả mọi người như thường ngày, cho tới khi nào ta bắt đầu thực hiện kế hoạch thì sẽ gặp nhau.
Hạ Tưởng và Tống Nhất Phàm rời khỏi Hình gia, trời đã về chiều, không biết từ khi nào mây đen đã kéo đầy trời, bầu trời u ám. Thành phố Yến vào thu, gió thu thổi tới rất mạnh nên rất lạnh. Tống Nhất Phàm ăn mặc phong phanh, phải gió đông nên hơi run lên vì lạnh, Hạ Tưởng đã nói với cô:
– Không cần phải để ý đến sắc đẹp. Chạy nhanh về nhà. Không sẽ bị lạnh. Nhớ kỹ, phải giả bộ dường như không có việc gì.
Tống Nhất Phàm bĩu môi, cái miệng nhỏ nhắn nói:
– Một chút phong tình cũng không hiểu, thấy em lạnh, đáng ra nên lấy quần áo trên người mà cởi ra, phủ thêm lên người em, hoặc là ôm em, sưởi ấm cho em. Anh nói xem anh một chút đàn ông cũng không có, thế nào mà lại khiến chị Tào lại thích anh ?
Hạ Tưởng giơ tay lấy tiền ra bảo:
– Anh cho em mượn mấy trăm tệ, bên cạnh có một siêu thị, em có thể đến đó mua quần áo mới.
– Thật không chịu nổi.
Tống Nhất Phàm đánh Hạ Tưởng một cái, đưa tiền của hắn gạt sang một bên
– Không thèm để ý tới anh, em đi đây.
Tống Nhất Phàm nói đi là đi, vẫy một chiếc xe, cũng không để ý Hạ Tưởng, cứ thế mà đi.
Hạ Tưởng gãi đầu, nghĩ rằng với tính tình của Tống Nhất Phàm, tin rằng trong suốt quãng thời gian trung học cô sẽ vượt qua thuận lợi. Hiện tại những nam sinh hiểu được lễ nghĩa rất ít, muốn lọt vào mắt Tống Nhất Phàm chỉ sợ không có mấy người có thể đạt tới.
Hạ Tưởng về tới Tào gia.
Tào Thù Lê đang chờ vừa thấy Hạ Tưởng trở về liền nhào vào lòng hắn, quan tâm hỏi han:
– Anh rất giỏi làm người khác lo lắng, vừa ra khỏi cửa là đi từ sáng tới tối. Một cuộc điện thoại cũng không thấy. Em cũng không dám gọi điện thoại cho anh. Sợ ảnh hưởng tới anh.
Hạ Tưởng vuốt ve tóc cô bé, ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể của cô, nhưng trong lòng không thấy một chút dục vọng nào, chỉ cảm thấy quá mệt mỏi, chỉ nghĩ muốn ở trong lòng cô, lại có cảm giác muốn tựa đầu vào ngực ngủ, liền nói:
– Anh đói bụng, nấu cho anh chút gì ăn. Ăn cơm xong, đi ngủ sớm, hôm nay nhiều việc quá, nên hơi mệt mỏi. Còn cô bé Lê, từ sau không cần lo lắng cho anh. Anh không sao, anh tự biết chăm sóc cho bản thân mình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |