Xe của Cao Thành Tùng đứng ngay trước mũi xe Hạ Tưởng. Ở giữa là một luống hoa, ước chừng chỉ khoảng mấy chục thước. Hạ Tưởng nhận ra xe của Cao Thành Tùng, tuy nhiên làm bộ không biết, vẫn cứ đứng bất động tại chỗ gọi điện.
Cao Thành Tùng ngồi ở trong xe vài phút, không thấy Hạ Tưởng chủ động đến mở cửa xe cho hắn, trong lòng bực bội. Một tên Phó chủ tịch huyện nho nhỏ là cái thá gì mà dám kiêu căng như thế chứ, nhìn thấy cán bộ cấp Tỉnh cũng phải chủ động đến mở cửa xe. Thật là không hiểu chuyện.
Cao Thành Tùng tuy rằng chưa từng gặp Hạ Tưởng, nhưng trước khi gặp cũng nghiên cứu qua về lý lịch của Hạ Tưởng, nhìn qua tấm hình của hắn rồi nên cũng có thể nhận ra hắn, lại cố ý ngồi trong xe đợi lát nữa, vẫn không thấy Hạ Tưởng chủ động tới liền giận dữ nói với lái xe:
– Mở cửa!
Người tài xế vội vàng xuống xe, mở cửa xe cho Cao Thành Tùng. Cao Thành Tùng nén giận, đi về phía Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng chính là muốn cố tình thử xem. Đường đường một Bí thư Tỉnh uỷ cũng phải trải nghiệm qua mùi vị bị người lạnh nhạt. Cao Thành Tùng tại tỉnh Yến từng làm khổ cho không ít người. Bình thưởng trong công tác với kẻ khác hơi động tí là quở trách, hoặc có giận dữ cũng là thường tình. Người bị ông ta lạnh nhạt lại càng nhiều đếm không xuể. Hạ Tưởng bèn nhân cơ hội có tâm lý ít nhiều trả miếng.
Hắn cũng không rõ tại vì sao mà hắn lại vô cùng căm hận Cao Thành Tùng. Mặc dù thực tế trong cuộc đời Cao Thành Tùng và hắn chẳng có điểm gì gặp nhau. Chẳng lẽ chỉ là vì ông ta hãm hại Trần Phong vào tù? Lại đem bác Tào tống ra một ban ngành râu ria để dưỡng lão? Còn hãm hại rất nhiều người chính trực? Có thể đúng thế, cũng có thể không đúng, dù sao Hạ Tưởng đối với Cao Thành Tùng không có ấn tượng tốt nào. Cho nên lần đầu tiên thấy ông ta, hắn không thể có một chút tươi cười với đương kim Chủ tịch Hội đồng nhân dân, thậm chí còn giả bộ không nhận ra ông ta.
Cao Thành Tùng đứng trước mặt Hạ Tưởng, nhìn người trẻ tuổi trước mặt thật lâu. Có thể nói một câu thế này: “Thật là tuổi trẻ mà phong độ lại chín chắn và điềm đạm”. Trong mắt hắn toát lên vẻ kiên nghị khiến ông hơi có phần chùn lại. Nghĩ thầm, quả nhiên không phải một người dễ đối phó. Hắn chỉ trầm lặng, cho dù là cố ý làm bộ, thì cũng đã khiến người ta sợ hãi rồi.
Vì Cao Thành Tùng đã từng gặp không ít Thị trưởng, thậm chỉ Bí thư Thành uỷ vừa thấy ông thì căng thẳng đến nỗi đổ mồ hôi đầy đầu. Hạ Tưởng nhìn thấy ông nhưng chẳng có một chút phản ứng nào, cứ như là đang nhìn một người xa lạ.
– Cậu chính là Hạ Tưởng phải không?
Cao Thành Tùng đợi một lúc, thấy Hạ Tưởng vẫn không chủ động nói chuyện, đành phải mở lời hỏi.
– Tôi là Hạ Tưởng, xin hỏi ngài là..?
Hạ Tưởng rốt cục cũng mở miệng, rất lễ phép, chẳng qua là có một chút cảm giác lạt nhạt.
Ta là ai? Cao Thành Tùng thiếu chút nữa bực vuột ra cả mũi, nhịn một chút, dù sao cũng là có việc nhờ người, đành phải nhịn:
– Tôi là Cao Thành Tùng, hôm nay cố ý tới đây gặp cậu để nói chuyện.
– Xin chào Chủ tịch Cao!
Hạ Tưởng rốt cuộc cũng mỉm cười. Vẻ nhợt nhạt chợt loé lên đã qua ngay, lại trở nên có chút không sợ hãi:
– Mời ngài vào trong công viên nói chuyện, nơi này là cửa vào, nhiều người qua lại nhìn ngó, thật không tiện nói chuyện.
Hai người cùng tiến vào trong vườn hoa, đi được vài bước đã vào trong con đường nhỏ.
Mùa đông đã tới, du khách tới công viên Rừng Rậm ít dần. Trên mặt đất lá rụng một lớp thật dày, bởi vì có tuyết nên khi dẫm lên có tiếng xèo xèo. Đi được vài bước, Cao Thành Tùng không kiềm chế được cơn giận dữ trong lòng, liền hỏi:
– Hạ Tưởng, cậu nói cho tôi biết, Kiến Viễn hiện đang ở đâu? Cậu rốt cuộc muốn tôi thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho nó?
Ngày trước đường đường là một Bí thư Tỉnh uỷ, nhất ngôn cửu đỉnh phụ trách tiền đồ vô số người trong tỉnh, bây giờ lại chịu không nổi vội vàng hỏi một Phó chủ tịch huyện như hắn. Hạ Tưởng thì tươi cười, nói là:
– Chủ tịch Cao, Cao Kiến Viễn hiện tại ở nơi nào tôi thật không biết. Ngoài ra, ngài nói muốn tôi buông tha cho anh ta, tôi không rõ ý của ngài là gì? Ngài phải hiểu là không phải tôi không buông tha cho anh ta, mà quốc pháp không tha anh ta, là pháp luật không dung anh ta!
Cao Thành Tùng nóng nảy:
– Hạ Tưởng, tôi cảnh cáo cậu. Đừng nghĩ tôi hiện tại không phải là Bí thư Tỉnh uỷ, muốn lấy đi cái chức Phó chủ tịch huyện nho nhỏ của cậu cũng không phải là việc khó hay không thể làm được đâu, cậu không cần phải khinh người quá đáng! Các tư liệu về Kiến Viễn cậu đang có trong tay mau giao cả ra đây, tôi có thể chỉ cho cậu một con đường sáng. Nếu không chỉ cần tôi còn tại vị một ngày, cậu cũng đừng nghĩ có thể được ăn quả ngọt!
Khi Cao Thành Tùng nói ra những lời độc địa, trên mặt càng có vẻ hung dữ, hai mắt toát ra hung quang, thật là biết doạ người.
Hạ Tưởng lắc đầu, nhẹ nhàng mỉm cười:
– Chủ tịch Cao, ngài đường đường là lãnh đạo cấp tỉnh, lại có giọng điệu uy hiếp tôi – một phó chủ tịch huyện – để nói chuyện, có phần hơi… Vả lại, trong tay tôi làm sao có những tài liệu mật về Cao Kiến Viễn chứ? Dạ, ý ngài nói tài liệu mật là nói Cao Kiến Viễn hắn khẳng định có nhưng hành vi phạm pháp. Nếu không thì làm sao lại có tài liệu mật được chứ?
Cao Thành Tùng đột nhiên đứng sững lại:
– Ý cậu là cậu không chống đối tôi? Vậy tôi hỏi cậu, rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với cậu, để cho cậu hận tôi thế này, phải trăm phương ngàn kế muốn đẩy tôi vào chỗ chết?
Hạ Tưởng không cười, vẻ mặt nghiêm túc:
– Chủ tịch Cao, ngài lại nói sai rồi, không phải tôi chĩa mũi nhọn vào ngài, cũng không phải tôi tính kế hại ngài. Ngài hãy đặt tay lên ngực tự vấn lương tâm mình, ngài ở tỉnh Yến trong những năm gần đây, rốt cuộc thật tâm đã làm những gì vì sự phát triển kinh tế của tỉnh Yến? Hay là một lòng vì tư lợi cho bản thân, để thoả mãn quyền lực của chính mình?
– Không cần nói với tôi những đạo lý cao siêu. Cậu chẳng qua chỉ là một Phó chủ tịch huyện, chờ khi cậu ngồi vào vị trí Bí thu Tỉnh uỷ cậu sẽ hiểu nỗi khổ của tôi! Cậu hiện tại trình độ có giới hạn, tầm nhìn cũng không xa, làm sao hiểu rõ vị trí Bí thư Tỉnh uỷ của tôi, có bao nhiêu là chuyện “thân bất do kỷ – không thể tự quyết định”? Có bao nhiêu việc cần phải xem xét mọi vấn đề quyền lợi?
Cao Thành Tùng nguỵ biện.
– Cho dù là một Phó chủ tịch huyện nhỏ hay là một Bí thư Tỉnh uỷ, có điều này tôi thấy đều giống nhau: Trong lòng có dân chúng, một lòng một dạ làm công! Chỉ cần trong lòng ngài đích thực là chí công vô tư, miễn là người toàn tâm toàn ý vì dân chúng làm việc, đem lại hạnh phúc cho nhân dân. Dù cho ngài có làm sai chút chuyện nhỏ, phạm một chút sai trái, tất cả mọi người sẽ tha thứ cho ngài! Nhưng hiện tại, ngài hãy mở to hai mắt mà xem, Chủ tịch Cao kính yêu của tôi, sau khi ngài bị mất chức có bao nhiêu người vui mừng phấn khởi? Lại có bao nhiêu người vỗ tay? Ngài có nghĩ tới vì sao không? Có cảm thấy nóng ruột hay trong lòng hổ thẹn không? Có cảm thấy tại tỉnh Yến mấy năm qua, ông đã có lỗi với trên dưới mấy ngàn vạn dân chúng của tỉnh Yến hay không? Có cảm thấy chính mình đã phụ sự tin cậy, bồi dưỡng và phó thác của Đảng và nhà nước?
Hạ Tưởng càng nói càng xúc động, đánh một cái lên gốc cây đại thụ bên cạnh:
– Đừng nghĩ ngài là Bí thư Tỉnh uỷ cao cao tại thượng thì muốn làm gì tại hạ cũng được! Đừng cho là ngài có thể một tay che trời ở tỉnh Yến này, có thể dùng người tuỳ tiện, loại bỏ những người đối lập! Đừng tưởng rằng ngài có thể mãi mãi trên ngôi cao không có ngày xuống đài! Lúc ở trên đài nên nghĩ đến sau khi xuống đài, trong mắt dân chúng mình rốt cuộc là người có ích cho với nhân dân, xã hội, quốc gia không hay chỉ là một người ăn trên ngồi trốc! Chủ tịch Cao, lẽ nào ông còn không tỉnh táo, vẫn thấy không rõ ông đã làm tổn thương nhân dân tỉnh Yến đến thế nào? Ông mắt mù tai điếc nên không biết gì, là bởi vì tâm ông mù! Nếu như ông vẫn cảm thấy mình là người có đủ tư cách đảng viên, xứng đáng với vị trí Bí thư Tỉnh uỷ, tôi đề nghị ông đi ra giữa dân chúng, cứ tuỳ tiện kéo một người nào đó hỏi, không cần hỏi gì khác, chỉ cần hỏi một câu thôi: “Anh/chị cảm thấy Cao Thành Tùng đảm nhận chức vụ Bí thư Tỉnh uỷ mấy năm nay đã làm được việc gì chưa?” Ông sẽ biết thấy cảm nhận của người dân thấy ông là người như thế nào.
Cao Thành Tùng bị Hạ Tưởng liên tiếp hỏi, ông ta dựa vào thân cây đại thụ bên cạnh, nuốt từng chút từng chút sự giận dữ, trong mắt toát ra sự tuyệt vọng, sợ hãi và phẫn nộ, vươn tay chỉ vào Hạ Tưởng, nói:
– Cậu, cậu, cậu nói hươu nói vượn! Cậu, cậu ngậm máu phun người!
– Tôi nói là những lời nói thật, không có chút giả dối.
Hạ Tưởng thấy Cao Thành Tùng vẫn khăng khăng một mực, không khỏi cười lạnh một tiếng, đứng yên một bên, lạnh lùng nói:
– Chủ tịch Cao, bi ai nhất của đời người không phải là quá tự cao tự đại, mà là rõ ràng vì sự tự cao tự đại của bản thân mà ngã xuống, lại không biết ăn năn hối cải, vẫn còn oán trách trời đất!
Cao Thành Tùng không kìm nổi giận dữ gầm lên một tiếng:
– Cậu mới vài tuổi ranh dựa vào cái gì mà dạy đời ta? Cậu tính cái.. cái gì vậy… mới chỉ làm cục phó vớ vẩn, dám ăn nói như vậy đối với cán bộ cấp tỉnh. Cái này gọi là mạo phạm, cậu có biết cái gì gọi là lễ nghi và tôn kính hay không?
– Tôi biết, tôi đương nhiên biết. Tôi tôn trọng người, có thể tôn trọng chức vụ của người đó, cũng có thể tôn trọng tuổi tác… nhưng tôi coi trọng nhất là đức hạnh!
Hạ Tưởng duỗi tay ngăn lại một ông cụ vừa đi ngang qua, nhẹ nhàng đến gần hỏi cụ:
– Cháu chào cụ ạ! cháu muốn hỏi cụ một việc, được chứ?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |