Một người con gái thì có bao nhiêu tuổi thanh xuân chứ, giỏi lắm thì cô cũng chỉ có thể tiếp tục hiện hữu trên màn ảnh Ti vi được một vài năm nữa. Các cô gái thanh xuân mĩ miều mọc lên như nấm, người ta chọn lựa không xuể, mà tuổi thanh xuân thì chỉ trong nháy mắt sẽ trôi qua đi.
Cho nên, vừa nghe nói lại có nhiệm vụ phỏng vấn ở huyện An là Thu Ái liền chủ động xung phong nhận công việc này. Mục đích của cô là muốn tìm cách quan hệ với Mai Hiểu Lâm, thứ nhất là không để cô ta nói toạc ra sự thật, thứ hai là cũng từ trong thâm tâm muốn cảm tạ Mai Hiểu Lâm một chút.
Thu Ái đối với cảm giác khiếp sợ của Thịnh Đại thì cũng thích thú, cô cực kỳ sung sướng khi thấy người khác nhìn cô với vẻ mặt như vậy. Tuy nhiên, khiến cô cũng hơi thất vọng chính là Thịnh Đại rất nhanh khôi phục lại sự bình tĩnh, tiếp nhận cuộc phỏng vấn ngắn gọn của cô một cách tự nhiên.
Sau khi phỏng vấn xong Thịnh Đại, Thu Ái lại tiếp tục phỏng vấn Thẩm Lập Xuân. Thẩm Lập Xuân cũng không dành cho cô nhiều thời gian, tùy tiện nói mấy câu, rõ ràng là giọng điệu ứng phó. Trong lòng Thu Ái cũng không vui lắm nhưng cũng không có cách nào, Tập đoàn Đạt Tài thì không thể trêu vào được, đành phải vui vẻ nói năng một cách cẩn thận.
Sau đó cô lại đi tới bên cạnh Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng đối với Thu Ái thì cũng không có ấn tượng tốt lắm. Tuy nhiên, sau sự việc lần trước, cô ta trở về cũng đã đề cao được phong cảnh của khu du lịch Tam Thạch, do đó hắn cũng rất khách khí đối với cô. Thu Ái cũng rất thức thời, không tiếp tục giằng co với Hạ Tưởng. Sau khi khách sáo mấy câu, cô liền hỏi:
– Phó Bí thư Mai sao lại không ở đây vậy?
Việc tiếp đón các nhà đầu tư như thế này thì còn chưa tới lượt Mai Hiểu Lâm ra mặt, tuy nhiên cũng không thể nói như vậy, Hạ Tưởng liền uyển chuyển nói:
– Phó Bí thư Mai đang có chút việc bận, cô định tìm cô ta có việc sao?
– Cũng không có gì, tôi chỉ định hỏi thăm sức khỏe cô ấy thôi.
Thu Ái nói dối, lúc nói ánh mắt của cô ta nhìn về nơi khác. Cũng không biết vì sao mà trước mặt Hạ Tưởng thì Thu Ái lại có chút mất tự nhiên. Nếu thay là người khác đứng trước mặt thì cô cũng không có một chút chớp mắt kể cả có nói dối như cuội.
– Cô ấy ở tầng bốn, cô có thể trực tiếp tìm cô ta.
Hạ Tưởng nói cho Thu Ái biết văn phòng làm việc của Mai Hiểu Lâm, có lẽ Thu Ái hỏi Mai Hiểu Lâm chắc là có mục đích.
Sự tình Thu Ái thì trong nháy mắt đã bị hắn quên lãng ngay lập tức, bởi vì tiếp theo là trao đổi bàn bạc về công việc đầu tư cụ thể với Thẩm Lập Xuân. Trên cơ bản, việc Tập đoàn Đạt Tài tới đầu tư ở làng du lịch đã là chuyện thật.
Thịnh Đại cao hứng thiếu chút nữa đã uống rượu say.
Đoạn việc về sau tương đối dễ dàng, rất đơn giản Hạ Tưởng liền buông tay mặc kệ, toàn quyền để cho Thịnh Đại xử lý. Thẩm Lập Xuân cũng chỉ định một gã thủ hạ đắc lực, để gã phụ trách các đàm phán cụ thể với Thịnh Đại. Hạ Tưởng liền cùng với Thẩm Lập Xuân tâm sự với nhau, ôn lại chuyện cũ, sau đó hắn cùng Thẩm Lập Xuân quay trở về thành phố Yến.
Bởi vì gần đây Tiếu Giai luôn ở Bắc Kinh, công việc của cô rất bận nên Hạ Tưởng cũng không muốn làm phiền cô. Hơn nữa, hiện tại công việc của hắn cũng rất vội, có nhiều việc đang làm hắn rất nhức đầu.
Việc Tiêu Ngũ âm thầm điều tra Lệ Triều Sinh vẫn chưa có tin tức, cũng không thấy liên hệ, xem ra là khó khăn rất lớn. Mà càng như vậy, càng nói lên rằng quả thật Lệ Triều Sinh có vấn đề, hơn nữa y rất giỏi ngụy trang và che dấu. Hạ Tưởng cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm điều tra và phá án nên cũng không hiểu nên làm thế nào, chỉ có thể dựa vào các ý nghĩ của mình để trợ giúp Ủy ban Kỷ luật một tay mà thôi.
Tới thành phố Yến, Hạ Tưởng liền cáo biệt với Thẩm Lập Xuân, sau đó đi tới Ủy ban nhân dân thành phố Yến.
Hiện tại thì gọi là trụ sở Ủy ban cũng không thích hợp nữa, bởi vì Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã cùng làm việc tại đây, theo lệ thường thì phải gọi đây là trụ sở Thành ủy thì mới đúng. Hắn liền đi cầu thang máy lên văn phòng của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tần Thác Phu, gõ cửa đi vào.
Tần Thác Phu gặp Hạ Tưởng, vẻ mặt không có gì thay đổi. Ông ta nói:
– Ngồi, có phải là có đột phá mới nào không? Tôi đã cử người đi xuống bí mật điều tra. Việc Lệ Triều Sinh có vấn đề là thật, nhưng y là người nhỏ nhen nhất mà tôi gặp được, đến giờ cũng không có đột phá gì. Du Lệ thì cũng không thể đụng vào. Qua quá trình điều tra thì thấy rằng cô ta đúng là rất trung thành và tận tâm với Lệ Triều Sinh, có thể hy sinh tất cả vì y. Vì thế, chỉ cần động chạm tới cô ta thì nhất định sẽ rút dây động rừng.
Quả nhiên Tần Thác Phu rất ngay thẳng, gọn gàng dứt khoát, nói ra tiến triển trước mắt.
– Tôi có một bảng danh sách các bà con thân thích của Du Lệ, bọn họ đều là cổ đông của công ty An Lợi.
Hạ Tưởng nói ra ý đồ đến đây.
Tần Thác Phu cười đầy thâm ý:
– Tiểu Hạ, cậu thực sự nghĩ rằng người của Ủy ban Kỷ luật chúng tôi là bất tài? Lần trước nếu tôi đã nhắc tới vấn đề Du Lệ và cổ đông thì trong đó đã có sự liên hệ. Cậu vừa đi khỏi, tôi liền phái người điều tra rõ, quả thật là có liên hệ, cũng có chứng cớ cho thấy trong vụ việc cây giống thì Lệ Triều Sinh có hành vi nhận hối lộ, nhưng thứ nhất là thời gian đã hơi lâu, đã mấy năm về trước. Thứ hai là mức độ không lớn, đây mới là vấn đề trọng điểm. Nói như thế thì có nghĩa là các chứng cớ tôi đang nắm trong tay, nếu phía trên Lệ Triều Sinh không ai nói đỡ thì tôi có thể bắt y, nhưng nhiều nhất chỉ làm y mất chức. Nhưng phía sau y có người, hơn nữa những người liên lụy này cũng rất rộng, mà tôi nhớ là cậu cũng không chỉ muốn bắt một mình Lệ Triều Sinh để thỏa mãn ý thích thôi chứ?
Quả nhiên là lợi hại, đúng thực không hổ danh là người đầy kinh nghiệm trong Ủy ban Kỷ luật này, chỉ mấy đường cơ bản thôi cũng đã làm rõ ràng vấn đề mà hắn rất hao tâm tổn trí.
– Ý tứ của Chủ nhiệm Tần là..?
Hạ Tưởng cũng không phải dấu diếm những người phía sau Lệ Triều Sinh mà là không tiện để mở miệng nói ra, bây giờ thì cũng như vậy, đành tiếp tục giả ngu.
– Ý tứ của tôi là tiếp tục đào xới các vấn đề của Lệ Triều Sinh. Nếu y có vấn đề trong kinh tế thì có thể xử lý, nhất là trong vấn đề y mua biệt thự. Nếu y không có vấn đề gì trong kinh tế, mà phải nói là nếu vậy thì các cán bộ ở Hoa Hạ này tất cả đều thanh liêm như nước hết. Hơn nữa, phía sau Lệ Triều Sinh là Trưởng ban Thư ký Từ. Việc này cũng không có gì, trong chốn quan trường thì ai chẳng có hậu trường phía sau, nhưng Trưởng ban Thư ký Từ bây giờ đang là người rất tâm phúc của Bí thư Cao, lời nói của y rất có trọng lượng.
Tần Thác Phu như cười như không, liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, ý tứ là đừng tưởng nhân viên của Ủy ban Kỷ luật không biết gì cả. Thật ra ông ta thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, ai là người của ai, ai có dạng quan hệ gì, không dám nói là rõ ràng nhưng ít nhất ông ta cũng biết đại khái, nếu không thì cái vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này không ngồi lâu được.
Mồ hội lạnh toát ra đầy đầu Hạ Tưởng, ngay cả việc Lệ Triều Sinh mua một số biệt thự mà người ta cũng đã biết rõ ràng. Có thể thấy được Ủy ban kỷ luật này quả thật là tồn tại người tài ba, đã ra tay là nắm chắc được vấn đề. Vì thế, hắn liền cười nói:
– Tôi đang định báo cáo với Chủ nhiệm Tần việc này, không nghĩ tới cơ sở ngầm của ngài cũng quá lợi hại, so với sự tìm hiểu của tôi thì còn nhanh hơn.
Một câu này làm cho Tần Thác Phu sau khi nghe xong cũng thấy có chút hưởng thụ, ông ta nói:
– Từ lúc tôi theo nghề chính trị tới nay luôn luôn công tác tại Ủy ban Kỷ luật. Cậu nói xem, cơ sở ngầm của tôi không có người đắc lực thì có thể tồn tại được không? Tuy nhiên, cũng bởi vì tài liệu của cậu nên tôi mới yêu cầu bọn họ đặc biệt lưu ý đến nhất cử nhất động của Lệ Triều Sinh, nếu không như vậy thì cũng không tra ra được việc này. Nói xem, cậu nghĩ tiền của Lệ Triều Sinh là từ nơi nào tới?
– Có thể trong việc khai thác quặng!
Việc đã đến thế này thì Hạ Tưởng cũng không giấu diếm điều gì nữa, nếu tiếp tục giấu diếm thì sẽ gây sự phản cảm cho Tần Thác Phu.
– Tôi đã cho người đi tới vùng sâu để điều tra, hiện tại còn chưa có tin tức.
– Cậu cử người có tin cậy không vậy?
Tần Thác Phu nghi ngờ Hạ Tưởng.
– Tin cậy, y xuất thân là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, có lẽ vấn đề phá án không bằng các đồng chí trong Ủy ban Kỷ luật được, nhưng nếu nói đến theo dõi thì với thân thủ bậc nhất của cậu ta sẽ không có vấn đề gì. Chỉ cần cậu ta tra ra được manh mối, tôi sẽ thông tri lại với ngài.
Hạ Tưởng đã quyết định đem toàn bộ công việc về Lệ Triều Sinh cho Tần Thác Phu, dù sao mình cũng không chuyên môn trong việc này, chỉ cần phụ trách một số sự tình bên ngoài là được.
– Đây mới là sự lựa chọn chính xác nhất của cậu.
Tần Thác Phu thoải mái mà mỉm cười.
– Vụ án này muốn làm rõ ra được thì phải đưa ra các chứng cứ mà y không thể trở mình, nếu không thì sẽ không xử lý được. Đây là nguyên tắc của tôi. Bí thư Cao có mạnh mẽ, cứng rắn đến đâu thì ông ta cũng phải tạo ra được tấm gương cho các tầng lớp cán bộ lớn nhỏ của tỉnh Yến. Cho nên, trong chuyện này chỉ có chứng cớ vô cùng xác thực, làm cho Lệ Triều Sinh không có khả năng lật được bản án thì mới có thể động thủ bắt y.
Đúng là một cán bộ lão thành trong Ủy ban Kỷ luật, trong lúc nói chuyện cũng khí thế mười phần, khiến Hạ Tưởng nhìn cũng cảm nhận được ý sát phạt. Hắn cung kính nói:
– Vâng, Chủ nhiệm Tần. Tôi biết nên làm thế nào rồi ạ.
– Ha ha, cậu thì biết cái gì? Án của Lệ Triều Sinh là án tử hình hay chung thân thì không cần cậu quan tâm làm gì. Cậu chỉ cần biết đánh bài với tôi thế là được.
Tần Thác Phu cười sờ sờ vào cái đầu:
– Chờ khi nào có thời gian thì lại ước hẹn Phó Bí thư Vương để đánh mấy ván bài với nhau, thế nào?
– Vâng ạ!
Hạ Tưởng không có lý do gì cự tuyệt, lập tức đáp ứng. Hắn cũng biết Chủ nhiệm Tần cũng đứng trên góc độ của hắn mà suy xét, vì thế mới nhắc nhở hắn, để hắn tránh các khiếm khuyết.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |