Gõ cửa, lại thấy Vệ Tân ra mở cửa.
Vệ Tân vẻ mặt cô đơn, thấy là Hạ Tưởng chỉ miễn cưỡng mỉm cười:
– Phó chủ tịch huyện Hạ à, Tổng giám đốc Liên đang chờ anh ở phòng khách.
Liên Nhược Hạm mặc bộ quần áo ở nhà, đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, ngẩn ngơ xuất thần. Từ khi biết cô tới nay, đây là lần đầu tiên Hạ Tưởng thấy bộ dạng cô thất hồn lạc phách như vậy. Nhất là hai mắt của cô đang nhìn TV nhưng không hề có chút thần sắc. Từ đó có thể thấy được chắc chắn là cô không hề nhìn thấy gì trên TV.
Hạ Tưởng không kìm nổi đau lòng.
Hạ Tưởng ôm chặt cô vào ngực, khẽ vuốt ve mái tóc cô, nhẹ nhàng nói:
– Khi mới sinh ra, con người không hề có gì cho nên cứ gặp ai cho bú sữa đều coi đó là mẹ. Sau khi lớn lên, càng có nhiều thứ lại càng đau khổ vì sợ mất đi những thứ đó. Khi mới quen biết em, em là một cô gái rất bốc đồng, muốn làm gì thì làm, không cần băn khoăn gì cả, có thể tùy theo ý mình du ngoạn khắp nơi, luôn luôn vui tươi, thoải mái. Nhưng kể từ sau khi em quen anh, em lại có thêm sự vướng bận, càng thêm nhiều lo lắng.
Hạ Tưởng giơ tay tắt TV đi, cảm thấy nước mắt Liên Nhược Hạm làm ướt đẫm ngực mình. Tim hắn cũng cảm giác đau nhói. Hồng trần nam nữ, ân oán tình cừu, gút mắc càng sâu, nhung nhớ càng sâu. Hiện tại hắn và Liên Nhược Hạm đã có tình cảm không thể dứt bỏ. Một khi phải chia lìa quả thật làm cho cả hai đều phải đau lòng.
Cô gái trước kia vốn lạnh lùng trong trẻo như mặt trăng, giờ dám yêu dám hận, bởi vì yêu hắn say đắm nên đã chuyển biến hoàn toàn thành một người con gái bình thường như trăm ngàn người con gái khác. Hạ Tưởng ôm chặt lấy Liên Nhược Hạm, nói:
– Không phải chỉ là ra nước ngoài một thời gian thôi sao? Trước kia em luôn dũng cảm kiên cường, còn dám một mình đi mạo hiểm, sao hiện giờ lại trở nên nhát gan như vậy? Được rồi, đừng khóc nữa, khóc xấu lắm, người ta cười cho.
Vệ Tân tránh ở một góc trên lầu hai, nghe thấy rất rõ ràng những lời Hạ Tưởng vừa nói. Cô khẽ thở dài, lắc đầu rồi lên lầu vào phòng mình, đóng cửa lại, bắt buộc mình không quan tâm tới sự tình bên ngoài.
Liên Nhược Hạm như thể giật mình tỉnh lại, bỗng nhiên úp mặt lên người Hạ Tưởng cọ cọ mấy cái, mượn cơ hội lau khô nước mắt, sau đó lại mỉm cười:
– Được rồi, em không có việc gì.
Cô lại cầm lấy điều khiển từ xa mở TV ra:
– Anh đừng tưởng bở, em không phải khóc vì anh mà là vừa mới xem một đoạn phim tình cảm nên mới cảm động mà khóc.
Hạ Tưởng thấy cô vừa khóc vừa cười liền vui vẻ hôn lên mặt cô:
– Đây mới là Nhược Hạm của anh, chỉ khóc trong chốc lát nhưng cười phải cười nửa ngày. Cười luôn tốt hơn so với khóc mà. Đúng rồi, thủ tục làm xong chưa?
– Xong rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thành phố Yến.
Liên Nhược Hạm nói là không có gì nhưng lại tựa đầu vào vai Hạ Tưởng, dịu dàng nói:
– Sau khi em đi, không cho anh tán tỉnh các cô bé khác. Không được cười cười nói nói với các mỹ nữ, nhìn cũng không được nhìn nhiều. Còn nữa, ngoại trừ việc toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô bé Lê, anh còn phải hết sức chuyên chú nhớ đến em. Nếu không, em sẽ không tha cho anh đâu.
Liên Nhược Hạm học được tính cách của các bà các cô như vậy từ khi nào thế? Hạ Tưởng không kìm nổi cười. Nhìn tình hình này là thấy được, lằng nhằng lắm mồm là bản tính trời sinh của phụ nữ, không học tự thông, ngay cả cô gái như Liên Nhược Hạm cũng vậy.
– Được rồi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Trước tiên nói về chính sự quan trọng đi.
Hạ Tưởng véo tai cô. Tai Liên Nhược Hạm rất đẹp, trắng và tròn, vành tai rộng có viền, kết hợp rất hài hòa với cái cổ trắng nõn như ngọc.
Hai người ngồi sát vào nhau trên sô pha, thân mình dán vào nhau. Hạ Tưởng lại ngửi thấy mùi hương cơ thể cô, còn có thể nhìn thấy khe ngực mê hồn của cô. Trước kia hắn đã từng thưởng thức cảm xúc mê hồn ở đó, lại mới nghỉ dưỡng sức một thời gian nên tự nhiên không thể kìm nén được, một bộ phận cơ thể không tự chủ được liền có phản ứng.
Liên Nhược Hạm cảm giác có một cái gì đó cứng rắn chống vào hông mình, ngay lập tức phát hiện ra, không khỏi đỏ hồng hai má:
– Anh xấu lắm, lại muốn à?
– Tiểu biệt thắng tân hôn (chia ly ngắn còn hơn cả mới cưới), đương nhiên là muốn.
– Vậy cứ mơ đi, chịu không nổi thì tự khổ.
Liên Nhược Hạm cười vui, còn cố ý nhích người đẩy vào chỗ đó.
Hạ Tưởng đúng là đang căng như dây đàn, làm sao có thể chịu được cô khiêu khích như vậy, lập tức bế xốc cô lên lầu. Hai chân của Liên Nhược Hạm linh hoạt quắp ngang hông hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, cúi xuống bên tai hắn, hơi thở như hương lan:
– Gấp cái gì, ngày mai em đi, cả đêm nay em đều là của anh.
Hạ Tưởng ngẫm lại cũng đúng, trời vừa mới tối, lên giường bây giờ còn hơi sớm. Chủ yếu là còn có Vệ Tân ở đây, hai người sớm như vậy đã trốn ở trong phòng không ra, cũng là quá vội vã, hắn liền cố nhẫn nhịn. Cũng may là vẫn có thể nhịn được, chỉ tiện tay bóp mạnh vào âm hộ của cô một cái rồi thôi.
Chủ yếu là trong lòng hắn có tâm sự.
– Sự việc của Tập đoàn Viễn Cảnh đã bố trí tốt rồi. Có Cao lão quản lý, có thể đảm bảo vận hành bình thường. Em vừa là Chủ tịch Hội đồng quản trị lại vừa là Tổng giám đốc, Cao lão tạm thời đảm nhiệm Phó Tổng giám đốc, còn có mấy người hỗ trợ Cao lão. Hơn nữa còn có anh ở đây, đến lúc đó cũng có thể ra tay giúp đỡ một chút.
Liên Nhược Hạm bắt đầu giải thích cho Hạ Tưởng bố trí của mình. Cô nói khá tập trung, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đầy vẻ nghiêm túc, đôi mắt sáng lóng lánh khiến người ta phải trầm mê:
– Liên Cư tạm thời giao cho Vệ Tân xử lý. Cô bé này tính cách cẩn thận, con người lại đáng tin cậy. Về sau anh cũng đừng tới đây nữa, em không an tâm về anh.
Bị Liên Nhược Hạm nói thẳng vào mặt là không an tâm, Hạ Tưởng ngượng ngùng cười ha hả, không nói gì. Hắn nghĩ: “Mình và Vệ Tân đúng là có lắm lằng nhằng tuy nhiên không thể nói cho người ngoài được!” Đương nhiên, kiếp này hắn sẽ không thể tiếp tục dính vào Vệ Tân được nữa. Đàn ông không thể chỉ là một động vật giống đực ích kỷ, mỗi người phụ nữ đều có tình cảm phong phú, cho dù ham muốn xác thịt nhưng tình cảm lại là vấn đề hoàn toàn khác.
– Thế cục tỉnh Yến và thành phố Yến như thế nào thì em cũng không quan tâm, em chỉ quan tâm tới anh thôi. Tuy rằng lúc này bọn họ vận dụng lực lượng của Cao Thành Tùng vẫn không thể làm gì được anh, nhưng không thể cam đoan rằng bọn họ có sử dụng thủ đoạn khác nữa hay không. Hiện tại em đang làm căng lên với gia tộc, ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió cũng tốt. Em đi rồi thì áp lực của anh có lẽ sẽ giảm đi rất nhiều. Có lẽ bọn họ sẽ tạm thời thu tay lại. Chủ yếu là anh và bé Lê sắp đính hôn. Em cũng không muốn ở lại xem hai người.
Liên Nhược Hạm có vẻ chua xót nhìn Hạ Tưởng, cắn răng nói:
– Em vẫn hận anh.
Hạ Tưởng liền thành thật nhận lỗi:
– Anh biết.
– Anh biết cái gì chứ?
Liên Nhược Hạm thấy hắn thành thật như một khúc gỗ, lại tức giận đấm hắn:
– Anh toàn làm em tức thôi. Quên đi, không nói chuyện bé Lê với anh nữa, nói chuyện của anh đi. Em đi rồi, tuy rằng không thoải mái với gia tộc nhưng bọn họ khẳng định vẫn sẽ chiếu cố cho Tập đoàn Viễn Cảnh. Đối với anh thì có lẽ bọn họ vẫn còn rất bất mãn, nhưng bởi vì em không còn ở thành phố Yến nữa nên bọn họ cũng sẽ không tiện tìm anh gây phiền toái. Nhưng nếu chẳng may bọn họ có người nhàn rỗi muốn làm càn, vẫn lằng nhằng gây chuyện với anh, em cũng sẽ nghĩ biện pháp phản kích. Đừng tưởng rằng em dễ bị bắt nạt.
Liên Nhược Hạm nói lời cứng rắn, vẻ mặt quyết liệt, cũng biểu lộ một mặt kiên cường của cô.
Hạ Tưởng vỗ vỗ vào lưng cô, cười nói:
– Yên tâm đi, anh cũng không phải quả hồng mềm, ai muốn nắn bóp thế nào thì nắn bóp. Lần này có người không những không bóp được quả hồng mà còn đứt cả ngón tay.
Không cần phải nói, sự kiện Thẩm Phục Minh chắc chắn là sản phẩm của Tống Triêu Độ.
Tống Triêu Độ triển khai như thế nào thì Hạ Tưởng không rõ lắm, nhưng hắn có thể đoán được rằng nhân cơ hội Cao Thành Tùng tập trung sự chú ý lên người mình, Tống Triêu Độ liền tóm ngay Thẩm Phục Minh. Đồng thời từ sự kiện Tống Triêu Độ thuận lợi ra tay này, Hạ Tưởng cũng đoán được rằng thế cục ở Bắc Kinh đã xảy ra biến hóa tinh tế.
Ai chẳng biết Thẩm Phục Minh là người của Cao Thành Tùng? Tóm Thẩm Phục Minh, bất cứ người nào hiểu biết đều thấy được rằng, hướng gió đã thay đổi. Sự ủng hộ của đại nhân vật ở Bắc Kinh đối với Cao Thành Tùng đã yếu đi rất nhiều, không hề còn ủng hộ mạnh mẽ vô điều kiện như trước nữa. Việc này nói lên điều gì? Nói lên rằng hoặc là Cao Thành Tùng sẽ rơi đài hoặc là sẽ phải kiềm chế sự ngông nghênh của mình.
Đây cũng là lý do khiến đa số các ủy viên thường vụ nhạy bén phát hiện hướng gió mới, lại bị Cao Thành Tùng áp bách lâu ngày, bất mãn bộc phát ra, mới có trò vui chèn ép Cao Thành Tùng trên hội nghị thường vụ Tỉnh ủy
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |