– Em suy nghĩ nhiều quá rồi, con gái cứ thích suy nghĩ lung tung, còn nói là ai đó gì chứ? Thật là ấu trĩ. Mai Hiểu Lâm là Chủ tịch huyện, bận rộn cũng là chuyện thường, em cho là ai cũng giống em có thể bỏ ngang công việc bất cứ lúc nào sao? Tất cả mọi người đều có lý tưởng và khát vọng riêng chứ không phải là một tỷ phú cứ nằm trên giường là có tiền đâu.
Bị Hạ Tưởng đùa cợt một chút, Cổ Ngọc ấm ức nói:
– Xem kìa, miệng lưỡi của anh thật lợi hại, em chỉ là thuận miệng mà hỏi thôi, anh việc gì phải trả đũa em? Chứng tỏ anh chẳng những không biết kiềm chế, lại còn nhỏ nhen nữa. Vốn là có chuyện muốn nói với anh giờ em đã thay đổi ý định rồi, không nói nữa.
Nói xong, Cổ Ngọc quay người bỏ đi.
Hạ Tưởng cũng thấy buồn cười, Cổ Ngọc đôi khi cũng có chút tâm tính của trẻ con, liền vội vàng ngăn cô ấy lại:
– Được rồi, đừng giận mà! Em cũng đâu còn nhỏ nữa mà động một tí lại cáu kỉnh như vậy không tốt lắm đâu, có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng ra, cùng lắm thì anh sẽ đi cùng lão Cổ vài lần.
Cổ Ngọc thật là dễ dụ, trong nháy mắt lại quay sang cười:
– Được rồi, coi như là hòa. Anh có nghe nói là Mai Hiểu Lâm có thể sẽ bị điều về Bắc Kinh không?
Hạ Tưởng lấy làm kinh ngạc:
– Không có nghe cô ấy nói, chuyện là khi nào vậy?
– Chính là ngày hôm qua, trong lúc em và cô ấy nói chuyện điện thoại cô ấy đã vô tình nhắc đến một câu, em hỏi lại thì cô ấy không chịu nói.
Cổ Ngọc tỏ ra khó hiểu nói:
– Rõ ràng là đang làm tốt chức Chủ tịch huyện, đột nhiên lại điều về Bắc Kinh để lãng phí một cơ hội tốt. Nếu không thì có thể lên nhậm chức Bí thư huyện ủy, như vậy lý lịch cũng tốt hơn và có thể lên tới vị trí Phó giám đốc sở.
Trong lòng Hạ Tưởng cũng hơi rối bời, sao đột nhiên lại muốn được điều về Bắc Kinh? Giống như lời Cổ Ngọc nói, bây giờ mà điều về Bắc Kinh chắc chắn sẽ không thể lên tới vị trí Phó giám đốc sở, kinh nghiệm lý lịch không đủ xem chừng cũng sẽ không có được vị trí nào tốt. Trong chính trị, so với trước kia Mai Hiểu Lâm đã trưởng thành lên rất nhiều, ở vị trí Chủ tịch huyện cũng làm rất tốt, bây giờ mà quay về Bắc Kinh tuyệt đối không phải là ý kiến hay.
Cổ Ngọc đi rồi, một mình Hạ Tưởng ngồi lặng người ở trong xe cả buổi. Lần trước sau khi cùng Mai Hiểu Lâm mặn nồng thì hắn và cô ấy vẫn chưa liên lạc. Không phải là không dám liên lạc, cũng không phải là không muốn liên lạc mà là không có hứng thú đặc biệt muốn liên lạc với nhau. Hơn nữa không thể nói Hạ Tưởng không có chút tình cảm gì đối với Mai Hiểu Lâm, nhưng cũng không thể nói là yêu say đắm, chỉ có điều cảm thấy giữa hai người dường như chỉ là bạn tri kỷ, thường quên mất giới tính thật của cô ấy, nhưng sau khi xảy ra chuyện gì thì trong tâm trí luôn có chút gì đó khiến người ta lưu luyến.
Giữa nam và nữ, một khi tình bạn phát triển đến mức độ nhất định rất dễ biến chất, rất dễ có đột phá. Sau khi đột phá, hoặc là từ nay về sau sẽ trở thành người xa lạ, hoặc là ngoài tầm kiểm soát. Hạ Tưởng cũng không muốn vì vậy mà hắn và Mai Hiểu Lâm trở thành người qua đường, cũng không muốn có thêm vướng mắc gì. Nghĩ chắc là Mai Hiểu Lâm chưa chắc muốn cùng mình phát triển sâu đậm hơn nhưng muốn trở lại quan hệ bạn bè như trước thì chỉ sợ là không thể, cho nên hắn vẫn chịu đựng không liên lạc với Mai Hiểu Lâm thực ra cũng là chờ đợi một thời cơ.
Trên đời này mọi chuyện đều cần có một thời cơ, cũng giống như việc trước đây hắn cố gắng thúc đẩy việc thành lập tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp vậy. Cái cần là chờ thời cơ chính sách kinh tế của nhà nước được điều chỉnh, cần thời cơ Phó thủ tướng Hà đến thị sát tỉnh Yến, và cần một loạt các cơ hội được tạo ra từ ý tưởng của Liên Nhược Hạm muốn hắn điều đến Bắc Kinh. Hắn muốn liên lạc với Mai Hiểu Lâm cũng cần một cơ hội để lấy lí do cùng cô ấy bàn luận một số việc chính sự.
Bây giờ đã có lí do rồi.
Hạ Tưởng liền gọi điện thoại cho Mai Hiểu Lâm
Giọng nói của Mai Hiểu Lâm trong điện thoại không chút sợ hãi:
– Trưởng phòng Hạ, có việc gì sao?
Hạ Tưởng còn lo lắng Mai Hiểu Lâm sẽ thay đổi thái độ đối với hắn nhưng không ngờ là vẫn giống như trước đây. Xem ra không chỉ mình hắn có khả năng chịu đựng về mặt tâm lý mà cũng có lẽ hắn không hiểu phụ nữ cho lắm, phụ nữ ở mặt nào đó xem ra là thản nhiên hơn đàn ông.
– Chủ tịch huyện Mai, nghe nói em muốn được điều về Bắc Kinh, có chuyện gì xảy ra vậy?
Hạ Tưởng hỏi với giọng điệu bình thường.
– Cũng không có gì, chỉ là điều động công tác bình thường thôi mà.
Mai Hiểu Lâm dường như không muốn nói nhiều tới chuyện này, ngừng một lúc rồi giải thích một chút.
– Đứng đầu một địa phương thật quá mệt mỏi, em là phụ nữ cũng khó có thể lên chức cao, nên đã bàn bạc với chú quay về Bắc Kinh làm một chức vụ nhàn hạ.
– Trong các nhà lãnh đạo nhà nước cũng có vài người là phụ nữ kiệt xuất, còn có một số Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy của một vài tỉnh cũng là nữ trưởng ban đấy thôi. Anh cảm thấy em sớm muộn gì cũng có thể làm tới vị trí Trưởng ban Mai.
Hạ Tưởng cảm thấy Mai Hiểu Lâm bây giờ mà từ bỏ thì có chút đáng tiếc. Dù sao đã đi tới ngày hôm nay rồi nếu đảm nhiệm một nhiệm kỳ chức Bí thư huyện ủy rồi lên làm Phó giám đốc sở cũng là hợp lẽ. Hơn nữa có sự chiếu cố của Mai Thái Bình việc Mai Hiểu Lâm đảm nhiệm chức vụ Phó thị trưởng ở tỉnh Yến chắc chắn là không có vấn đề gì, nếu vài năm sau đến Bắc Kinh thì có thể thuận lợi mà được cân nhắc lên vị trí Giám đốc sở.
Lên tới cấp sở rồi quay về Bắc Kinh thì tiền đồ sẽ rộng mở.
– Anh cũng thật biết đùa, ha hả.
Mai Hiểu Lâm cuối cùng cũng cười, lấy lại giọng điệu thẳng thắn của cô ấy:
– Một người phụ nữ muốn lên tới địa vị cao phải trả giá vất vả hơn nhiều so với đàn ông, hoặc là cả đời luôn phải độc thân, hoặc là có một gia đình ổn định, có lẽ em đều không có cả hai thứ đó, hơn nữa em cũng tự biết việc của mình, với năng lực của em thì nhiều lắm chỉ có thể lên tới cấp sở. Em cũng đã nghĩ thông rồi, không muốn tranh giành nữa, quay về Bắc Kinh tìm một phòng ban thoải mái hơn, không muốn hao tâm tổn sức nữa.
Hạ Tưởng thấy lòng cô ấy đã quyết nên cũng không khuyên cô ấy nữa và hỏi:
– Em định sẽ đến nơi nào?
– Chưa, không nhanh như vậy đâu? Em cũng chưa nghĩ ra được chỗ nào tốt, hay là anh cho em ý kiến đi.
Giọng Mai Hiểu Lâm lại thoải mái hẳn lên, đã trở lại là một Mai Hiểu Lâm mà Hạ Tưởng quen biết trước đây.
Hạ Tưởng thấy động lòng, buột miệng nói ra:
– Đến Trung ương Đoàn.
Mai Hiểu Lâm phản ứng cũng rất nhanh, lập tức nghĩ tới cái gì đó:
– Em không quen ai ở trong Trung ương Đoàn cả, có muốn vào cũng không phải dễ, nhà họ Khâu thì có người, bây giờ quan hệ của anh và Khâu Tự Phong rất tốt, ý của anh là anh sẽ giúp em ra mặt tìm anh ta?
– Chỉ cần em gật đầu thì mọi chuyện còn lại cứ giao cho anh.
– Trung ương Đoàn thì cũng tốt, tuy nhiên nếu là anh chủ động đề xuất thì chắc chắn là có ý khác, anh có dự tính gì hãy nói cho em biết đi.
Mai Hiểu Lâm thẳng thắn nói.
– Còn nữa, sao anh lại chủ động trong việc của em quá vậy? Đừng có ý nghĩ xấu xa gì nha! Có một số việc chỉ có thể xảy ra một lần và sẽ không tái diễn lại đâu.
May là Hạ Tưởng nói chuyện với Mai Hiểu Lâm bằng điện thoại chứ không phải mặt đối mặt nói chuyện với nhau, nếu không chắc chắn hắn sẽ xấu hổ vô cùng. Không ngờ lại bị Mai Hiểu Lâm cho là mình ham mê thân thể của cô ấy và lại còn muốn có sự thâm nhập sâu hơn, thật là mất mặt, chẳng lẽ mình ở trong mắt cô ấy là một kẻ háo sắc sao?
Hạ Tưởng liền nói:
– Em nghĩ nhiều rồi, khi anh và em ở cùng nhau hầu như toàn bộ thời gian đều không nghĩ em là người khác phái, chỉ cần em có trạng thái bình thường thì anh chắc chắn sẽ không có những hành động vượt mức bình thường. Mặc khác anh cảm thấy đến Trung ương Đoàn thì thứ nhất là nhàn rỗi, thứ hai là có lợi cho sự phát triển sau này của em.
Mai Hiểu Lâm “Hừ” một tiếng rồi không nói thêm gì nữa. Trầm ngâm một hồi rồi mới nói:
– Được, cứ nghe theo anh một lần, đến Trung ương Đoàn cũng được.
Hạ Tưởng thở một hơi dài, mặc dù không biết Mai Hiểu Lâm vì lí do gì mà từ bỏ cơ hội lớn trước mắt, nếu hắn có thể âm thầm giúp cô ấy thì cũng phải giúp cô ấy một lần. Đến Trung ương Đoàn, cho dù về sau cô ấy không thể lên tới vị trí cao thì cũng có thể quen biết với nhiều nhân vật quan trọng, thậm chí có thể quen biết với nhà cầm quyền trong tương lai.
Tuyệt đối là có lợi cho tiền đồ sau này của cô ấy và cả nhà họ Mai.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensextv.cc/quan-truong-quyen-4-full/
Về đến nhà, phòng khách tối đen không bật đèn và cũng không có một bàn đồ ăn thơm nức. Cô bé đang nằm cuộn mình ở trên ghế sô pha, trên mặt nước mắt vẫn chưa khô mà đã ngủ thiếp đi. Hạ Tưởng nhẹ nhàng đi tới trước mặt cô ấy, trong lòng bắt đầu thấy thương xót, lấy ra một tờ khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô ấy.
Cô bé giật mình thức dậy, vừa thấy Hạ Tưởng liền sà vào lòng hắn mà khóc thút thít. Hạ Tưởng ôm chặt cô ấy vội vàng dỗ dành:
– Làm sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc? Bị mất ví tiền hay là lại bị người khác xem là cô bé nữa rồi? Hoặc là có bà cụ nào muốn giới thiệu bạn trai cho em à?
Cách này của Hạ Tưởng quả nhiên hiệu nghiệm, cô bé “Khịt” một tiếng lại nín khóc mỉm cười:
– Ghét anh thật, em không vui thì tự mình muốn khóc một chút anh cũng quản, anh thật là. Anh không hiểu chuyện của phụ nữ, có đôi khi cũng tự dưng muốn khóc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |