Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.cc là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 5 » Phần 117

Quan Trường – Quyển 5

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 117

Hạ Tưởng chỉ cảm thấy lạnh ở sau gáy, lại thấy cô bé như cười mà không phải cười nhìn hắn, trong lòng bỗng hiện lên một suy nghĩ, lẽ nào hai người họ đang cùng nhau trêu chọc hắn? Có thể! Nhìn hai người họ vừa gặp nhau đã chẳng có gì là xa lạ, tương phản, dường như còn có chút hàm súc là cùng chung mối thù, hai người còn kéo tay vừa nói vừa cười rất lâu, khiến cho Hạ Tưởng nói thầm trong lòng, phụ nữ lợi hại quá rồi, làm sao mà họ gặp nhau lại giống như người vô can vậy?

Càng khiến cho Hạ Tưởng cảm thấy cả người không được tự nhiên đó là, mẹ hắn ôm Ngô Liên Hạ mà vui sướng khôn cùng, không ngừng khen nó rất xinh, lớn lên khẳng định là một nhân tài, còn nhỡ miệng mà hỏi cha của con trai của Liên Nhược Hạm… tim của Hạ Tưởng đập không ngừng, lòng nghĩ hôm nay xem ra không có tiệc vui rồi, quả nhiên bị cô bé liên kết với Liên Nhược Hạm đùa giỡn hắn.

Liên Nhược Hạm chỉ thuận miệng nói:

– Cha của bé không sống cùng mẹ con cháu, không nhắc đến anh ta nữa… nếu cô cảm thấy thằng bé không tồi, thì cứ xem như là cháu trai của mình là được rồi ạ.

Trương Lan không nén được niềm vui:

– Tốt, tốt, lại đây, để bà ôm một cái nào.

Liên Nhược Hạm giống như cố ý khiêu khích mà nhìn Hạ Tưởng một cái, rồi nói:

– Hay là cho nó gọi cô là bà nội thì dễ nghe hơn ạ.

Một câu nói khiến cho Trương Lan hồ nghi mà nhìn Hạ Tưởng một cái, Hạ Tưởng vội vàng đem Tào Thù Lê ra làm lá chắn:

– Cô bé Lê, em nói xem sau khi con trai mình ra đời, thì sẽ đặt tên nó là gì thì hay nhỉ?

– Làm thế nào anh biết nó chắc chắn là con trai, nếu là con gái, có phải là anh sẽ không thích phải không?

Cô bé không cảm kích, cố ý ép buộc Hạ Tưởng.

Hạ Thiên Thành ở bên cạnh nhìn Ngô Liên Hạ một lát. Bỗng nhiên ruột để ngoài da mà nói một câu:

– Khuôn mặt của thằng bé này quả thật là có chút giống với Hạ Tưởng, gọi bà là bà nội cũng được, lại đây, ông nội bế tí nào!

Hạ Tưởng cảm thấy trên đầu mình đang chảy mồ hôi hột, vội vàng gọi phục vụ đưa thức ăn lên, để che dấu những hồi hộp và bất an trong lòng.

Vệ Tân nhìn rõ sự lúng túng của Hạ Tưởng, nhỏ giọng nói với hắn:

– Chuyện lạ, tại sao không dám đối mặt với sự thật? Này, thực ra cũng đâu có gì, cho dù là các cụ biết chuyện, cũng chỉ sẽ vui mừng thôi.

Hạ Tưởng không hài lòng trừng mắt nhìn Vệ Tân:

– Đừng có phá đám thế, đi gọi thức ăn lên đi.

Vệ Tân mỉm cười, thong thả bước đi.

Trương Lan vừa nghe Hạ Thiên Thành nói một câu, ánh mắt liền tỉ mỉ quan sát Ngô Liên Hạ, càng nhìn càng cảm thấy giống Hạ Tưởng, không khỏi nở nụ cười:

– Thật là có duyên với tôi, rất giống cậu cả nhà mình, càng nhìn càng giống, quả thực là giống hệt nó lúc nhỏ, chỉ là trắng hơn nó một chút, mặt mũi tinh tế hơn… lại đây, bảo bối, để ông nội được bế cháu nào.

Ngô Liên Hạ cũng không đơn giản, một chút cũng không thấy lạ lẫm, mở to đôi mắt đen tròn long lanh, hiếu kỳ mà nhìn từng người bế nó, còn “A, a” như muốn nói gì, giơ bàn tay nhỏ xíu, vuốt râu của Hạ Thiên Thành, làm cho Hạ Thiên Thành ha ha cười mãi không thôi, yêu mến đến quá chừng.

Hạ Tưởng không hài lòng nói nhỏ với Tào Thù Lê:

– Anh phát hiện là đã mắc lừa em, có phải em cố ý khiến anh phải khó xử không hả?

– Anh có gì mà phải khó xử, còn không biết xấu hổ mà nói nữa, hừ!

Cô bé nhỏ giọng nói, trong chớp mắt đôi mắt đỏ áu lên:

– Người phải khó xử phải mất mặt là em, anh chỉ biết nói phét, chỉ biết khoe khoang mà thôi. Em không phải vì muốn cha mẹ vui mừng, hoàn toàn thiện chí, làm sao có thể bỏ qua những sai lầm của anh được? Em… em việc gì phải thế này!

Giết người không dao là hiệu quả nhất, Hạ Tưởng không còn cách nào với cô, vội khuyên giải an ủi:

– Anh biết em là người vợ tốt nhất trên thế gian này, anh không muốn để cha mẹ nhận ra điều gì, chẳng phải vì không muốn em tủi thân sao? Em phải hiểu cho lòng anh, anh cũng chỉ có ý tốt thôi.

– Tủi thân em cũng đã nhận đủ rồi, tự mình chịu đựng, cũng không trách anh, không trách chị Liên, tự mình tìm lấy sự cân bằng cho mình, anh cũng chẳng ra sao cả, còn trách em, còn nói đạo lý với em sao?

Cô bé lại cười, nước mắt như chảy ngược vào trong.

Hạ Tưởng phục cô, nói khóc là khóc, nói cười là cười, khiến hắn không thể thích ứng kịp, cười nói:

– Được rồi, được rồi, sau này anh sẽ đối tốt với em gấp nhiều lần hơn, được chưa nào? Nhưng về sau còn có những chuyện như thế này, em phải thương lượng với anh trước, để anh còn chuẩn bị tâm lý nghe không?

– Không à, khi anh làm việc cũng đâu có cho em chuẩn bị tâm lý, em còn phải trả lại.

Cô bé miệng cứng rắn, kỳ thực đã nhân nhượng rồi.

Ngô Liên Hạ bị mọi người bế một vòng, cuối cùng quay trở lại vòng tay của Liên Nhược Hạm. Nó hình như còn chưa vừa ý, cái đầu nhỏ cứ ngoái bên nọ ngoái bên kia, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Hạ Tưởng, ngẩn ra mà nhìn Hạ Tưởng một lúc, bỗng nhiên cười khanh khách, chủ động giơ đôi tay nhỏ xíu mụ mẫm hướng về phía Hạ Tưởng.

Trái tim Hạ Tưởng như vỡ tan, cũng không quan tâm tới những người có mặt ở đấy, giơ tay bế Ngô Liên Hạ, nói:

– Nào, để… chú ôm cái nào!

Trong lúc thuận miệng, suýt nữa nói thành để cha ôm.

Ngô Liên Hạ có quan hệ gần nhất với Hạ Tưởng, thân thiết mà dùng đôi tay ôm lấy cổ Hạ Tưởng, a a vui mừng, còn nhún nhún trong lòng Hạ Tưởng, trêu đùa khiến cho mọi người đều cười rộ lên.

Tào Thu Lê cảm thấy Hạ Tưởng hình như không có chút ngại ngùng, cười nói:

– Cha thằng bé đã không có phúc có được cậu con trai ngoan như thế, thằng bé lại thân thiết với Hạ Tưởng như vậy, chi bằng để em làm mẹ nuôi, nhận Hạ Tưởng làm cha nuôi cũng tốt, chị thấy sao, chị Liên?

Liên Nhược Hạm mặt mày hớn hở:

– Nhận em làm mẹ nuôi không vấn đề, nhận anh ấy làm cha nuôi thì không hay lắm? Làm gì có đạo lý chủ động làm con trai người khác, phải để anh ấy chủ động đề xuất mới được.

Hạ Tưởng bị hai người một hỏi một đáp ép cho không còn đường lui, hơn nữa thực ra cô bé cũng đã tính toán chu toàn, cũng là để phục bút (đoạn văn trước gài ý cho đoạn văn sau ) về sau, cho dù sau này khi Ngô Liên Hạ lớn lên, đã gọi quen cha nó rồi cũng không sao, vì ở trước mặt cha mẹ nhận là cha nuôi rồi, sau này cũng không phải giải thích với họ nữa.

Hạ Tưởng đành thuận nước đẩy thuyền, cười nói:

– Vô cớ được có thêm một cậu con nuôi ngoan như vậy, anh vui mừng còn không kịp, được, nếu như mẹ nó không phản đối, anh sẽ nhận cậu con nuôi này. Lại đây, con trai, gọi cha nuôi, hừ, chi bằng gọi trực tiếp là cha là được rồi…

Ngô Liên Hạ giống như nghe hiểu được, giơ bàn tay nhỏ sờ sờ lên miệng Hạ Tưởng, miệng còn “A, a” gọi không ngừng.

Hạ Thiên Thành và Trương Lan nhìn nhau, đều vô cùng vui mừng mà nở nụ cười.

Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười hiểu ý.

Vệ Tân nhìn Hạ Tưởng một cái, đầy thâm ý mà cười.

Hạ Tưởng và con trai cũng nhìn nhau, hai cha con ngây ngô mỉm cười.

Vì nguyên nhân là Ngô Liên Hạ, vợ chồng Hạ Thiên Thành vốn định mùng năm sẽ trở về nhà, nhưng hiện tại quá thích cậu nhóc, nên muốn ở thêm một ngày nữa mới về. Ngày mùng bảy, Hạ Tưởng đi cùng Liên Nhược Hạm và con trai. Trải qua mấy ngày gần nhau, cậu nhóc càng ngày càng thích Hạ Tưởng, chỉ cần có Hạ Tưởng, cậu bé luôn luôn dán lấy cha mình, khiến Liên Nhược Hạm có chút ghen tị vì quan hệ cha con giữa họ quá tốt rồi.

Mùng tám chính thức đi làm, cũng không có việc gì quá quan trọng. Liên Nhược Hạm vốn muốn ở lại đến rằm tháng giêng mới đi, nhưng ông cụ rất nhớ và sốt ruột Ngô Liên Hạ, thúc giục liên hồi, bất đắc dĩ, ngày mùng mười Liên Nhược Hạm đã phải quay về thủ đô.

Trước khi đi, cô nói với Hạ Tưởng:

– Bây giờ anh đã hài lòng rồi chứ? Chí ít về mặt ngoài cũng đã lấy được sự quan tâm của cha mẹ. Bây giờ có lẽ anh là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian này, có sự rộng lượng của em, lại có sự dịu dàng của cô bé Lê, sao anh lại tốt số thế. Nếu như cô bé Lê lại sinh thêm cho anh một cậu con trai nữa, chắc anh đắc ý đến chết luôn. Nhưng có một điểm, cho dù là con trai hay con gái, anh nhất định không được bên trọng bên khinh, nhất định phải nhớ rằng, em đã sinh cho anh một đứa con trai đầu tiên!

Hạ Tưởng với vẻ mặt thâm trầm nói:

– Quỳnh quỳnh bạch thỏ, Đông tẩu Tây cố. Y bất như tân, nhân bất như cố! (Tạm dịch: Thỏ trắng lẻ loi, đi Đông ngóng Tây. Quần áo mới là tốt, còn tình yêu chỉ có người cũ mà thôi.)

Liên Nhược Hạm vừa lòng mà mỉm cười, thưởng cho Hạ Tưởng một nụ hôn.

Tết âm lịch qua đi, cũng đã là trung tuần tháng hai rồi, không ngoài những dự kiến của Hạ Tưởng, đi làm chưa được vài ngày, thương điệu hàm (quyết định điều động công tác) của Bộ ngoại thương đã phát đến Tỉnh ủy tỉnh Yến.

Khác với lần thương điệu hàm đầu tiên đã có những phản ứng rất mạnh mẽ là, trước tiên là Thôi Hướng xem xong sau đó trực tiếp trả lời:

– Đồng ý, đệ đơn thỉnh thị Bí thư Diệp xem qua.

Diệp Thạch Sinh xem xong, không chút do dự mà phê duyệt lên trên:

– Đồng ý!

Bởi vậy, đã quyết định vận mệnh Hạ Tưởng nửa tháng sau sẽ lên thủ đô.

Tin tức truyền đến tổ lãnh đạo, mọi người đều khó hiểu Hạ Tưởng tại sao phải đi Bộ ngoại thương một thời gian, không chỉ có Bành Mộng Phàm và An Dật Hưng không hiểu, đến cả Phương Cách và Cổ Ngọc, không rõ Hạ Tưởng căn cứ vào gì để suy xét, hà tất phải rời tổ lãnh đạo đã quen đường thuộc lối, hà tất phải đến một môi trường lạ lẫm để làm việc.

Đặc biệt là Cổ Ngọc, thể hiện sự vô cùng không hài lòng với cách làm của Hạ Tưởng:

– Lãnh đạo, sao không thương lượng với em một chút, đã quyết định đi Bộ ngoại thương?

Liền đó nhận ra câu hỏi của cô có chút không ổn, liền quanh co một lúc rồi nói:

– Ý em nói là, em vốn nghĩ muốn ở bên cạnh lãnh đạo học hỏi thêm chút ít, còn chưa làm được gì, hà tất phải đi thủ đô làm gì chứ!

Hạ Tưởng cũng không tiện giải thích nhiều, hắn cũng biết Cổ Ngọc có ý muốn ở bên cạnh hắn, muốn dựa vào dịp điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, muốn theo hắn học thêm một chút phương pháp trong quan trường và thương trường. Ngoài ra, có lẽ còn có những tâm ý khác của lão Cổ mà không có cách nào để biết được.

– Chẳng qua chỉ là điều tạm đi một thời gian, coi như đáp lại một nhân tình của Bộ trưởng Dịch. Dù sao khi anh mới điều đến Tỉnh Ủy, Bộ trưởng Dịch đã gửi hai lần thương điệu hàm anh đều không đi, dù sao đi nữa cũng phải có lời giải thích với ông ấy mới được. Còn một điểm nữa, Bộ ngoại thương muốn xác nhập thành Bộ thương mại, anh được dịp thì qua đó giúp một thời gian.

Cổ Ngọc không hài lòng mà bĩu môi:

– Em sẽ nói với ông nội, để ông chuyển em lên thủ đô là xong chứ gì. Anh không ở tỉnh Yến, em còn ở tổ lãnh đạo làm gì chứ?

– Đừng hồ đồ như thế.

Hạ Tưởng cười, hắn biết Cổ Ngọc chẳng để ý gì đến công việc của tổ lãnh đạo, càng không hứng thú với chuyện trong quan trường, nhưng trước mắt những công tác của cô cũng ở vị trí cao, làm cũng không tồi, dễ dàng vứt bỏ cũng rất đáng tiếc:

– Anh muộn nhất là nửa năm, nhiều nhất ba tháng sẽ quay lại tỉnh Yến. Em muốn điều lên thủ đô, lẽ nào đợi khi anh quay về tỉnh Yến, em cũng về theo sao?

Dựa vào phỏng đoán của Hạ Tưởng, trong khoảng ba tháng đến nửa năm, Chủ tịch quận và Bí thư quận Hạ Mã, cùng với các tổ thành bộ máy Ủy ban nhân dân, Ban thường vụ khác…vv, đều sẽ được hạ màn. Muộn nhất là vào những tháng cuối năm, Ủy ban nhân dân quận và Quận ủy quận Hạ Mã sẽ chính thức lên nhậm chức. Giai đoạn hiện nay, thành phố Yến vẫn phải do Cao Hải quản lý tất cả công việc của quận Hạ Mã, chủ yếu vẫn là lấy việc quy hoạch và chiêu thương thu hút đầu tư làm chủ, còn một loạt vấn đề công trình tiền kỳ, đất đai, cái khác không nói, chí ít cũng phải đợi cho khu nhà Quận ủy Ủy ban nhân dân quận xây xong, mới chính thức đưa vào làm việc.

Sở dĩ phải mất thời gian hòa hoãn là ba tháng đến nửa năm, thực ra vẫn là thế lực khắp nơi có một quá trình đánh giá và thỏa hiệp. Hơn nữa việc thành lập quận mới là một đại sự, không thể qua loa, thời gian dài một chút mới có thể hiện rõ mức quan trọng của Ủy ban nhân dân hai cấp tỉnh thành, những việc trên quan trường, chính là chú trọng một quá trình.

Cổ Ngọc giận dỗi nói:

– Đúng vậy, anh đi đâu em theo đấy!

Hạ Tưởng không cảm thấy buồn cười:

– Em không còn ít tuổi nữa, đừng lúc nào cũng cáu kỉnh như đứa trẻ thế.

Cổ Ngọc tức giận thở hổn hển bỏ đi:

– Em đi nói với ông nội, để ông thay em sắp xếp.

Hạ Tưởng cũng có thể hiểu được tâm ý của Cổ Ngọc, ở thành phố yến cô không có một ai thân thích, có chút ý muốn xem mình là người thân. Mình mà đi, cô ấy chắc chắn sẽ cảm thấy một mình cô đơn không có ý nghĩa.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 29/09/2017 12:39 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Mùi vị quê hương
Chuyện người tử tù Cuối Văn phòng làm việc của giám đốc CA Nhã. Anh Nhã ngồi tựa lưng vào chiếc ghế sô pha, anh rất chăm chú lắng nghe những tâm sự của đồng chí bí thư, đồng chí đang ngồi trước mặt anh và chậm rãi nói: Thế này cậu Nhã ạ, cậu còn ba năm nữa thì về hưu nhỉ, còn mình...
Phân loại: Truyện nonSEX Tâm sự bạn đọc Truyện teen
Lục Thiếu Du – Quyển 31
Nộ Hỏa Hồn Đao. Một tiếng quát nhẹ vang lên, Lục Thiếu Du kéo lê Huyết Lục trong tay, đao mang lướt đi. Khí tức của Lục Thiếu Du lúc này dường như cộng minh với nhiệt độ khủng bố trong không trung, càng thêm khủng bố mà nóng bỏng. Đao mang xuất ra, không gian run rẩy, dung nham màu xanh da trời...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Hai chị em Văn – Thơ - Tác giả The Kid
Gần nhà thằng T có hai chị em, con chị tên Văn, con em tên Thơ. Thằng T rất thích chơi chung với hai chị em này, vì tụi nó dễ thương, dịu dàng, hiền lành. Con Văn 17 tuổi, còn con Thơ 15 tuổi. Hôm nọ thằng T qua nhà hai chị em chơi, biết được rằng ba mẹ tụi nó đi vắng rồi, chỉ có hai chị em ở nhà...
Phân loại: Truyện nonSEX
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân