Hạ Tưởng nổi giận.
– Em đã sớm nói qua rằng quan hệ của anh và em vào buổi tối ngày hôm đó thì hôm sau là đã kết thúc.
Mai Hiểu Lâm không chịu nhượng bộ.
– Là kết thúc, nhưng về căn bản thì chuyện của chúng không có điểm bắt đầu. Đã có con với nhau thì không giản đơn như vậy, anh là bố của con, anh có quyền được biết con mình. Anh cũng có tư cách để quan tâm đến sự trưởng thành của con.
Hạ Tưởng nói một cách giận dữ. Tuy nhiên, trong tim của hắn lại đau nhói lên, vì hắn cơ bản là không có khả năng lấy thân phận là cha của đứa bé để xuất hiện một cách quang minh chính đại được.
Mai Hiểu Lâm cười lạnh mấy tiếng.
– Đừng kích động. Con chúng ta ra đời tất nhiên chỉ là sản phẩm của một thời điểm khoái hoạt của anh mà thôi. Anh cũng không có trách nhiệm cũng không có nghĩa vụ về nó. Em cũng không cần anh phải làm gì. Em và anh, từ nay về sau không có dính líu gì với nhau hết. Anh cũng đừng có si tâm vọng tưởng để cho con nhỏ biết mặt anh. Cho dù em đồng ý thì anh cũng có dám nói với người khác rằng tôi là ba của đứa nhỏ này hay không ? Ngay cả phiền toái với Ngô gia mà anh còn không giải quyết được lại còn đến chọc giận Mai gia chúng tôi, anh có còn muốn sống nữa không ? Tốt nhất là bảo toàn mạng nhỏ của mình, cố gắng sống tốt, nếu chẳng may về sau con nó trưởng thành, hỏi em rằng ai là ba của nói, có lẽ lúc đó em sẽ nói cho nó biết tên của anh, cũng có lẽ nó sẽ tha thứ cho anh, lúc gặp mặt sẽ gọi anh bằng một tiếng “Ba ơi”, nếu vậy thì đây cũng chính là phúc khí của anh rồi đó.
Hạ Tưởng không nói được bất cứ lời gì để biện minh cả.
Tâm tình của hắn rất trầm trọng.
Mai Hiểu Lâm sinh ra đứa nhỏ, đối với hắn mà nói thì đúng là một việc tuyệt không ngờ đến. Chính vì vậy, hắn không biết phải đối mặt với việc bất ngờ này như thế nào, điều này làm hắn không biết lúc này nên làm sao, tương lai phía trước trở nên hơi mờ mịt.
Hắn tức giận chỉ bởi vì Mai Hiểu Lâm đã giấu hắn. Nhưng khi hắn biết được sự tình đích thực thì tất cả đã trở thành kết cục đã được định rồi, không thể sửa đổi. Hắn cũng rõ ràng, Mai Hiểu Lâm cố ý né tránh hắn, thậm chí thà bỏ qua tiền đồ đang rộng mở trước mắt cô để quay về Bắc Kinh lặng lẽ sinh nở đứa nhỏ. Đây cũng là sự lựa chọn giữa bản năng người mẹ và tiền đồ tương lai của mình, lúc này cô đã lựa chọn là người mẹ. Điều đó có thể thấy tâm ý của cô kiên định đến thế nào, đã chọn lựa đường đi cho chính mình và sẽ không quay đầu trở lại.
Tính cách của Mai Hiểu Lâm thì cũng có chút tương tự Liên Nhược Hạm. Nhưng so với Liên Nhược Hạm có chủ kiến của chính mình thì cô nhẫn nại hơn. Vì hoàn thành tâm nguyện làm mẹ của mình mà cô tình nguyện bỏ qua vị trí Chủ tịch huyện, thậm chí cũng không cần đến chức vụ Bí thư Huyện ủy để đảm nhận nghĩa vụ thiêng liêng của người mẹ. Hơn nữa, việc cô giấu diếm mọi người đúng thực là làm cho người khác phải kinh ngạc vì sự kiên cường và quyết tâm của cô.
Hạ Tưởng biết rằng trừ khi Mai Hiểu Lâm mềm lòng cải biến chủ ý, nếu không việc hắn muốn gặp cô và con nhỏ xem như không có khả năng.
Đối với Liên Nhược Hạm thì Hạ Tưởng có thủ đoạn và biện pháp. Nhưng đối phó với Mai Hiểu Lâm thì hắn không nghĩ ra được điều gì.
Trầm mặc một lúc, Hạ Tưởng đành phải hạ thấp thái độ.
– Dù sao cũng phải nói cho anh biết con mình là trai hay gái vậy ?
– Con gái !
Giọng nói của Mai Hiểu Lâm lạnh như băng.
– Biết đàn ông các anh trọng nam khinh nữ, vì thế cho nên em lại càng không nói cho anh. Anh đã có một đứa con trai, vì thế cũng không cần thiết phải quan tâm đến mẹ con chúng tôi.
Hạ Tưởng nhìn thấy được sự hờn giận của Mai Hiểu Lâm, hắn tò mò hỏi:
– Có trắng hay không ? Là con gái thì làn da ngàn lần không được đen giống anh, nếu vậy thì xấu lắm.
Mai Hiểu Lâm khẽ hừ một tiếng.
– Không đen chút nào, khá trắng. Người khác không nhìn ra nhưng con bé có nhiều nét giống anh, điều này làm cho em khá tức giận. Anh xấu như vậy, vì sao con bé lại có nhiều nét giống anh, đúng thực là oan gia.
– Từ trước tới nay con trai thường giống mẹ, con gái lại giống ba. Mau nói cho anh biết, dáng vẻ của con mình có xinh không ?
Hạ Tưởng rèn sắt khi còn nóng, muốn công phá phòng tuyến tâm lý của Mai Hiểu Lâm.
– Rất xinh xắn. Đương nhiên là rất xinh, con gái của em làm sao không xinh sao được ? Con bé còn xinh hơn mẹ của nó, lại cũng không có lây nhiễm nét xấu gì của ba, chắc chắn về sau sẽ là một cô gái rất đoan trang và xinh đẹp.
Giọng điệu của Mai Hiểu Lâm hơi dịu xuống, khi nhắc đến con gái mình thì cô liền quên hết cả những điều khác.
– Đã đặt tên con chưa ?
– Đặt rồi, họ Mai, tên là Đình Đình.
Tên gì không đặt lại đặt là Mai Đình ? Hạ Tưởng lập tức nhớ tới diễn viên Mai Đình liền muốn phản đối, chợt hắn nghĩ lại thì thấy rằng chưa chắc lời phản đối của hắn đã hữu hiệu, vì thế nên thôi. Hắn lại hỏi thêm mấy câu về tình hình của con gái, ví dụ như ăn sữa được nhiều không, thân thể có mạnh khỏe không … Dần dần khoảng cách với Mai Hiểu Lâm đã được kéo gần lại, hắn liền thừa cơ đưa ra lời đề nghị là muốn gặp mặt hai mẹ con.
– Nếu có điều kiện thì cũng nên để anh gặp con gái một chút. Dù sao cũng là đứa con gái đầu tiên của anh, anh không có bất cứ mưu đồ gì cả, chỉ cần nhìn con một chút là được. Nói cho cùng, cho dù quan hệ giữa anh với em có xấu đến mức độ nào thì cũng hy vọng em suy xét đến cái tình cái lý.
Hạ Tưởng ân cần dụ dỗ.
Không ngờ Mai Hiểu Lâm lại không suy chuyển.
– Anh biết anh có một con gái là được, không cần phải thấy mặt con làm gì. Hơn nữa, hiện tại thì em cũng không muốn gặp anh, cũng đỡ phải phiền hà cho nhau. Còn con gái thì đến thời điểm anh sẽ được gặp, lúc đó anh sẽ có cơ hội được nhìn thấy con mình.
Mai Hiểu Lâm liền chấm dứt cuộc điện thoại.
Mai Hiểu Lâm vẫn không thay đổi ý kiến, chẳng lẽ cô có ý tưởng khác ? Tuy nhiên, nếu Mai Hiểu Lâm không đồng ý thì hắn cũng không còn cách nào khác, đành phải nén thật sâu tâm tình của chính mình, duy có điều bỗng nhiên lúc này hắn có cả con trai lẫn con gái, đúng là hắn không thể tin được.
Sau khi tiếp nhận được sự thực này thì hắn cũng không tránh khỏi có điểm đắc chí. Ngay cả bác sỹ cũng nói không hy vọng với việc Mai Hiểu Lâm có thể sinh nở, không ngờ chỉ một lần uy vũ của hắn mà đã làm cho Mai Hiểu Lâm mang bầu, ít nhiều hắn cũng có chút tự hào của người đàn ông.
Tuy nhiên, việc này chỉ được chôn sâu trong lòng, không thể lộ ra bên ngoài được. Nếu chẳng may Liên Nhược Hạm biết thì cô ấy làm loạn lên, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Mặc dù thật ra từ đầu đến cuối thì hắn vẫn là người bị động và bị hại, nhưng dù sao hắn cũng giống như người phạm tội khác, giống như câu “Là đàn ông thì ai cũng đều đã phạm sai lầm”, cũng may mắn là Mai Hiểu Lâm lại không bắt hắn có trách nhiệm với cô con gái, cũng không bắt hắn phải cấp phí tổn nuôi dưỡng.
Hạ Tưởng khó tránh khỏi có chút suy nghĩ kỳ quái, nếu việc hắn và Mai Hiểu Lâm bị lộ ra bên ngoài, việc hắn có một cô con gái thì không hiểu tình hình sẽ như thế nào nhỉ ? Tính thời gian thì cô con gái của hắn mới chỉ khoảng hai tháng, chắc chắn lúc này chưa nhìn ra được giống ai.
Tiếp sau lại nghĩ đến Ngô Liên Hạ, Hạ Tưởng bỗng trở nên bất đắc dĩ. Hắn là người cha đã có một con trai, một con gái, nhưng không thể có danh chính ngôn thuận để các con mình gọi hắn là “Ba”. Thằng bé thì họ Ngô, con bé thì họ Mai, thật ra điều này rất tiện nghi cho Ngô gia và Mai gia, trong lúc đó hắn lại không có được sự ưu đãi nào. Sự vất vả của hắn không biết là vì ai đây ?
Sau khi tự chế giễu mình, hắn lại lần nữa xốc lại tinh thần, toàn tâm toàn ý đầu nhập vào trong việc hoàn thành các bài vở được giao.
Có lẽ bởi vì gần đây Hạ Tưởng không bị những chuyện vặt vãnh quấn lấy nên khả năng hoàn thành bài vở của hắn đột nhiên tăng mạnh, mấy bài luận văn và các bài tập mà Cốc lão giao đều được phê điểm tốt, theo đúng như lời Cốc lão nói thì nếu tiếp tục theo tiến độ này thì chỉ trong vòng nửa năm tới là lấy được bằng nghiên cứu sinh.
Những ngày ở Bắc Kinh thật là thoải mái, mỗi ngày Hạ Tưởng đều chỉ chăm chú vào học tập, còn công việc thì chỉ thực hiện một cách giả vờ giả vịt. Thật ra, không phải là hắn không chịu cố gắng công tác, mà là cũng không có nhiều việc để làm. Bình thường thì hắn vẫn luôn đến chỗ mẹ con Liên Nhược Hạm, chơi đùa với con rồi sau đó lại ân ái với Liên Nhược Hạm.
Những buổi tối khác thì hắn lại đến ngủ ở nhà của Tiếu Giai, trong mấy năm gần đây lên Bắc Kinh thì đợt này là đợt mà Hạ Tưởng và Tiếu Giai ở cùng với nhau dài nhất. Tiếu Giai cũng rạng rỡ hẳn ra, làn da trở nên trắng hồng, mượt mà, càng ngày càng kiều diễm. Điều này làm cho những người quen biết cô càng thêm ngẩn ngơ. Không ít đàn ông khác thèm Tiếu Giai nhỏ dãi mà không được, mọi người không ngừng cảm thán, chắc chắn là Tiếu Giai phải có chút hơi của đàn ông, nếu không sẽ không rạng hồng đến thế.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |