Hạ Tưởng theo chân Cổ Ngọc đi vào một khu biệt viện chỉ có một lối vào rộng chừng một mẫu vuông.
Bốn phía của tòa nhà được bao quanh bởi tường rào được xây bằng gạch màu xám, khi mới nhìn cảm giác như nhà thời xưa, tuy nhiên so với nhà thời xưa thì lớn hơn một ít, nhưng số phòng thì lại ít hơn, điều này tạo ra vẻ khá trống trải. Tuy nhiên, trong tòa nhà còn có các tòa giả sơn, khu vườn với đầy đủ các loại hoa khoe sắc, điều này tạo cho căn nhà không còn vẻ trống trải nữa, mà ngược lại lại tạo ra một sức sống đang dâng trào.
Đúng là một nơi ở rất đẹp, Hạ Tưởng vô cùng hâm mộ. Ở Bắc Kinh có được một căn hộ như thế này thì không phải chỉ có tiền mà có thể làm được. Để làm được điều này thì phải là người có quyền, mà hơn nữa còn phải quyền cao chức trọng. Một đại gia tiền tỉ cũng không mua được một căn nhà ở khu vực này, không phải là y không đủ tiền để mua mà là mua không được.
Có tiền nhiều cũng chưa chắc mua được báu vật, chuyện tình trên thế gian này không phải chỉ cần tiền tài là đã giải quyết được ngay vấn đề.
Cổ lão xoay người lại, trong tay cầm bình phun nước cho hoa, thấy Hạ Tưởng và Cổ Ngọc bước vào liền cười ha hả, buông bình phun nước xuống rồi nói:
– Có người bạn từ phương xa tới thăm, thật hạnh ngộ. Người bạn trẻ, đã lâu không gặp, nghe nói dạo này cậu thăng quan phát tài lắm ?
Hạ Tưởng sửng sốt ngay tức khắc như hiểu ra được điều gì, hắn mỉm cười:
– Ngài phải nói là tôi có nhiều trách nhiệm lớn hơn mới phải.
Lão Cổ vẫy vẫy tay cho Cổ Ngọc rồi nói:
– Đi pha cho ông một ấm trà thật ngon nhé.
Cổ Ngọc ngoan ngoãn vâng dạ rồi xoay người đi vào trong nhà. Cổ lão chỉ tay về phía hòn giả sơn cách đó không xa rồi nói:
– Đi, xem thử phong cảnh nhà tôi một chút.
Hạ Tưởng liền cùng đi với Cổ lão, vừa đi vừa nói chuyện.
– Lão Ngô là người bạn cũ của tôi, quen biết nhau cũng mấy chục năm rồi, tính tình của chúng tôi cũng không quá hợp nhau, chỉ cần gặp nhau, nói nhau mấy câu là đã gây rối ầm ĩ cả lên rồi. Ai cũng muốn thuyết phục đối phương nên cũng muốn gặp mặt nhau. Kết quả là sau khi gặp nhau lại ầm ĩ một trận, cãi lộn thì sinh ra giận dữ, sau khi về thì lại thôi, sau đó gặp lại lại tiếp tục ầm ĩ. Cuộc sống con người đúng là quá ngắn ngủi, mới thấy cãi nhau đó, trong chớp mắt trôi qua mà tôi và ông ta đều đã chuẩn bị đi gặp Mark rồi.
Cổ lão đi thẳng vào vấn đề, vừa mở miệng đã nói về ông cụ Ngô gia.
Hạ Tưởng liền mỉm cười gật đầu, bộ dáng chăm chú lắng nghe ông lão nói.
– Chuyện giữa cậu và cô bé nhà Ngô gia thì tôi đã sớm biết. Nếu là trước kia thì chắc chắn tôi sẽ rất giận dữ, nhưng kể từ khi con trai và con dâu tôi gặp chuyện không may thì tôi cũng đã nhận ra rằng trong cuộc đời của con người thì có rất nhiều sự việc không thể đoán trước được, một người đàn ông mà bên người có mấy người phụ nữ thì cũng không tính là gì. Thời những năm cải cách, tôi có rất nhiều người bạn, ai mà chẳng yêu thêm một số người ? Đều là người cả, thanh danh bên ngoài càng lan truyền xa, ngồi ở vị trí càng cao đến đâu nữa, xét cho cùng thì người đó cũng chỉ là một con người bình thường cả mà thôi.
Cổ lão có chút cảm thán, vừa thấy Hạ Tưởng liền nói không dứt lời.
– Hơn nữa, tôi cũng nghe nói cậu đối xử với cô bé nhà Ngô gia cũng rất tốt. Người đàn ông tốt thường có mấy ai an phận có một người phụ nữ, điều quan trọng chính là người ta theo cậu thì cậu nhất định phải trước sau vẹn toàn, đừng làm cho người phụ nữ bị thất vọng và thương tâm là được.
Khó có cơ hội được Cổ lão khai sáng như vậy, Hạ Tưởng liền khiêm tốn thụ giáo.
– Vâng ạ, tôi sẽ nhớ kỹ điều này.
– Ha ha !
Cổ lão mỉm cười vui vẻ, đi vào đến trước một hòn giả sơn, chỉ vào con cá vàng trong hồ nước phía dưới hòn núi giả và nói:
– Có một câu nói rằng Trang Tử không phải là cá, làm sao mà biết cá vui ? Ha ha. Sức khỏe của lão Ngô khôi phục rất khá, ít nhiều thì Ngô Liên Hạ cũng đã làm cho ông ta vui vẻ. Nói cho đến cùng, tuy rằng về sau, sự việc giữa cậu và cô bé Ngô gia khi mà ông ta biết thì chắc chắn sẽ phản đối, nhưng ngược lại thì ông ta cũng được lợi từ sự việc này. Vì thế, các sự tình trên thế gian này đều phải nhìn từ các góc độ khác nhau để phân tích thì mới khách quan được.
Hạ Tưởng biết rằng Cổ lão nói ra những suy nghĩ của bản thân ông ta, lại còn lấy ông cụ Ngô gia làm dẫn dắt câu chuyện thì hiển nhiên ông ta sẽ có yêu cầu nào đó cho hắn. Vì thế, hắn liền cung kính nói:
– Cổ lão, ngài có chỉ bảo gì thì xin ngài cứ nói, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để thực hiện.
– Tôi già rồi, không sống được mấy năm nữa, cũng chẳng có ý tưởng gì khác. Chẳng qua, tôi cả đời chinh chiến trên lưng ngựa, chỉ có một đứa con, nhưng đứa con lại đi trước tôi, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cuộc sống này đúng thật quá bất công. Tôi nghĩ cậu cũng đoán được, sau khi tôi chết, điều duy nhất tôi không yên lòng chính là Cổ Ngọc.
Cổ lão ngẩng đầu lên nhìn vào trời xanh, trên không trung một màu chân trời xanh biếc dường như muốn xua tan bao nỗi u uất trong lòng của mọi người. Ông lão xúc động nói:
– Quen biết cậu quá chậm, nếu biết cậu sớm hơn thì kiểu gì tôi cũng sẽ giao phó việc chung thân đại sự của Cổ Ngọc cho cậu. Ha ha, điều mà tôi muốn chính là nếu chẳng may có một ngày tôi chết đi, cậu phải xem Cổ Ngọc như là người thân thích của cậu để bao bọc, che chở cho nó. Cậu có làm được không ? Có đáp ứng được yêu cầu của tôi không ?
Đối với Cổ lão thì Hạ Tưởng không có suy nghĩ nhiều lắm, hắn cảm thấy rằng tính tình của hắn và ông ta hợp nhau, lại cảm thấy ông ta tuổi đã già rồi mà lại một mình cô đơn, chỉ có Cổ Ngọc làm bạn, cũng rất đáng thương. Hơn nữa, từ nhỏ hắn không có ông nội, cũng cảm giác sự thân thiết khác người đối với Cổ lão. Khi Cổ lão đưa tặng ngọc quý cho hắn, lại sắp xếp Cổ Ngọc vào tổ lãnh đạo thì hắn đã đoán được ý Cổ lão có vẻ muốn tiếp cận hắn, khả năng là đang còn có những tính toán khác. Tất nhiên điều này cũng không làm cho hắn có sự nghi ngại gì. Đối với Cổ lão, so sánh với ông ta thì hắn quá yếu ớt, hắn không có điểm nào đáng giá để ông lão phải tính kế cả, như vậy cần gì phải tính toán làm gì. Tuy vậy, bằng bản năng thì hắn cũng cảm giác được đây là Cổ lão có ý sắp xếp để hắn đi lại gần gũi với Cổ Ngọc.
Tính tình của Cổ Ngọc đơn thuần, tính cách ôn hòa, nói thật thì cô đúng là một cô gái rất tốt. Nhưng cũng đúng là bởi vì tính tình cô rất ôn hòa, đơn thuần nhưng trong tay lại có một gia sản mấy tỉ tệ, nếu Cổ lão còn có ở trên đời thì không sao, nhưng một khi Cổ lão mất đi thì chắc chắn sẽ có không ít người sẽ nảy sinh chủ ý đối với Cổ Ngọc. Cổ Ngọc thông thường không hay phòng bị người khác, vì thế rất dễ dàng bị mấy người dụng tâm kín đáo lừa đảo. Đương nhiên, nếu là người thật tâm thích Cổ Ngọc thì điều này quá hoàn hảo, chỉ sợ là bị người ác có trái tim đen tối lừa tình lừa tiền. Do vậy, gia sản hàng tỉ tệ của Cổ Ngọc cũng không phải là niềm hạnh phúc, mà đây lại chính là nguồn gốc của mọi tai họa.
Theo góc độ suy xét của người ông nội thì đúng thực Cổ lão không yên lòng chút nào về Cổ Ngọc, đây cũng là tâm bệnh lớn nhất của một người ông mà tuổi đã sắp phải gần đất xa trời rồi.
– Ngay từ đầu thì tôi đã xem Cổ Ngọc như là em gái tôi, mà thực ra tôi cũng không có chị em gái, có một người em gái dịu dàng thông minh như Cổ Ngọc thì cũng là tôi có phúc.
Vẻ mặt của Hạ Tưởng nghiêm lại, nói giọng rất chắc chắn. Hắn không rõ ý tứ cụ thể của Cổ lão về chuyện hậu sự nên nói ra lời có ý tứ hàm súc. Trong lòng hắn vẫn còn điểm lo lắng nên hỏi thêm:
– Hiện tại thì sức khỏe của ngài vẫn rất cường tráng, ngài còn sống thêm được vài chục năm nữa, đến lúc đó Cổ Ngọc cũng đã yên bề gia thất, như vậy thì ngài cũng yên tâm. Thế tại sao lúc này ngài lại đột nhiên nói về chuyện này làm gì ?
– Tôi đã 70 tuổi, ở tuổi này thì bất kỳ lúc nào cũng có thể ra đi.
Cổ lão lấy thức ăn cho cá rồi ném xuống dưới hồ, từng bầy cá vàng xúm xít đua nhau tranh đớp mồi.
– Đợt vừa rồi lão Ngô bệnh nặng, thiếu chút nữa phải hết mệnh. Ông ta và tôi là bạn cùng tuổi, ông ta bị bệnh thì còn có bầy con cháu, lại còn có thằng bé kia làm cho ông ta vui vẻ. Tôi thì có cái gì ? Mấy ngày hôm trước, tôi đi đưa tiễn người bạn chiến hữu cùng chiến trường cũ với tôi qua đời, lúc này tôi biết rằng cũng sẽ nhanh chóng tới lượt tôi thôi. Chỉ cần tôi ngã bệnh, lúc đó muốn gượng lại sợ rằng cũng khó có thể.
Tâm tình Hạ Tưởng trở nên trầm trọng, Cổ lão già rồi, khó tránh tới việc cực kỳ để ý đến sự sinh tử. Hắn liền khuyên giải, an ủi Cổ lão.
– Ngài có Cổ Ngọc, lại còn có tôi, còn có những người cấp dưới trung thành. Người khác thì tôi không nói, nhưng tôi và Cổ Ngọc sẽ nhất định sẽ săn sóc ngài chu đáo.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |