Biện Tú Linh chỉnh trang lại áo, ngồi thẳng lưng, có nề nếp nói:
– Việc thành lập Quận Hạ Mã đã được chuẩn bị hơn nửa năm, công tác sơ bộ đều đã thực hiện, nhân sự cũng đã được bổ nhiệm, chính phủ hai cấp tỉnh thành đều cho quận Hạ Mã không ít hỗ trợ, muốn người có người, muốn tiền có tiền, là vì cái gì? Chính là muốn sau khi chúng ta nhậm chức, lập tức với nhiệt tình tràn đầy và tình trạng no đủ đi vào công tác, hiện tại chúng ta đã vào nhậm chức, không lập tức triển khai xây dựng kinh tế còn chờ cái gì?
Biện Tú Linh là người của Hình Đoan Đài an bài, bởi vì quan hệ của Hình Đoan Đài và Tống Triêu Độ, lại bởi vì quan hệ của Tống Triêu Độ và Hạ Tưởng, cô tự nhiên sẽ đứng về bên Hạ Tưởng
Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Lý Ứng Dũng khoát tay cười:
– Bí thư Biện nói không sai, tuy nhiên sự tình phải phân nặng nhẹ, điểm dừng chân của bí thư Bạch là ở trên mặt nhân sự và tổng hợp nguồn vốn, trọng tâm của Chủ tịch quận Hạ là ở trên mặt xây dựng kinh tế, đều đúng cả, đều là việc trong phận sự. Tuy nhiên dù sao bí thư Bạch chủ trì toàn diện công tác, tin rằng bí thư Bạch cũng đã có sắp xếp chu đáo chặt chẽ. Chúng ta phải cho bí thư Bạch chút thời gian, cũng phải nghe theo sự chỉ huy của bí thư Bạch.
Lời nói Lý Ứng Dũng không mềm không cứng, chẳng khác nào đóng cây đinh mềm vào Biện Tú Linh. Biện Tú Linh không cho là đúng cười một cái, lại nói một câu:
– Tôi chỉ là đề xuất ra quan điểm cá nhân của tôi, lời Bí thư Lý cũng là quan điểm cá nhân của ông
Ý tứ chính là lời ai nấy nói, Biện Tú Linh cũng không lùi bước, cũng trả lại một thái độ không sao cả cho Lý Ứng Dũng
Chánh văn phòng Quận ủy Phó Hiểu Bân buông bút trong tay xuống, còn chưa mở miệng đã tươi cười, ông với một thái độ hòa giải nói:
– Hội nghị thường vụ chính là chỗ để mọi người thoải mái nói chuyện, có tranh luận là chuyện tốt, chứng tỏ tất cả mọi người đều muốn mau chóng triển khai công tác. Tuy nhiên mọi người tùy việc mà xét, không nên cố ý tranh chấp. Quan điểm của tôi là, về trọng điểm và phương hướng của công tác bước tiếp theo, trước tiên nên hình thành tài liệu, sau đó đợi hội nghị thường vụ tiếp theo tiếp tục tiến hành thảo luận, các đồng chí nói có phải khả thi hay không?
Không ngờ Tạ Nguyên Thanh một chút cũng không nể mặt Phó Hiểu Bân, lại ngẩng đầu lên ném ra một câu lạnh như băng:
– Trọng điểm công tác là phát triển kinh tế, phương hướng công tác là thu hút đầu tư, còn muốn hình thành tài liệu? Không phải nói đùa chứ? Tiêu điểm vấn đề hiện tại là, đầu tư của bí thư Bạch khi nào thì đưa ra đúng vị trí, bởi vì so sánh thì tài chính mà Chủ tịch quận Hạ hứa hẹn đã giao đúng hạn định, nếu mà tài chính bên bí thư Bạch vẫn còn trì hoãn kéo dài không có tin tức, sẽ tạo ấn tượng không đáng tin cậy cho người ta
Tạ Nguyên Thanh đủ sắc bén, dám đánh trực diện. Bạch Chiến Mặc vốn lần đầu tiên họp hội nghị thường vụ, không muốn tức giận, để tránh để lại ấn tượng khó chịu cho mọi người, không nghĩ tới Tạ Nguyên Thanh cứ bắt lấy vấn đề tài chính mà truy đuổi sát sao không chịu buông tha. Y rốt cục không nhẫn nhịn nổi, không vui nói:
– Vấn đề tài chính tôi sẽ mau chóng chứng thực, khẳng định sẽ cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố một lời giải thích, mọi người không nên thúc dục nữa, thân là bí thư, trong lòng tôi có chừng mực, khẳng định sẽ chịu trách nhiệm với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố
Ngụ ý là, Tạ Nguyên Thanh ông vẫn là không có tư cách ở đó trách vấn tôi, tôi phải chịu trách nhiệm là Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, không phải là ông
Tạ Nguyên Thanh không hề gì duỗi duỗi tay:
– Lời của bí thư Bạch là nói ngay trước mặt các đồng chí, tất cả mọi người phải làm nhân chứng
Giằng co, hội nghị thường vụ đầu tiên đã xuất hiện sự đối đầu giữa phái bí thư do Bạch Chiến Mặc dẫn đầu và phái Chủ tịch quận do Hạ Tưởng dẫn đầu
Trên cơ bản phe bên Bạch Chiến Mặc hơi bị thất thế, vì bị phe Hạ Tưởng nắm chặt cái đuôi không buông tha. Trong bày tỏ thái độ của ủy viên thường vụ, hiển nhiên Khang Thiếu Diệp là kiên định đứng cùng trận tuyến với Bạch Chiến Mặc, Lý Ứng Dũng cũng là theo phái bí thư, Mộ Duẫn Sơn nói chung có khuynh hướng nghiêng về Bạch Chiến Mặc, mà Phó Hiểu Bân thì tạm thời không nhìn ra là đang hướng về ai
Trần Thiên Vũ thì kiên định theo phái Hạ Tưởng, là người tiên phong tích cực, Tạ Nguyên Thanh với thân phận dường như là kẻ gây rối, nhưng lại không được ăn ý lắm với Hạ Tưởng. Biện Tú Linh hẳn là lực lượng bên ngoài của Hạ Tưởng, bình thường có lẽ sẽ không đi đầu làm trước. Nhưng khẳng định là người ủng hộ kiên định của Hạ Tưởng.
Các ủy viên thường vụ còn lại thì mỗi người một tâm trạng khác nhau, đều không lên tiếng phát biểu, có người thì ở đó quan sát tình hình, có người thì không muốn theo phe phái nào cả, còn có người thì cảm thấy thời cơ không được ổn, chờ đến thời cơ tốt nhất rồi nói sau
Bạch Chiến Mặc bị ép tới đường cùng, đành phải kiềm nén lửa giận, tỏ thái độ nói:
– Tôi Bạch Chiến Mặc nói lời giữ lời, tất cả mọi người đều có thể nhớ kỹ lời của tôi, tài chính nhất định đến đúng hạn
Sau khi tan họp, ba người Hạ Tưởng, Trần Thiên Vũ và Tạ Nguyên Thanh xuống lầu, văn phòng Ủy ban nhân dân ở lầu một tới lầu ba, lầu bốn tới lầu sáu là văn phòng Đảng uỷ, vừa đi tới cầu thang, Biện Tú Linh đuổi lên từ phía sau, gọi Hạ Tưởng lại:
– Chủ tịch quận Hạ, ngài còn nhớ tôi không? Không ngờ chúng ta trở thành đồng sự.
Trên mặt Biện Tú Linh hơi lộ ý phấn kích, vẻ mặt chờ mong nhìn Hạ Tưởng, e sợ Hạ Tưởng nói ra là không nhớ được cô là ai.
Hạ Tưởng đối với Biện Tú Linh quả thật có một chút ấn tượng, trong sự kiện quốc bảo lần trước, khi Diệp Thạch Sinh chạy tới hỏi han người bên Ủy ban Kỷ luật, chính là Biện Tú Linh đúng lúc ra mặt trả lời, lúc ấy sở dĩ hắn nhớ kỹ cô, bởi vì hắn cũng nhìn ra, Biện Tú Linh không phải là người của Cổ Nhân Kiệt, hẳn là người của Hình Đoan Đài
Hạ Tưởng dừng bước, quay đầu lại cười nói:
– Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ, khi đó vẫn là chủ nhiệm Biện, tôi đã nhớ ra.
Dừng lại một chút, lại hỏi:
– Chủ tịch Hình gần đây khỏe không?
Hình Đoan Đài đã nhậm chức Chủ tịch tỉnh ở tỉnh Tây, nhậm chức đã hơn nửa năm, nghe nói phong cách chấp chính vô cùng vững vàng.
– Cũng tốt, cũng tốt, Chủ tịch tỉnh Hình vẫn nhớ đến ngài, lần trước còn dặn dò tôi nói là, tôi phải cố gắng học tập ở ngài, có khó khăn nhỏ thì đến tìm ngài, có khó khăn lớn thì tìm Chủ tịch tỉnh Tống
Khi Biện Tú Linh nói chuyện, nụ cười bên trong đôi mắt toát ra ánh mắt nhiệt tình, biểu hiện ra ý tứ nương tựa rõ ràng
Hạ Tưởng cũng hiểu được tình cảnh của Biện Tú Linh, Hình Đoan Đài hậu trường lớn nhất của cô vừa đi, thì chỗ dựa của cô tại tỉnh Yến cũng mất đi, Hình Đoan Đài sẽ phó thác cô cho Tống Triêu Độ, nhưng Tống Triêu Độ chưa chắc sẽ giống như Hình Đoan Đài chiếu cố cô, cho nên cô muốn tạo quan hệ tốt với hắn là bước đầu tiên thắng được thiện cảm của Tống Triêu Độ
Hạ Tưởng tất nhiên sẽ không đẩy Biện Tú Linh sang phía Bạch Chiến Mặc, liền mỉm cười:
– Được, có thời gian thì hẹn Chủ tịch tỉnh Tống ra tụ họp, Chủ tịch tỉnh Tống là một người nhớ ân tình cũ…
Biện Tú Linh thấy Hạ Tưởng đã tiếp nhận cô, nụ cười trên mặt càng tha thiết hơn, nhìn xung quanh không có người, cô tiến sát tới một bước. Nhỏ giọng nói với Hạ Tưởng một câu:
– Chánh văn phòng Quận ủy Phó Hiểu Bân đề cử cho ngài hai ứng cử viên thư ký, một người tên là Thang Văn Cử, có quan hệ với Khang Thiếu Diệp, một người tên là Triều Vĩ Cương, là thân thích của Phó Hiểu Bân
Sau khi nói xong, Biện Tú Linh liền lui lại một bước, duy trì khoảng cách thích hợp với Hạ Tưởng.
Biện Tú Linh 38 tuổi vẫn rất quyến rũ, lông mày nhạt trang điểm nhạt, dáng người đẫy đà, tuy rằng không là người đẹp bắt mắt, nhưng mặt mày đoan trang, khắp cơ thể đầy đặn, hơi thở thục nữ đập thẳng vào mặt, hướng thẳng vào chóp mũi. Hạ Tưởng không phải thích thục nữ, cũng không tự chủ được thản nhiên dâng lên một loại cảm giác quen thuộc, hơi trùng hợp với cảm giác đời sau của hắn
Biện Tú Linh đã nhận ra sự khác thường của Hạ Tưởng, lặng lẽ mỉm cười, nói một câu thì xoay người đi, để lại một hình dáng chân thành cho Hạ Tưởng
Hạ Tưởng lắc đầu cười, đi xuống lầu, trở lại văn phòng của mình ngồi xuống, nhớ tới tin tức mà Biện Tú Linh vừa mới tiết lộ, trong lòng mừng thầm, biết là lại có một cơ hội tốt được đặt ở trước mắt
Khang Thiếu Diệp nghe nói là người của Hồ Tăng Chu, có thể nói là qua lại rất mật thiết với Hồ Tăng Chu. Nhưng hôm nay thấy biểu hiện của y, y chưa chắc là cây gậy sắt của Hồ Tăng Chu, còn có ý muốn dựa dẫm Phó Tiên Phong, hơn nữa ở hội nghị thường vụ hôm nay một lòng bảo vệ Bạch Chiến Mặc, Hạ Tưởng liền đưa ra kết luận đối với người này, không thể kết giao.
Vốn Hạ Tưởng còn muốn lôi kéo Khang Thiếu Diệp, làm Phó bí thư chuyên trách, quyền lực y cũng không nhỏ, ít nhất có thể bóp cổ trên vấn đề nhân sự. Tuy nhiên nếu y và Hồ Tăng Chu vốn có quan hệ không tồi, lại đi dốc lực thể hiện thiện ý với Bạch Chiến Mặc, bởi vậy có thể thấy được người này là phần tử đầu cơ điển hình, chỉ có thể lợi dụng không thể liên minh.
Con người Phó Hiểu Bân xem ra có vẻ khôn khéo hơn, thái độ trước mắt cũng là hơi có khuynh hướng nghiêng về Bạch Chiến Mặc. Cũng khó trách, y là Chánh văn phòng Quận ủy, đương nhiên phải đồng tâm cùng với bí thư, nếu không rất dễ bị kiềm hãm. Muốn khiến y hoàn toàn chuyển hướng sang chính mình thì không gì tốt hơn, tuy nhiên hơi khó khăn. Nhưng chỉ cần để y duy trì lập trường trung lập, công bằng không thiên vị cũng không phải là việc gì khó cả
Sợ là sợ, nếu như Phó Hiểu Bân lại cùng một lòng với Khang Thiếu Diệp, nếu bọn họ mà liên hợp cùng nhau trợ giúp cho Bạch Chiến Mặc, thì Đảng uỷ ở cùng một chỗ sẽ trở thành thùng thiếc!
Hạ Tưởng tất nhiên sẽ không cho phép tình huống như vậy xuất hiện… Biện Tú Linh bất ngờ tiết lộ tình huống, là một thời cơ to lớn
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |