Hạ Tưởng gật gật đầu đồng ý:
– Đề nghị rất hay, tôi tỏ vẻ tán thành. Vậy đi, trước tiên cho gọi đồng chí Nguyên Thanh tới, chúng ta mở một cuộc họp hội ý, sau khi phân công sắp xếp công tác cho anh và Nguyên Thanh đâu vào đấy, rồi mới tiếp tục phân công cho các Phó chủ tịch quận khác cũng không muộn
Là ủy viên thường vụ, địa vị của Trần Thiên Vũ và Tạ Nguyên Thanh cao hơn so với các Phó chủ tịch quận khác, sắp xếp ưu tiên cũng là hợp tình hợp lý
Trần Thiên Vũ gật đầu nói:
– Tôi đi mời đồng chí Nguyên Thanh
Hạ Tưởng khoát tay chặn lại:
– Nếu tôi không đoán sai, đồng chí Nguyên Thanh cũng sắp tới rồi
Còn chưa dứt lời, liền vang lên tiếng gõ cửa, quả nhiên là Tạ Nguyên Thanh xuất hiện
Tạ Nguyên Thanh hôm nay ở trên hội nghị thường vụ đột nhiên tỏ thái độ ủng hộ mạnh mẽ đối với Hạ Tưởng, quả thật là từ Ngô Tài Giang bày mưu đặt kế.
Ngô Tài Giang cũng là bởi vì Ngô Tài Dương ra tay với Hạ Tưởng, cảm thấy có chút áy náy. Chính ông ta ra mặt yêu cầu Hạ Tưởng thuyết phục Liên Nhược Hạm đưa con về nước, kết quả làm náo loạn cả lên, làm cho con đường làm quan của Hạ Tưởng gặp phải chút ngăn trở. Cho dù kỳ thật theo Ngô Tài Giang thấy, Hạ Tưởng một bước đến chỗ đảm nhiệm bí thư, thực ra là có chút liều lĩnh, cơ sở dễ bị lung lay, nhưng dù sao cuối cùng lên làm Chủ tịch quận lại không phải là mong muốn của Hạ Tưởng. Ông vẫn là thẹn trong lòng, liền nghĩ dù gì cũng phải có chút hành động, cũng tiện thể bồi thường chút ít cho Hạ Tưởng
Ông liền kêu Tạ Nguyên Thanh đến, với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng giáo huấn Tạ Nguyên Thanh một trận, cảnh báo với y rằng nếu còn muốn có đường sống ở quận Hạ Mã, nhất định phải duy trì tính nhất quán cao độ với Hạ Tưởng, theo sát bước tiến của Hạ Tưởng, trên hội nghị thường vụ phải có cùng một tiếng nói với Hạ Tưởng. Tạ Nguyên Thanh còn muốn phản bác, Ngô Tài Dương liền bịt kín đường lui của y, nói với y, nếu y và Hạ Tưởng không cùng một lòng, con đường sau này của y thì tự mà đi, đừng nghĩ đến việc là ông sẽ ra tay giúp đỡ lần nữa.
Một câu nói đã khiến cho Tạ Nguyên Thanh không thể nổi cáu, đành phải đồng ý. Bởi vì Tạ Nguyên Thanh cũng biết chỗ dựa lớn nhất hiện nay của y chính là Ngô Tài Giang, không có trợ giúp của Ngô Tài Giang, tiền đồ y trong quan trường sau này chắc chắn bị giới hạn, nói không chừng sẽ bị vùi lấp tại thành phố Yến không bao giờ quay về thủ đô được nữa.
Tuy nhiên Ngô Tài Giang cũng không phải là người không biết lễ độ, giơ gậy đánh xong, lại cho Tạ Nguyên Thanh một củ cà rốt, hứa hẹn chỉ cần y phối hợp công tác cùng Hạ Tưởng, sau ba năm ông sẽ chịu trách nhiệm làm cho y thăng lên Phó giám đốc sở. Tạ Nguyên Thanh vui mừng quá đỗi, vội không ngừng đồng ý nhất định mọi chuyện sẽ nghe theo đề nghị của Hạ Tưởng. Ngô Tài Giang lại dặn dò y, không nên chỉ nghe theo chỉ bảo của Hạ Tưởng, mà phải học cách làm việc tùy cơ hành động, việc chính là để phối hợp công tác của Hạ Tưởng, đả kích thực lực của Bạch Chiến Mặc, phải chủ động ra mặt chia sẻ quan tâm thay Hạ Tưởng, mà không phải là bị động chờ đợi sự sai bảo.
Tạ Nguyên Thanh hoàn toàn nói vâng, không dám nói ra nửa chữ không
Tạ Nguyên Thanh quay đi, Ngô Tài Giang lại đem toàn bộ sự tình ra phân tích tỉ mỉ lại lần nữa, lại gọi điện thoại cho Hạ Tưởng, hoàn toàn xác định rằng chính Phó Tiên Phong đóng vai trò đằng sau hạ độc thủ, ông ta liền căm thù đến tận xương tuỷ đối với Phó Tiên Phong.
Nhưng vì thân là người Ngô gia, ông không tiện ra mặt trực tiếp chỉ trích Phó Tiên Phong không đúng, vẫn chưa nghĩ ra một biện pháp gõ hồi chuông cảnh báo cho Phó Tiên Phong, không ngờ Hạ Tưởng lại nói hắn tự có chủ ý, không cần ông bận tâm lo nghĩ. Ngô Tài Giang hiện tại đối với bản lĩnh của Hạ Tưởng đã hoàn toàn hiểu rõ, có thể dưới sự lần lượt ra tay của ông cụ và Ngô Tài Dương, chẳng những thong dong tránh được, còn có thể lùi một bước đảm nhiệm Chủ tịch quận Hạ Mã, khiến cho ông lại lần nữa thay đổi cách nhìn đối với Hạ Tưởng
Đối với việc Hạ Tưởng sẽ ra tay như thế nào để đánh bại Phó Tiên Phong, ông không hỏi nhiều, cũng biết Hạ Tưởng tất có chủ ý. Đánh bại Phó Tiên Phong chỉ là bước đầu tiên, chẳng qua là món khai vị nho nhỏ mà thôi, về sau so tài ở quận Hạ Mã, mới là thật sự đao kiếm chạm nhau. Khi nào Hạ Tưởng áp chế Bạch Chiến Mặc, đó là lúc đại diện cho bước đầu đạt được thắng lợi
Ngô Tài Giang cũng âm thầm hạ quyết tâm. Ông không thuyết phục được Ngô Tài Dương, nhưng ít ra có thể ở trong quyền hạn của ông, dùng hết khả năng có thể để chiếu cố Hạ Tưởng, dù sao Hạ Tưởng lần này đã bị chèn ép không nhẹ, chẳng những khiến Liên Nhược Hạm nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa là mang đứa nhỏ bay trở về Mĩ, cũng khiến Hạ Tưởng cực kỳ nguy hiểm, thiếu chút nữa là cả tiền đồ cũng bị đánh mất. Lại nhớ tới lần trước ông cũng từng ra tay chèn ép Hạ Tưởng, lại thêm bây giờ ông càng nhìn Hạ Tưởng càng vui, càng nhìn càng cảm thấy Hạ Tưởng hẳn là một nhân tài có thể đào tạo, hơn nữa Hạ Tưởng đối với ông cũng vô cùng cung kính, dưới hai sự áy náy nặng nề, ông liền một lòng nhận định rằng nguyên nhân sự kiện lần này là do ông mà ra, ông phải chịu trách nhiệm với Hạ Tưởng
Suy nghĩ của Ngô Tài Giang đương nhiên Tạ Nguyên Thanh không biết, y chỉ biết là không làm theo lời dặn dò của Ngô Tài Giang, y sẽ không có tiền đồ, cho nên trên hội nghị thường vụ y mới chủ động khiêu khích Bạch Chiến Mặc. Tạ Nguyên Thanh có lẽ bản lĩnh không lớn, nhưng tính nóng nảy không ít, xưa nay đã quen ngạo mạn, đối với Hạ Tưởng thì không đáng để nhìn, đối với Bạch Chiến Mặc lại càng cảm thấy không đáng nhắc tới. Hơn nữa được Ngô Tài Giang hứa hẹn, y càng cảm thấy tại địa phương này không cần chăm chỉ cần cù làm người làm việc, cho nên giọng điệu đối với của Bạch Chiến Mặc cũng không có bao nhiêu ý tứ tôn kính
Y lần này đến phòng làm việc của Hạ Tưởng, cũng là muốn cùng Hạ Tưởng hội ý, phối hợp công tác bước tiếp theo của Hạ Tưởng, giáp mặt bày tỏ thái độ
Tạ Nguyên Thanh vừa thấy Trần Thiên Vũ cũng ở đây, chỉ liếc nhìn Trần Thiên Vũ một cái, ngay đến gật đầu chào hỏi cũng không có, trực tiếp đi tới trước mặt Hạ Tưởng. Đi thẳng vào vấn đề hỏi:
– Chủ tịch quận Hạ, về sau tôi sẽ toàn lực phối hợp công tác với ngài, chỉ cần ngài mở miệng, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Xin hỏi, tôi cụ thể phân công quản lý mặt công tác nào?
Trần Thiên Vũ kinh ngạc nhíu nhíu mày, ông ta còn tưởng rằng Tạ Nguyên Thanh biểu hiện ở trên hội nghị thường vụ, là phối hợp cách làm thông minh của ông ta ở bên ngoài nói bóng nói gió, không ngờ nghe y vừa mở miệng, trong lòng ông ta chợt lạnh, dường như Tạ Nguyên Thanh là kiểu người giống như một chiếc gai
Hạ Tưởng không hề không vui, cười nói:
– Nguyên Thanh tới vừa đúng lúc, Thiên Vũ cũng ở đây, chúng ta ba người mở một cuộc họp hội ý, thảo luận một chút về cụ thể phân công. Suy nghĩ ban đầu cùa tôi là, Thiên Vũ làm Phó chủ tịch quận thường trực, hỗ trợ công tác hằng ngày của Chủ tịch quận, phân công quản lý nhân sự, quy hoạch, xây dựng thành phố, quản lý nước, đất đai, nhà ở và cả hạng mục Tập đoàn Đạt Tài, anh thì phân công quản lý tài chính, kiểm toán, liên quan tới thuế nhà nước, thuế đất đai, liên minh với nước ngoài, phụ trách chứng thực sự tình liên quan tới việc đầu tư 20 tỷ Quận ủy… Thế nào, Thiên Vũ, Nguyên Thanh, các anh có ý kiến gì không?
Trần Thiên Vũ trong lòng mừng thầm, Hạ Tưởng phân phối cho y đều là công tác quan trọng nhất trong công tác quan trọng. Hiển nhiên, tin tưởng y còn nhiều hơn cả Tạ Nguyên Thanh. Tuy rằng Tạ Nguyên Thanh được phân công quản lý tài chính và kiểm toán đều là bộ phận mấu chốt, nhưng bởi vì đem công tác liên quan 20 tỷ đầu tư Quận ủy giao cho gã, tương đương với một công việc chỉ phí sức mà không thu được kết quả tốt, cũng là đưa cho Tạ Nguyên Thanh một vấn đề khó khăn lớn bằng trời
Chứng thực được tốt, tài chính đưa tới đúng thời hạn, chưa chắc sẽ do Tạ Nguyên Thanh phụ trách. Liên hệ không tốt, có thể sẽ bị đánh giá là công tác bất lực. Mặc kệ liên hệ tốt hoặc không tốt, căn cứ vào thái độ của Tạ Nguyên Thanh đối với Bạch Chiến Mặc trên hội nghị thường vụ lần trước mà xem, Bạch Chiến Mặc đối với Tạ Nguyên Thanh cũng sẽ không tốt đẹp gì, Trần Thiên Vũ trên cơ bản liền có thể kết luận, Hạ Tưởng là lấy Tạ Nguyên Thanh làm súng để bắn
Hạ Tưởng kỳ thật cũng không tồi tệ như là Trần Thiên Vũ đã suy nghĩ, cũng không có ý tưởng lấy Tạ Nguyên Thanh làm súng để bắn, mà là ở dưới tình thế hiện tại, do Tạ Nguyên Thanh ra mặt chống lại Bạch Chiến Mặc, là lựa chọn tốt nhất. Tạ Nguyên Thanh đến từ thủ đô, không phải là lực lượng địa phương của thành phố Yến, không có các quan hệ phức tạp ở thành phố Yến, chính vì vậy, gã mới không bị băn khoăn bó tay bó chân, lại càng không cần nhìn trước ngó sau, có thể trực tiếp đối mặt tranh luận cùng Bạch Chiến Mặc
Dù sao một cảnh tượng trên hội nghị thường vụ đã đặt hình tượng của Tạ Nguyên Thanh trong tâm trí của người khác
Hạ Tưởng vừa nói xong, Tạ Nguyên Thanh liền gật đầu nói:
– Tôi không có ý kiến, phục tùng sự sắp xếp của tổ chức
Hạ Tưởng đối với thái độ của Tạ Nguyên Thanh khá hài lòng, tốt hơn nhiều so với trong suy đoán của hắn, chỉ cần hắn có thể tiến thêm một bước đề cao trí tuệ chính trị, trải qua một khoảng thời gian trưởng thành, có lẽ còn có thể nhanh chóng trưởng thành hơn trong cuộc đối đầu và đấu tranh cùng Bạch Chiến Mặc
Trần Thiên Vũ cũng vội vàng tỏ thái độ:
– Tôi cũng tuân theo sự sắp xếp của Chủ tịch quận Hạ
Hạ Tưởng gật gật đầu:
– Được, cứ quyết định vậy đi, còn lại phân công của ba Phó chủ tịch quận, Thiên Vũ vất vả cho anh, hãy nghĩ ra một phương án, đến lúc đó tôi và ba người gặp mặt hội ý, nghiên cứu xem lại.
Sau khi tan ca, Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Lý Hồng Giang, nói là đám người bên bất động sản Giang Sơn đã chuẩn bị xong tiệc rượu ở khách sạn, chỉ chờ hắn đại giá quang lâm. Hạ Tưởng vốn không muốn đi, nhưng lại không thể cự tuyệt ý tốt của mọi người, đành phải gọi điện thoại về nhà xin phép.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |