– Tôi đã nói chuyện với Bộ trưởng Bạc qua điện thoại rồi….
Bóng lưng Lưu Đại Lai đi tới cửa bỗng dừng lại, kiên trì một chút vẫn không ngoảnh đầu lại, bước đi không quay trở lại.
Hoàng Kiến Quân rốt cuộc cũng lĩnh hội được thủ đoạn trong bông giấu kim của Hạ Tưởng. Cũng biết Hạ Tưởng nhất định là muốn Lưu Đại Lai hoặc là mất quyền lực hoặc là đá sang một bên. Tóm lại chỉ cần Hạ Tưởng là Chủ tịch quận, Lưu Đại Lai cũng đừng nghĩ làm gì ở quận Hạ Mã.
Thời kỳ đặc biệt tiến hành những việc đặc biệt, Cách Hạ Tưởng làm mặc dù có chút không tình người, nhưng trong lòng Hoàng Kiến Quân tự biết, quận Hạ Mã chính là bởi vì được hai cấp lãnh đạo Tỉnh, thành phố quan tâm chặt chẽ, lẫn thu hút một lượng đầu tư lớn. Các quận khác trong thành phố Yến vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, thậm chí còn có thể oán trách Thành ủy sao sủng ái quận Hạ Mã quá mức như vậy, không ít lãnh đạo các khu đều đang chờ xem chuyện cười của quận Hạ Mã!
Là thời điểm nên tỏ thái độ rồi, Hoàng Kiến Quân ngay lập tức hạ quyết tâm, đừng coi thường Hạ Tưởng trẻ tuổi, trong chính trị rất thành thục, thủ đoạn sắc bén. Nhìn chung từ khi Bạch Mặc Chiến đảm nhiệm chức Bí thư tới nay, luôn ở chỗ đợi hai mươi tỷ đầu tư, hình như ngoài việc đợi chờ đó ra, toàn bộ việc khác trong quận Hạ Mã như không có để làm, ai cao ai thấp, ai có cái nhìn đại cục hơn, vừa nhìn là biết ngay.
Hoàng Kiến Quân đứng lên, vẻ mặt thành khẩn nói:
– Chủ tịch quận Hạ, môi trường trị an của quận Hạ Mã không tốt là trách nhiệm của tôi, tôi nhất định tăng cường quản lý đội ngũ cảnh sát, giữ gìn trị an tốt. Vấn đề của Ngưu Kim, tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc tuyệt không nương tay, xin anh yên tâm. Hơn nữa, về vấn đề của Ngưu Kỳ tôi sẽ báo cáo chi tiết với anh.
Phó chủ tịch quận Tề Hân Hoa và Phùng Anh Đào vốn không phục những gì mà Hạ Tưởng đã làm, còn muốn lý luận với Hạ Tưởng mấy câu, không ngờ đúng lúc Hoàng Kiến Quân tỏ rõ ý dựa dẫm vào Hạ Tưởng, Tề Hân Hoa và Phùng An Đào liếc nhau, lời đến miệng rồi lại nuốt trở vào.
Còn gì để nói nữa, Chủ tịch quận Hạ thể hiện rõ chính là muốn nói cho bọn họ biết, điều chỉnh phân công công tác của mấy Phó chủ tịch quận trong Chính phủ hoàn toàn có thể do Chủ tịch quận định đoạt. Hơn nữa hiện tại đã có bốn vị Ủy viên thường vụ ở đây, dù có ở Hội nghị thường vụ cũng là một lực lượng có thế lực, bọn họ vẫn là không cần làm chim đầu đàn.
Hạ Tưởng đầu tiên khẽ gật đầu với Hoàng Kiến Quân, lại nói với Tề Hân Hoa và Phùng An Đào:
– Trước mắt mà nói, ba Phó chủ tịch quận không thể thỏa mãn nhu cầu phát triển kinh tế quận Hạ Mã, tôi đã đề nghị lên Thành ủy xin tạm thời điều thêm hoặc đề bạt thêm hai Phó chủ tịch quận đến quận Hạ Mã công tác, bổ sung lực lượng bộ máy chính phủ. Hân Hoa và An Đào, các anh nên làm gương cho Phó chủ tịch quận mới lãnh đạo cho tốt.
Ngụ ý chính là nếu làm tốt có thể trọng dụng, làm không tốt có thể sẽ bị điều chỉnh phân công công tác, ngồi rỗi sang một bên. Hạ Tưởng nói uyển chuyển nhưng kỳ thực mục đích rất rõ ràng. Trước tiên chính là muốn lấy mạnh mẽ, cứng rắn thu phục lòng người, quận Hạ Mã không thể có sai xót.
Hắn thấy trên mặt Tề Hân Hoa và Phùng An Đào có ý bất bình, liền nhấn mạnh một câu:
– Việc của quận Hạ Mã chẳng những liên quan tới đại sự của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, còn liên quan tới thành bại trong việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của thành phố Yến, cũng như liên quan tới chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, có thể đạt được bước thành công mấu chốt hay không, không thể sơ xuất. Kinh tế không phát triển lên, chính trị không thể duy trì cục diện ổn định đoàn kết, khiến thành phố và tỉnh đều mất hứng, đừng nói các anh, tiền đồ của tôi và Bí thư Bách cũng đều giao hết vào quận Hạ Mã!
Tề Hân Hoa và Phùng An Đào cuối cùng cũng tỉnh ngộ, một khi đề cập tới tiền đồ bản thân, một chút thông cảm đối với Lưu Đại Lai vừa rồi lập tức biến mất, vẻ mặt nghiêm nghị đáp:
– Vâng, Chủ tịch quận Hạ.
Hạ Tưởng lại nói với Trần Thiên Vũ:
– Thiên Vũ, anh và Nguyên Thanh tiếp tục bàn bước tiếp theo sắp xếp công việc thế nào, tôi có việc muốn bàn với đồng chí Kiến Quân.
Tới văn phòng Chủ tịch quận rồi, Hạ Tưởng cũng không khách khí, hỏi luôn:
– Cục trưởng Hoàng biết Cục trưởng Tưởng Ngọc Hàm đúng không?
– Biết, là Cục trưởng phân cục Bắc Thị, sao vậy, Chủ tịch quận Hạ cũng quen biết Cục trưởng Tưởng?
Hoàng Kiến Quân ngạc nhiên, y chỉ biết Hạ Tưởng quan hệ tốt với Trần Phong, cũng nghe ngóng được Hạ Tưởng rất được Lý Đinh Sơn ủng hộ, các mối quan hệ khác thì không được rõ lắm. Tuy trong quan trường mối vòng vo nói lớn thành lớn, nói nhỏ thành nhỏ, nhưng không phải có thể mò ra gốc rễ của đối phương, nhất là người có cấp bậc không cao thì chỉ có thể nghe tin đồn mà không thể chứng thực được.
Trong quan trường nghe đồn nhiều rồi, Hoàng Kiến Quân cũng không phải là người không có chủ kiến, vừa nghe thấy tiếng gió đã bảo là mưa.
Hạ Tưởng không có trả lời câu hỏi của Hoàng Kiến Quân mà lại nói:
– Đồng chí Ngưu Kỳ thân là Phó cục trưởng phân cục, dung túng con trai hành hung, hơn nữa Ngưu Kim còn có tiền án trước đó, có thể nói là tội ác đầy mình. Tôi cho rằng, chẳng những nghiêm trị Ngưu Kim, đồng chí Ngưu Kỳ cũng không thích hợp đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo trọng yếu rồi… Anh có ý kiến gì với việc này không?
Hoàng Kiến Quân giật mình kinh hãi, Chủ tịch quận Hạ ra tay có chút độc ác, đầu tiên là trực tiếp dẹp một Phó chủ tịch quận, giờ lại muốn hạ một Phó cục trưởng phân cục, có phải quá cấp tiến, quá mạnh mẽ, cứng rắn? Với lại con trai của Ngưu Kỳ tuy rằng kiêu ngạo một chút, nhưng bản thân y cũng không phải sai phạm lớn, cũng không phải nói hạ thì có thể hạ luôn được. Ông ta không hiểu nói:
– Chủ tịch quận Hạ, vấn đề Ngưu Kim nhất định sẽ xử lý nghiêm túc, năng lực làm việc của Ngưu Kỳ là có, tuy rằng có không ít khuyết điểm nhưng về tổng thể mà nói, cũng coi là có đủ tư cách cán bộ…
– Đúng vậy không?
Hạ Tưởng cười như không cười nói:
– Hai năm trước, Ngưu Kim đi đón bạn gái ở trường cao đẳng Tây Nam, uống rượu say đâm chết một nữ sinh. Lúc đấy rất nhiều học sinh muốn ngăn y lại, y lại đâm bị thương thêm hai người. Cuối cùng sau khi bị ngăn lại, y hô to có bố là Phó cục trưởng, còn nói y là Ngưu Kim, Ngưu là vênh váo ngút trời, Kim là kim cương, có bản lĩnh đi kiện y đi! Kết quả chuyện này cuối cùng không được giải quyết, chẵng những trường đại học đương sự giữ im lặng, còn bắt học sinh không được để lộ ra ngoài nửa câu. Sự tình cuối cùng xử lý ra sao, tôi không có hứng thú biết, cũng không có tâm trạng để nghe, tôi chỉ biết cuối cùng chỉ bồi thường cho sinh viên mấy vạn cho xong việc, và Ngưu Kim không bị xử phạt gì!
Hạ Tưởng trên mặt tươi cười, kỳ thật là ẩn chứa một nỗi phẫn nộ.
– Nơi xảy ra sự việc là quận Bắc Thị, lúc đó Ngưu Kỳ chính là Phó cục trưởng phân cục Bắc Thị. Hai năm sau, Ngưu Kỳ tới quận Hạ Mã, con y cũng tới quận Hạ Mã diễu võ dương oai, hôm nay nếu không gặp được tôi, nói không chừng còn có thể lại xảy ra chết người…Đồng chí Kiến Quân, anh nói xem có đồng nghiệp như Ngưu Kỳ, anh không cảm thấy xấu hổ, tôi còn cảm thấy mất mặt! Còn nữa, trong quận thành Ngưu Kỳ có 5 ngôi nhà, tổng giá trị không dưới một tỷ, có muốn tôi kể địa điểm và diện tích đất của hắn ta cho anh nghe? Hay là để tôi chỉnh lý tài liệu rồi báo cáo lên Ủy ban kỷ luật thành phố? Đến lúc đó anh còn mặt mũi hay là tôi còn mặt mũi?
– Ngưu Kỳ có hậu đài gì đó ở Cục thành phố, hậu thuẫn gì tôi không quan tâm. Ông ta ở phân cục khác kiêu ngạo, ngạo mạn không chịu nổi cũng không liên quan đến tôi. Nhưng y không thể làm xằng làm bậy ở quận của tôi, y không rời khỏi quận Hạ Mã, tôi có đủ biện pháp khiến y một ngày cũng không được yên ổn.
Giọng Hạ Tưởng không có gì nghiêm khắc, thậm chí có thể nói dường như có vẻ không để ý lời nói ra, nhưng trong lời nói lại lộ ra quyền uy, hàn ý. Hạ Tưởng không muốn nhiều chuyện, không muốn hao tâm tổn chí đi trị cha con Ngưu Kỳ, hắn hiện tại không có cái sinh lực ấy, cũng biết muốn xử lý Ngưu Kỳ còn phải có Cục thành phố đồng ý, thủ tục vừa rườm rà, vừa phải liên lụy tới không ít người, hắn càng không có thời gian.
Hắn thầm nghĩ một cước đá Ngưu Kỳ văng ra, mắt không thấy tâm không phiền mới thôi.
Hoàng Kiến Quận xuất thân là quân nhân, có thể nói so với người bình thường tâm chí càng kiên định hơn, nhưng hôm nay đối mặt với khẩu khí nhẹ nhàng trong giọng điệu của Hạ Tưởng, nói ra cũng là một sự thật tàn khốc, y cảm thấy lạnh hết sống lưng, gáy run lên, trong lòng bồn chồn, nghĩ thầm Chủ tịch quận Hạ quả thực là thần, mới vậy đã tra xét Ngưu Kỳ tường tận, hắn rốt cuộc làm như thế nào được vậy? Ngay cả Hoàng Kiến Quân cũng không biết của cải thật của Ngưu Kỳ, Chủ tịch quận Hạ vừa mới tiếp xúc với Ngưu Kỳ chưa đến nửa ngày, làm thế nào đã mò ra rõ ràng?
Hạ Tưởng nhận ra nghi vấn của Hoàng Kiến Quân, cũng không giải đáp, tiếp tục nói:
– Vấn đề của Ngưu Kỳ, tôi đã nói chuyện điện thoại với Cục trưởng Tôn rồi, và đã nhất trí với thái độ của tôi, cho Ngưu Kỳ một cơ hội, nếu ông ta chủ động nhận sai, xử lý Ngưu Kim theo pháp luật, chủ động rời khỏi tiền tham ô thì có thể cho hắn yên ổn về hưu…
Hạ Tưởng cũng không phải không muốn nghiêm trị Ngưu Kỳ, hắn thật đúng là căm thù cha con Ngưu Kỳ đến tận xương tủy, hận không thể trực tiếp đem hai người bọn họ xử theo pháp luật.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |