Sau khi mấy người với những tâm trạng khác nhau ngồi xuống, Bạch Chiến Mặc mới nói ra đề tài thảo luận hôm nay.
– Hôm nay triệu tập các đồng chí lại đây, có hai việc cần thảo luận một chút. Việc thứ nhất là sau khi đồng chí Ngưu Kỳ Phó cục trưởng Công an quận được điều đến Cục hộ tịch thành phố, tạm thời ghế Phó cục trưởng bị trống, người Cục thành phố đề cử là Lịch Phi Đội trưởng đại đội hình sự Cục cảnh sát Bắc Thị. Tôi đã thử trưng cầu ý kiến đồng chí Hoàng Kiến Quân một chút, ông ấy không có ý kiến gì. Hôm nay xem lại các đồng chí có ý kiến hay không, nếu không có, coi như là thông qua. Sau đó sẽ tới thảo luận một chút trên Hội nghị ủy viên thường vụ, rồi phản hồi ý kiến lại Cục thành phố.
Lịch Phi đến quận Hạ Mã nhậm chức Phó cục trưởng, cũng là kết quả hoạt động ngấm ngầm của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng tài giỏi ở chỗ, hắn chỉ chịu trách nhiệm đề cử với bên trên điểm mấu chốt, sau đó tránh ở phía sau màn, tĩnh lặng chờ tình hình tiến triển, trên cơ bản để cho người khác nhìn không ra trong đó có bóng dáng của hắn.
Tuy nhiên điều khiến hắn cảm thấy không ngờ chính là việc thảo luận vấn đề nhân sự hôm nay, không mời Hoàng Kiến Quân tham gia còn có thể bỏ qua, nhưng vì sao không mời Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mộ Duẫn Sơn, chẳng lẽ có cái gì uẩn khúc chăng? Trong ấn tượng, Mộ Duẫn Sơn là qua lại khá gần gũi với Bạch Chiến Mặc, Bạch Chiến Mặc không cần phải cố ý tránh né y làm gì.
Trong số mấy người, ngoại trừ Bạch Chiến Mặc ra thì Hạ Tưởng chức to nhất. Sau khi Bạch Chiến Mặc nói xong, vẻ mặt chờ đợi liền nhìn về phía Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không nhiều lời, chỉ gật đầu nói một câu:
– Tôi đồng ý với đề cử của Cục thành phố.
Khang Thiếu Diệp dừng một chút, dùng ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, mới nói:
– Đúng ra cần phải tôn trọng quyết định của Cục thành phố, tuy nhiên tôi xem qua sơ yếu lý lịch của đồng chí Lịch Phi một chút, kinh nghiệm hơi thiếu. Có nên xem xét đề xuất Cục thành phố tuyển thêm hai người, cho chúng ta chọn lựa một chút?
Hạ Tưởng không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh, cũng không tỏ vẻ gì với lời nói thăm dò của Khang Thiếu Diệp. Hắn có thể đoán được Khang Thiếu Diệp có lẽ đã đoán hắn có tác động ở trong đó, và nghi ngờ mối quan hệ giữa Lịch Phi và hắn, hắn sao có thể để Khang Thiếu Diệp thấy được sự bất thường? Im lặng bất động như thể sự việc và hắn không hề có một chút liên quan gì.
Phó Hiểu Bân nhìn mặt đoán lòng, nhìn ra hành động của Khang Thiếu Diệp. Y cũng có chút thắc mắc vì sao hôm nay thảo luận vấn đề nhân sự không có Mộ Duẫn Sơn tham gia hơi khiến cho người ta khó hiểu. Tuy nhiên trong quan trường rất nhiều sự việc cũng không thể suy luận theo lẽ thường, liền không suy nghĩ nữa, nói:
– Tôi tin là quyết định của Cục thành phố là kết quả suy nghĩ cặn kẽ, tiêu chuẩn dùng người của hệ thống công an và của chúng ta không giống nhau lắm, là người ngoài cuộc tôi sẽ không phát biểu ý kiến, hoàn toàn tán thành.
– Ý của tôi cũng là như vậy, không cần phải hao tốn sức lực cho một việc nhỏ.
Bạch Chiến Mặc bởi vì có lý do 20 tỷ đầu tư, đối với sự việc khác cũng không để tâm tới, huống chi chỉ một vị trí Phó cục trưởng phân cục, đối với y vốn không hề quan trọng, toàn bộ suy nghĩ hiện tại của y đều đặt ở khoản đầu tư.
– Đồng chí Thiếu Diệp, anh có muốn xem xét lại một lần nữa hay không?
Khang Thiếu Diệp đoán không ra tâm tư Hạ Tưởng, cũng không nhìn ra động thái hỗ trợ rõ rệt giữa Hạ Tưởng và Phó Hiểu Bân nên không còn kiên trì, nói:
– Cũng tốt, như vậy được rồi, tôi cũng đồng ý. Xin mời Bí thư Bạch tiếp tục đề tài thảo luận kế tiếp.
Bạch Chiến Mặc nói với vẻ mặt đầy tươi cười:
– Đề tài thảo luận thứ hai chính là đồng chí Nguyên Minh Lượng, Chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty Thương mại Trường Cơ, ngày hôm qua đã chính thức ký hợp đồng đầu tư với Quận ủy. Bởi vì sự việc cấp bách nên cũng chưa kịp thông báo cho Chủ tịch quận Hạ…
Y cười hướng về phía Hạ Tưởng khẽ gật đầu nói tiếp:
– Bởi vì mức đầu tư từ Văn Châu quá lớn, hơn nữa quan hệ giữa ông Nguyên và cá nhân tôi khá tốt, tôi quyết định trực tiếp tự tôi đứng ra chịu trách nhiệm phụ trách liên lạc hết thảy công việc có liên quan với Thương mại Trường Cơ, yêu cầu phía Chính phủ phối hợp thực hiện. Đến lúc đó tôi sẽ đứng ra trực tiếp thông báo với Chủ tịch quận Hạ, Chủ tịch quận Hạ có ý kiến gì không?
Hạ Tưởng trong lòng đã sớm biết rõ tâm tư của Bạch Chiến Mặc, thứ nhất là sợ mình cướp công của y, thứ hai là kiểm soát chặt chẽ khoản đầu tư Văn Châu ở trong tay y, không cho phía Chính phủ nhúng tay cũng là sớm chuẩn bị cho sự sắp đặt tốt về sau. Nếu là người khác, có lẽ sẽ vẫn còn muốn tranh giành với Bạch Chiến Mặc, suy cho cùng thì Chính phủ dẫn dắt nền kinh tế, một khi liên quan đến công việc cụ thể, sẽ không thể thiếu sự phối hợp công tác của phía chính quyền, đồng thời cũng phân chia một phần chiến tích ở bên trong. Nhưng Hạ Tưởng thì khác, Hạ Tưởng đã sớm tính toán, cũng đoán ra thủ đoạn của Phó Tiên Phong và Bạch Chiến Mặc nên cũng không tính toán thiệt hơn trong nhất thời.
Hắn sở dĩ để cho Lý Thấm toàn lực ứng phó theo dõi thị trường bất động sản quận Hạ Mã, nắm giữ toàn bộ tin tức nguồn bất động sản ở quận Hà Mã, chính là chỉ cần có nguồn tài chính lớn rót vào, ắt sẽ lập tức khiến cho Lý Thấm chú ý. Bởi vậy có cần nắm giữ ngọn nguồn tài chính của Thương mại Trường Cơ chảy về đâu hay không cũng không phải là vấn đề mấu chốt, quan trọng hơn là, miễn là phát hiện tình huống bất thường, hắn vẫn có đủ cách để biết được.
– Tất cả vì sự phát triển của quận Hạ Mã, tất cả vì tương lai của quận Hạ Mã, tôi ủng hộ quyết định của Bí thư Bạch.
Thái độ Hạ Tưởng tốt bất ngờ khiến cho Bạch Chiến Mặc và Khang Thiếu Diệp liếc nhau, tựa hồ như không quá tin tưởng vào lời nói của Hạ Tưởng.
Bởi vì ý tứ của Bạch Chiến Mặc là muốn hoàn toàn gạt Hạ Tưởng ra khỏi khoản đầu tư 20 tỷ, chẳng những không cho Hạ Tưởng biết đầu tư chảy về phía nào và sử dụng ra sao, và còn không muốn cho Hạ Tưởng được chia thành tích từ đó! Hạ Tưởng lại tuyệt đối không tức giận, dường như cũng không hiểu rõ lắm ý đồ của y như thế, cười ha hả mà lập tức đáp ứng khiến Bạch Chiến Mặc trong lòng nửa mừng nửa lo.
Mừng chính là vì y vẫn cho rằng Hạ Tưởng sẽ kịch liệt phản đối, ít nhất cũng phải tranh luận với y một phen mới chịu đáp ứng. Thậm chí y đã chuẩn bị tâm lý thật kỹ là Hạ Tưởng sẽ đập bàn, không nghĩ chẳng những trời yên biển lặng, mà có thể nói là trời trong nắng ấm, một chút vướng mắc khó khăn cũng không có.
Lo lắng chính là y dù sao cũng vẫn cảm thấy sau vẻ tươi cười của Hạ Tưởng cất giấu bí mật không để ai biết được, luôn cảm thấy sự đáp lại thoải mái của Hạ Tưởng không ổn chút nào. Nhưng cụ thể không ổn ở đâu, y tạm thời cũng không rõ, càng không tìm thấy điểm mấu chốt.
Bạch Chiến Mặc liền theo bản năng mà liếc mắt nhìn Khang Thiếu Diệp một cái.
Khang Thiếu Diệp cũng hiểu được thái độ của Hạ Tưởng quá mức nhượng bộ. Y nghĩ, đoán chừng là công việc ở Ủy ban nhân dân quận cũng quá nhiều, Hạ Tưởng không rảnh phân thân. Tuy rằng mức đầu tư 20 tỷ rất lớn, nhưng Hạ Tưởng chắc chắn là muốn bảo đảm trước nhất các dự án đầu tư mà hắn hỗ trợ có thể hoàn thành suôn sẻ, cũng không muốn bận tâm đến việc phân chia một chén canh…
Nhưng bất kể suy nghĩ của Hạ Tưởng như thế nào, hắn không tranh cãi nhất định là việc đáng mừng.
Phó Hiểu Bân cũng hơi ngạc nhiên liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, trong mắt đầy vẻ khó hiểu. Thực ra nếu Hạ Tưởng cứ cố muốn tham gia vào vụ đầu tư của Thương mại Trường Cơ, Bạch Chiến Mặc đến cuối cùng cũng không thể không nhượng bộ. Dù sao đầu tư cũng liên quan đến thủ tục các loại, đều phải qua tay Chính phủ. Nếu Hạ Tưởng không đồng ý, thì chỉ một ám hiệu cấp dưới sẽ gây khó khăn cho việc đầu tư. Chuyện như vậy đừng nói là chỉ có xảy ra ở quận mới như quận Hạ Mã, các quận khác của thành phố Yến đều có.
Phó Hiểu Bân đoán không ra tâm tư của Hạ Tưởng. Tuy nhiên nhìn vẻ mặt chắc chắn của Hạ Tưởng, biết trong lòng hắn đã quyết, không phải là giả bộ, cũng liền nói phụ họa:
– Chủ tịch quận Hạ xuất phát từ tình hình chung, dẫn dắt công việc của chúng ta thật tốt, là một ví dụ điển hỉnh. Tôi đề nghị, Ủy ban nhân dân quận cũng chỉ định đặc biệt một vị Phó chủ tịch quận toàn quyền phụ trách khoản đầu tư của Thương mại Trường Cơ, đến lúc đó sẽ không cần mọi việc phải làm phiền đến Chủ tịch quận Hạ.
Lời này đúng với ý của Bạch Chiến Mặc, chỉ cần có thể gạt Hạ Tưởng ra bên ngoài là được rồi, có một Phó chủ tịch quận đứng ra, mọi chuyện đều chẳng phải nghe theo ý kiến của y sao? Bạch Chiến Mặc mừng thầm, nghĩ thầm rằng Khang Thiếu Diệp luôn nói Phó Hiểu Bân đi lại thân với Hạ Tưởng, lời nói vừa rồi của Phó Hiểu Bân rõ ràng là quân đỡ của Hạ Tưởng.
Ánh mắt Hạ Tưởng lần lượt đảo qua mặt ba người, cuối cùng dừng lại chỗ Phó Hiểu Bân, vẻ mặt thản nhiên mà mỉm cười, nói:
– Đề nghị của Phó chủ nhiệm không tồi, để cho đồng chí Tạ Nguyên Thanh toàn quyền chịu trách nhiệm được rồi, cũng khiến tôi nhẹ lòng, để tôi chuyên tâm làm tốt công việc khác.
Phó Hiểu Bân nhìn ra điều gì đó từ trong ánh mắt của Hạ Tưởng, cũng chỉ mỉm cười, không nói lời nào.
Bạch Chiến Mặc thấy sự việc tiến triển vô cùng thuận lợi, liền lại lần nữa phục hồi sự tự tin nắm vững toàn bộ trong tay, nói:
– Tốt, sự việc đã quyết định như vậy, chúng ta đều đạt được sự nhất trí, đợi sau khi Hội nghị thường vụ thảo luận thông qua thì cứ theo đó mà chấp hành.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |