Ở kiếp trước, Hạ Tưởng và Vệ Tân sống chung với nhau vài năm, mấy năm chung giường chung chiếu, đối với thói quen của Vệ Tân chẳng những rõ như lòng bàn tay, đối với đặc tính trên cơ thể cô trong lòng cũng biết rõ. Làn da Vệ Tân tuy rằng không bằng Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm, nhưng có một ưu điểm rất lớn chính là thoải mái, vào mùa đông người cô ấm áp, giống như một lò sưởi. Tới mùa hè thì ngược lại vô cùng mát mẻ. Hơn nữa trong sự mát mẻ mang đến cho người ta một loại cảm giác an bình thoải mái. Bởi vì như vậy, Hạ Tưởng và Vệ Tân cùng nhau sống chung mấy năm, gần như mỗi tối đều ôm cô ngủ, cũng tuyệt không cảm thấy phiền chán
Giờ nghĩ lại, hắn mới cảm thấy trước kia thật sự là quá thực tế, chỉ biết là hưởng thụ cái tốt của Vệ Tân, không thông cảm hiểu cho tấm lòng của Vệ Tân
Trái tim của Vệ Tân cũng giống như tất cả trái tim của phụ nữ, khao khát có một gia đình để an bày tình cảm của hai người. Chỉ có điều Hạ Tưởng vẫn không hề cho cô, chỉ biết đòi hỏi không biết đáp trả. Cho nên kiếp này hắn mới không chùn bước mà cưới Tào Thù Lê, đàn ông sinh ra trên đời, tự có sự khoan dung. Khi một người phụ nữ đối với anh toàn tâm toàn ý, khi anh cũng yêu cô ta, thì không nên không chịu cưới cô ta chỉ vì tự do vì không chịu hôn nhân ràng buộc để có thể tìm thú vui mới. Phụ nữ khao khát hôn nhân hơn so với đàn ông, cũng chỉ có hôn nhân mới khiến các cô có cảm giác được an toàn.
Mặc dù nói lại thì, thật ra hôn nhân càng ngày càng không an toàn, nhưng ít nhất hôn nhân khiến cho các cô được yên ổn, an ủi trên tâm lý của các cô. Đồng thời cũng là một trách nhiệm mà người đàn ông phải gánh vác.
Hạ Tưởng liền hơi nghiêng người nhìn Vệ Tân bên cạnh cúi đầu không nói, trong lòng vẫn còn chút chua xót, hỏi:
– Đã quen cuộc sống ở nước ngoài chưa?
– Năng lực thích ứng của con người rất mạnh, cuộc sống nào về lâu về dài, thì sẽ quen thôi
Vệ Tân thản nhiên đáp, nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái, trong ánh mắt tràn đầy tâm trạng phức tạp, bỗng nhiên nói một câu,
– Cảm ơn anh, anh thật tốt
Hai người đi tới một quán cà phê, ngồi gần cửa sổ. Mỗi người một ly cà phê, Hạ Tưởng uống một ngụm cà phê. Trong đắng có ngọt, chát mà lại thơm, tuy rằng vẫn còn chưa quen hương vị cà phê, nhưng sau vài lần uống, cũng cảm thấy không có gì khó uống cho mấy
Cuộc sống, chính là một quá trình từ từ dần mà thích ứng với những thói quen
– Cảm ơn anh cái gì?
Qua hồi lâu, Hạ Tưởng mới hỏi lại vấn đề vừa rồi
– Tự anh biết mà, biết rõ mà còn cố hỏi
Vệ Tân lời nói không hài lòng liếc nhìn Hạ Tưởng, trong đó biểu lộ tình cảm, chẳng khác kiếp trước
Hạ Tưởng vội vàng tránh đi ánh mắt của cô
Mặc cho ai trong lòng không thoải mái, dù sao ở kiếp sau đã quá quen thuộc với nụ cười của Vệ Tân, bây giờ Vệ Tân càng ngày càng thành thục, càng ngày tiếp cận thời điểm Hạ Tưởng đời sau quen biết cô, cũng càng ngày càng chồng chéo trong trí nhớ của hắn về Vệ Tân
Hạ Tưởng ngẫm nghĩ một chút, vẫn còn không hiểu. Đành phải nói:
– Anh phải cảm ơn em mới đúng, em ở bên cạnh Nhược Hạm, vẫn luôn chăm sóc cô ấy
– Chăm sóc cô ấy là vì em xem cô ấy như người chị, là vì quan hệ giữa em và cô ấy rất tốt, không liên can tới anh, một chút nguyên nhân của anh cũng không có, anh không cần cảm ơn em
Vệ Tân không cảm kích,
– Em cảm ơn anh, là vì thời gian em khó khăn nhất vào năm đó, anh ra tay giúp đỡ em, âm thầm trợ giúp em rất nhiều. Em mới biết được, anh thật sự là một người tốt, mặc dù có chút trăng hoa, nhưng tuyệt không ảnh hưởng tới tâm trí em, vẫn là hình tượng của một người tốt
Thì ra Vệ Tân đã biết được sự tình năm đó, Hạ Tưởng cười lắc đầu. Không có, hắn cũng là không có lời nào để nói, Vệ Tân nói hắn trăng hoa, hắn cũng thừa nhận. Bởi vì khẳng định Vệ Tân đã biết quan hệ thật sự giữa hắn và Liên Nhược Hạm
– Em muốn hỏi tại sao, có được không?
Vệ Tân trong lòng vẫn còn khó hiểu không có lời giải, cuối cùng đành nói ra câu hỏi trong lòng
– Theo em nghĩ, nếu nói anh thật sự trăng hoa, đối với em có ý gì thì vào năm đó khi Liên tỷ bay qua Mỹ, một mình em ở nhà họ Liên, anh có rất nhiều cơ hội, nhưng lại không bày tỏ gì. Em thật không hiểu, lúc ấy anh lại không quen biết em, vì sao cố tình giúp đỡ cho em?
Câu hỏi của Vệ Tân, Hạ Tưởng không tiện trả lời.
Hắn khuấy cà phê trong tách, cúi đầu suy nghĩ nửa ngày. Mới cười nói:
– Có lẽ là một sự trùng hợp hay là nói đó là một cơ duyên, lúc ấy anh đến Học viện Âm Nhạc, trong lúc vô ý gặp được em, cảm thấy em rất giống em gái anh, cảm thấy em rất đáng được anh quý trọng, đáng để anh che chở. Sau khi biết được tình hình của em, anh liền dùng hết khả năng của anh giúp đỡ một chút, cũng không phải là việc gì lớn lao, chỉ là ít nỗ lực mà thôi. Em cũng đừng để ở trong lòng
– Đối với anh mà nói thì chỉ là việc cỏn con. Với em mà nói, lại là biến chuyển quan trọng nhất trong cuộc đời
Vệ Tân bỗng nhiên cắn chặt môi, trong mắt rơm rớm nước mắt
– Không giấu gì anh, lúc ấy em rất tuyệt vọng có thể bất chấp tất cả, nếu không được anh kịp thời trợ giúp, em đã quyết định đi làm gái tiếp rượu khách rồi, nói không chừng bây giờ đã suy đồi
Trong ánh mắt Vệ Tân chớp động kiên nghị. Kiên định nói với Hạ Tưởng:
– Cảm ơn anh, thật lòng cảm ơn anh
Hạ Tưởng lắc đầu, lại gật gật đầu, không nói gì. Có thể ở kiếp này vì Vệ Tân làm một số việc, coi như là hắn báo đáp lại tấm chân tình kiếp trước Vệ Tân dành cho hắn. Kiếp trước, hắn nợ người đẹp một ân tình lớn, trong kiếp này, có thể báo đáp lại bao nhiêu? Có thể khiến Vệ Tân bình yên vượt qua cửa ải khó khăn, hiện tại lại có một công việc không tồi, cũng coi như là việc làm có ý nghĩa nhất mà hắn đã làm
Vệ Tân cũng không biết từ đâu mà có dũng khí, đột nhiên nắm lấy tay Hạ Tưởng, thanh âm run rẩy nói:
– Em biết anh rất trăng hoa, nhưng em không quan tâm. Em cũng biết em làm thế này là không nên, bởi vì giữa em và Liên tỷ có quan hệ tốt như vậy. Nhưng em quả thật không thể tự khống chế chính mình, không biết vì sao, em vẫn thích anh, rất là thích anh. Nếu anh đồng ý, em nguyện giống như Liên tỷ, làm ngươi phụ nữ phía sau của anh
Hạ Tưởng sửng sốt.
Ngẫu nhiên lớn gan thổ lộ, dám biểu đạt tấm chân tình của mình, điều này phù hợp tính cách của Vệ Tân. Đời sau hắn cũng nhiều lần bị cô bức hôn. Vệ Tân thích hắn, cũng có thể hiểu được. Giữa người với người quả thật có một cảm giác gắn bó kỳ diệu, giữa rất nhiều người cả đời sống với nhau có lẽ cũng không có cảm tình, nhưng một số khác chỉ mới gặp là đã thầm thương trộm nhớ
Vệ Tân đời sau yêu hắn đến nỗi đòi sống đòi chết. Kiếp này lại thổ lộ với hắn, mặc dù trong tình và lý, cũng khiến Hạ Tưởng có chút bất đắc dĩ.
Hạ Tưởng nhẹ nhàng rút tay về, nói:
– Rất xin lỗi Vệ Tân. Anh thật sự không muốn gây thương tổn cho em một lần nữa
Vệ Tân vẻ mặt thất vọng, trong lòng đầy kích động. Cô không có nghe ra lời nói ẩn chứa hàm ý của Hạ Tưởng, chỉ là vẻ mặt chua xót, miễn cưỡng cười nói:
– Anh cứ xem em là người phụ nữ vô sỉ là được. Em làm như vậy, rất thấp hèn trong mắt anh, nếu để Liên tỷ biết, cũng sẽ xem thường em
Hạ Tưởng lại có chút không đành lòng, giơ tay nhẹ nhàng bắt lấy tay Vệ Tân, nhẹ giọng nói:
– Em là cô gái tốt, thật đó, nếu không phải anh đã có vợ, có Nhược Hạm, cũng nguyện ý ở cùng em. Chẳng qua là trên thế giới có rất nhiều chuyện không thể quay đầu lại, bỏ lỡ là bỏ lỡ, chúng ta cũng hết cách? Em làm người phụ nữ phía sau của anh, thì đối với em không công bằng, đối với Thù Lê không công bằng, đối với Nhược Hạm không công bằng, cũng sẽ khiến anh cứ phải lòng mang áy náy tội lỗi, hơn nữa nói thật, anh cũng không là người tốt lành gì như trong tưởng tượng của em, gần nhau lâu, em sẽ hối hận
Vệ Tân tò mò hỏi:
– Hối hận gì?
– Anh ngủ hay lăn qua lăn lại, một khi không cẩn thận là đẩy em xuống giường, đến lúc đó khẳng định em sẽ hối hận vì ở cùng với anh. Đã thế thì, chi bằng đừng thử nữa
Hạ Tưởng không nói dối, mà hắn quả thật có chuyện nửa đêm đẩy Vệ Tân té trên mặt đất
Vệ Tân cười ngặt ngẻo, không dấu vết mà rút tay về, nói:
– Được rồi, em đã nhiều năm giữ tình cảm trong lòng nay nói ra được, cũng thật thoải mái. Anh coi như vừa nghe xong giấc mơ một thời của một cô gái là được, bây giờ cô gái đã trưởng thành, nên dũng cảm đối mặt với ngày mai
Trong nháy mắt, vẻ mặt Vệ Tân dường như đã thoải mái hơn nhiều.
Hạ Tưởng cũng tự đáy lòng thay cô vui mừng. Chỉ cần khúc mắc được giải, cả người đều đã như trút được gánh nặng. Hắn trước kia cũng đã trải nghiệm qua loại cảm giác này. Hắn hy vọng Vệ Tân không sống dưới hình bóng của hắn nữa, đã quyết định trong kiếp này không có điều gút mắc với Vệ Tân, mặc kệ là vì cô hay là vì chính mình, đều cần phải giữ vững niềm tin, không nên lại khiêu khích cô nữa
Vệ Tân lại cùng Hạ Tưởng nói một chút về lát Liên Nhược Hạm và Ngô Liên Hạ. Liên Nhược Hạm đã quyết định đặt tên cho con là Ngô Liên Hạ. Tiểu Liên Hạ ăn uống rất tốt, ăn được ngủ được, lớn rất nhanh. Vệ Tân vừa nói, liền gợi lên tình thương người cha ngập tràn trong Hạ Tưởng, liền nghĩ tới sớm muộn gì cũng đón hai mẹ con Liên Nhược Hạm về, vui đùa với thằng nhóc, để nó gọi ba ba
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |