Lưu Húc hơi khó xử nói:
– Từ trong quà tặng kết hôn có vẻ hơi khó đột phá, bởi vì lúc ấy không ít người tặng quà cho Hạ Tưởng, nhưng Hạ Tưởng làm việc rất là ngoài mọi người dự đoán, hắn đều không nhận, mà là trực tiếp quyên tặng cho hội quỹ từ thiện, mọi người đều thu nhận được biên lai, chỉ với mảnh ngọc không rõ giá trị có thể đột phá được không?
Nghe xong lời nói Lưu Húc, trong đầu Hoàng Lâm bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, cảm thấy chuyện này ít nhiều có hơi kỳ quái, tuy nhiên ý niệm trong đầu chỉ lóe qua, cũng không có ý nắm bắt. Có lẽ y công tác nhiều năm ở Ủy ban Kỷ luật, nên có thói quen ở trong mắt không có người tốt, thái độ được hỏi thì trả lời của Hạ Tưởng tuy nói rằng hơi kỳ quái, nhưng ở trong tình huống bình thường, cũng có khả năng với tính cách Hạ Tưởng cho rằng, tất nhiên sẽ có cấp trên ra mặt tạo áp lực giúp hắn thoát
Cuộc đời Hoàng Lâm căm hận nhất là người tham ô nhận hối lộ, Hạ Tưởng nhận hối lộ tiền mặt ngạch tuy rằng không nhiều nhưng bởi vì thân phận hắn mang tính đặc thù, một khi xảy ra vụ án, ảnh hưởng đặc biệt ác liệt.
Lưu Húc suy xét vấn đề toàn diện hơn, y nghe xong Hoàng Lâm nói tình huống vừa rồi khi thẩm vấn Hạ Tưởng, suy nghĩ sâu xa, nói:
– Thái độ Hạ Tưởng và Cổ Ngọc đều quá tốt đến kỳ lạ, có thể chuyện này có mưu kế gì đó không? Tôi cứ cảm thấy có chỗ không đúng
– Tôi cũng nghĩ vậy, tuy nhiên nếu chính mồm Hạ Tưởng thừa nhận có nhận tiền biếu thì đã đủ cấu thành tội hối lộ, chỉ bằng điểm này là có thể định tội hắn
Hoàng Lâm nói.
– Mấu chốt là phải có vật chứng mới được
Lưu Húc hơi trầm ngâm, lại nói:
– Đi ăn cơm trước, tranh thủ buổi chiều mở bước đột phá
Hạ Tưởng và Cổ Ngọc đột nhiên cùng nhau “Mất tích” dẫn đến một trận hỗn loạn
Đầu tiên là Tống Triêu Độ đợi tới đợi lui, vẫn không thấy Hạ Tưởng đến báo cáo công việc. Ông ta cũng biết Hạ Tưởng đang dựng lên một đợt sóng triều, đang lo lắng chờ nghe thành quả chuyến đi thành phố Bảo của hắn, sao đột nhiên không thấy bóng dáng? Cho thư ký đến tổ lãnh đạo tìm Hạ Tưởng, Phương Cách và Vương Lâm Kiệt lại nói không nhìn thấy Hạ Tưởng, cũng không rõ Cổ Ngọc đã đi đâu
Sau đó là thư ký Trương Chất Tân của Phạm Duệ Hằng cũng gọi điện thoại đến tổ lãnh đạo tìm người, cũng nhận được câu trả lời là không biết Hạ Tưởng đã đi đâu. Gọi di động của Hạ Tưởng và Cổ Ngọc, thì đều tắt máy
Phương Cách vẫn không ý thức được vấn đề xảy ra, còn ác ý mà nói với Vương Lâm Kiệt, rằng không chừng là Hạ Tưởng và Cổ Ngọc đã đi thuê phòng. Kết quả bị Vương Lâm Kiệt quở trách một trận, Vương Lâm Kiệt biết Hạ Tưởng không phải người bình thường, đột nhiên mất tích, chắc chắn là đã xảy ra vấn đề. Anh ta đắn đo suy nghĩ một hồi, liền chạy đến các phòng ban khác hỏi han có thấy Hạ Tưởng đi ra ngoài hay không
Khi Hoàng Lâm và Lưu Húc đưa Hạ Tưởng và Cổ Ngọc đi, vừa đúng mới hơn một giờ, lúc này nhân viên trong văn phòng rất ít, cho nên không mấy người chú ý tới Hạ Tưởng đã đi nơi nào. Vương Lâm Kiệt chưa từ bỏ ý định, đi đến từng văn phòng một mà hỏi, rốt cục đã hỏi tới một văn phòng có một người đã nhìn thấy Hạ Tưởng và Cổ Ngọc cùng hai người đi ra, vừa lúc người đó cũng biết Hoàng Lâm và Lưu Húc.
Vương Lâm Kiệt chấn động, Hạ Tưởng và Cổ Ngọc cùng lúc bị người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh đưa đi, xảy ra chuyện lớn gì rồi?
Không đợi Vương Lâm Kiệt báo cáo với Tống Triêu Độ, Thư ký Ma Thu của Diệp Thạch Sinh đã gọi điện thoại tới tổ văn phòng lãnh đạo. Ma Thu cũng là chịu ủy thác của Diệp Thạch Sinh, kêu Hạ Tưởng mau đến báo cáo công tác.
Bởi vì Diệp Thạch Sinh đặc biệt quan tâm với nhất cử nhất động của Hạ Tưởng, sau khi biết hắn trở về, cố ý chờ hắn đến đây báo cáo công tác. Không ngờ đợi mãi không thấy người, nên cho Ma Thu gọi điện thoại đến thúc giục.
Ma Thu cũng từ miệng Vương Lâm Kiệt biết được tình trạng Hạ Tưởng
Diệp Thạch Sinh nghe được lời Ma Thu thuật lại, khiếp sợ ngay tại chỗ!
Hạ Tưởng cũng không thể xảy ra chuyện, hắn hiện tại chính là nhân vật được muôn vạn người chú ý, là trụ cột trong tổ lãnh đạo, là người kiên định thực thi chính sách điều chỉnh cơ cấu công nghiệp. Hắn hiện tại bị Ủy ban Kỷ luật mời đi, khẳng định là có người ở sau lưng giở trò quỷ. Ý niệm đầu tiên trong đầu của Diệp Thạch Sinh không phải là bản thân Hạ Tưởng có vấn đề không mà là nhận định có người hãm hại tiền đồ Hạ Tưởng, để có thể ngăn cản mục đích thúc đẩy chính sách điều chỉnh cơ cấu công nghiệp
Diệp Thạch Sinh giận tím mặt.
– Ma Thu, lập tức gọi điện thoại đến Ủy ban Kỷ luật tìm hiểu tình hình cụ thể. Cứ nói tôi nói, mau chóng tìm ra sự thật, để đồng chí Hạ Tưởng trở lại công tác
Lời nói Diệp Thạch Sinh biểu lộ rõ thái độ của ông, hiển nhiên ông không tin Hạ Tưởng có chuyện xảy ra, nên tạo áp lực cho Ủy ban Kỷ luật, khiến Ủy ban Kỷ luật mau chóng thả người. Cho dù có chuyện, cũng là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ biến thành không
Ma Thu liền vội vàng đi ra ngoài gọi điện thoại. Vài giây sau Ma Thu tiến vào báo cáo:
– Người của Ủy ban Kỷ luật nói, đã nắm giữ chứng cứ vô cùng xác thực, đồng chí Hạ Tưởng đã thu nhận chín mươi ngàn tiền biếu, anh ta cũng đã thừa nhận chuyện nhận hối lộ không hề chối
Diệp Thạch Sinh vẻ mặt kinh ngạc:
– Sao có thể? Hạ Tưởng không phải người như vậy!
Dừng lại chút, ông ta lại nói:
– Vậy đi, cậu tự mình đến Ủy ban Kỷ luật tìm hiều tình hình, biết được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Mặt khác, mời Chủ nhiệm Hình đến văn phòng của tôi một chuyến.
Hình Đoan Đài ăn xong cơm trưa, đang chuẩn bị ngủ một lát, bỗng nhiên nhận được thông báo của Ma Thu, nói là Bí thư Diệp cho mời. Ông ta không dám chậm trễ, vội vàng đi vào văn phòng Bí thư Diệp.
– Hạ Tưởng phạm vào chuyện gì?
Diệp Thạch Sinh vẻ mặt nghiêm túc hỏi han
– Làm thành viên nòng cốt của tổ lãnh đạo, công tác của đồng chí Hạ Tưởng liên quan trọng đại. Ủy ban Kỷ luật sao có thể nói bắt người là bắt người, cũng không báo cáo trước với tôi một tiếng? Cả Triêu Độ cũng không biết, Ủy ban Kỷ luật các cậu không coi ai ra gì thật là quá đáng?
Diệp Thạch Sinh dùng lời có vẻ hơi nghiêm trọng
Mắt thấy Hạ Tưởng trù tính làn sóng điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp lần hai sắp được thành hình, chỉ cần hai hạng mục ở thành phố Đan Thành và thành phố Bảo gặt được thành công, Diệp Thạch Sinh sẽ như phơi sách dưới hiên sẽ danh chính ngôn thuận mà tiến hành, lúc đó chính sách điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp tỉnh Yến sẽ đạt được bước đầu thành công. Tạo ra một đòn phản kích mạnh mẽ cho tất cả những lời hoài nghi, cũng tương đương với việc giáng một bạt tai ở trên mặt Trình Hi Học, cũng khiến một số kẻ được gọi là chuyên gia học giả tỉnh Yến, đều phải câm miệng, cũng khiến Diệp Thạch Sinh rốt cục có được cảm giác một lần hãnh diện
Kết quả quá tốt, đột nhiên lòi ra việc Hạ Tưởng bị bắt. Diệp Thạch Sinh hoàn toàn từ góc độ chính trị mà xem xét việc này, theo ông thì, Hạ Tưởng tham ô nhận hối lộ chỉ là việc giả tạo, tuyệt đối là bị người khác vu oan hãm hại, mục đích chính là vì ngăn cản thời kỳ mấu chốt đi tới bước tiến quan trọng của việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp. Mượn cơ hội đả kích Hạ Tưởng, nhân tiện hủy hoại luôn thành quả đã sắp tới tay
Dụng tâm hiểm ác, đã rất rõ ràng. Diệp Thạch Sinh càng nghĩ càng giận. Rõ ràng đoán được người phía sau bức màn là ai, lại không có chứng cớ, đành phải đem bực tức trút lên người Ủy ban Kỷ luật
Hình Đoan Đài bị Diệp Thạch Sinh chỉ trích một trận ngập đầu, mơ mơ màng màng, dở khóc dở cười nói:
– Bí thư Diệp ngài đừng nóng vội, từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hạ Tưởng bị bắt? Tôi cũng không biết việc này, ngài chờ chút, tôi lập tức đi hỏi xem ai đứng đầu.
Hình Đoan Đài nghĩ thầm rằng được đó, lần trước Hạ Tưởng bị Ủy ban Kỷ luật thành phố bắt đi, thì Ủy ban Kỷ luật tỉnh ra mặt. Lần này thì ngược lại, Ủy ban Kỷ luật tỉnh lại đi bắt người, đồng chí Hạ Tưởng này, thật đúng là bất hạnh
Hình Đoan Đài vừa xoay chuyển liền nhớ tới là cách làm của ai, lập tức gọi điện thoại cho Hoàng Lâm:
– Hoàng Lâm, Hạ Tưởng là do ông bắt? Sao lại thế?
Hình Đoan Đài cũng biết rõ tính cách của Hoàng Lâm và Lưu Húc, nghe xong Hoàng Lâm báo cáo, sắc mặt trở nên trầm trọng hơn, liền nói vài câu, thì treo điện thoại.
– Bí thư Diệp, tình hình không tốt lắm, Hạ Tưởng thừa nhận đã thu nhận chín mươi ngàn tiền biếu. Hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực, Hạ Tưởng cũng đã ký tên lên biên bản, muốn lật lại bản án rất là khó đây
Hình Đoan Đài âm thầm tiếc thay cho Hạ Tưởng, sao lai thừa nhận liền như thế? Cho dù chứng cớ có vô cùng xác thực, cũng nên gắng gượng nửa buổi một ngày, còn có thể đưa hắn ra. Hiện tại thì tốt rồi, chỉ với chín mươi ngàn liền bị đập u đầu, thật đáng tiếc
Tâm lý Diệp Thạch Sinh cũng giống vậy
Đầu tiên là ông ta không tin Hạ Tưởng sẽ nhận hối lộ, lại nghe Hình Đoan Đài nói ra là đã thừa nhận chín mươi ngàn tiền biếu, trong lòng liền trầm xuống, lại nghe được Hạ Tưởng chịu ký tên, lại càng buồn phiền hơn. Chỉ chín mươi ngàn thôi mà, chuyện có lớn hơn nữa, thì cứ chống chế tới chết cũng không mở miệng thì có sao đâu? Hạ Tưởng bình thường là một người khá thông minh, sao mới đụng chuyện đã hồ đồ, đi nhận tội kia chứ? Chẳng lẽ hắn không biết trong Tỉnh ủy, có nhiều người có thể ra mặt giúp hắn thoát khỏi Ủy ban Kỷ luật, thật là tức chết đi được
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |