Hạ Tưởng thấy Diệp Thạch Sinh lâm vào suy nghĩ sâu xa, không dám quấy rầy, yên lặng chờ đợi. Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng cửa, Ma Thu có chút hoang mang đẩy cửa tiến vào, nghẹn ngào nói:
– Bí thư Diệp, xảy ra chuyện rồi…
Diệp Thạch Sinh bị cắt ngang suy nghĩ, có chút không vui:
– Chuyện gì?
– Vừa nhận được thông báo của Chủ nhiệm Hình, Chu Kỷ Nguyên xảy ra tai nạn giao thông ở trên đường cao tốc …
Bởi vì khẩn trương hay là hưng phấn, giọng nói của Ma Thu có chút nghẹn ngào, y đương nhiên biết Chu Kỷ Nguyên là người của ai, cũng biết rõ tính quan trọng của tin này đối với Diệp Thạch Sinh.
– Người không sao, chỉ là xe bị đụng hơi nghiêm trọng, khi cảnh sát kiểm tra hiện trường phát hiện trong cốp sau xe của Chu Kỷ Nguyên có năm triệu tiền mặt.
– Cái gì?
Diệp Thạch Sinh kinh ngạc
– Năm triệu tiền mặt?
Ma Thu vội vàng gật đầu:
– Không sai, đối diện với nghi vấn của cảnh sát, Chu Kỷ Nguyên không thể nói rõ nguồn gốc của khoản tiền lớn, bây giờ chuyện đã báo lên Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Bởi vì thân phận đặc biệt của Chu Kỷ Nguyên, khoản tiền liên quan tới vụ án quá lớn, Chủ nhiệm Hình xin ngài ra chỉ thị xử lý ra sao?
Diệp Thạch Sinh sau khi kinh ngạc, vẻ mặt hoài nghi thoáng nhìn Hạ Tưởng, thấy Hạ Tưởng cũng vẻ mặt kinh ngạc và khó tin, liền không nghi ngờ đó là thủ đoạn của Hạ Tưởng, cũng phải, Hạ Tưởng làm sao có thể thần thông quảng đại đến nỗi tạo ra tai nạn giao thông để Chu Kỷ Nguyên bại lộ? Làm sao hắn có thể biết thời gian và địa điểm Chu Kỷ Nguyên chở khoản tiền lớn? Ý niệm thoáng qua trong đầu, Diệp Thạch Sinh mừng rỡ, vốn tưởng rằng còn phải tốn công sức mới có thể bắt giữ Chu Kỷ Nguyên, không ngờ có được mà chẳng tốn chút công phu.
– Được, tôi biết rồi.
Diệp Thạch Sinh hướng về Ma Thu gật đầu, Ma Thu cũng không nói nhiều, đóng cửa đi ra ngoài. Trước khi đóng cửa, cũng đầy thâm ý liếc nhìn Hạ Tưởng một cái.
Hạ Tưởng ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt thản nhiên, nhìn không ra hắn nghĩ thế nào về vụ tai nạn giao thông của Chu Kỷ Nguyên.
Diệp Thạch Sinh cầm điện thoại, trực tiếp gọi cho Hình Đoan Đài.
Sau khi nghe xong Hình Đoan Đài báo cáo ngắn gọn về tình hình, Diệp Thạch Sinh đưa ra ba chỉ thị, thứ nhất là lập tức khống chế Chu Kỷ Nguyên, khai thác sâu vấn đề của Chu Kỷ Nguyên; Thứ hai là nội bộ Ủy ban Kỷ luật phải tạm thời giữ bí mật chuyện này, không nên kinh động người không liên quan; Thứ ba là do Hình Đoan Đài đích thân phụ trách vụ án Chu Kỷ Nguyên, một khi có kết quả thì báo cáo với tỉnh ủy bất cứ lúc nào. Khi cần thiết, phải cùng cơ quan kiểm soát thành lập tổ liên hợp giải quyết vụ án.
Chu Kỷ Nguyên là cán bộ cấp sở, muốn động đến y, cho dù Ủy ban Kỷ luật nắm giữ chứng cớ vô cùng xác thực, cũng phải đệ trình đến hội nghị thường vụ thảo luận. Tuy nhiên chỉ cần chứng cớ xác thực, không ai dám nói giúp cho người tham ô nhận hối lộ lên đến hơn năm triệu tệ. Diệp Thạch Sinh là người lão luyện trong quan trường, biết rõ trong giai đoạn đầu xử lý vụ án, nhiều nhất là những người cậy tình cảm nhờ quan hệ, một khi đã định tội, thì không còn ai dám lên tiếng.
Hạ Tưởng rời khỏi văn phòng của Diệp Thạch Sinh, trở về văn phòng của mình, phát hiện trên bàn đặt sẵn một ly trà nóng, thơm ngát mũi, cầm lên uống một ngụm, khen nói:
– Đại hồng bào… ai biết mình thích uống đại hồng bào?
– Ngoại trừ em chu toàn tỉ mỉ thì còn ai?
Cổ Ngọc cười khanh khách đẩy cửa tiến vào, sau đó rón ra rón rén đóng cửa lại, khẽ nói:
– Chu Kỷ Nguyên đã xảy ra chuyện, nghe nói chưa?
Nhìn bộ dạng có tật giật mình của cô, Hạ Tưởng không cảm thấy tức cười, nói:
– Đừng có cười trên sự đau khổ của người khác, phải cảm thấy tiếc cho đồng chí Chu Kỷ Nguyên mới phải. Một đứa con nhà nghèo tốt đến thế, vốn nỗ lực hướng tới, tham gia quân ngũ, từ trưởng phòng từ từ lên tới giám đốc sở, còn tiền đồ quá tốt, đáng tiếc. Sau này cần phải tăng cường giáo dục tư tưởng đạo đức, tăng cường xây dựng đạo đức đảng viên, cố gắng bồi dưỡng…
– Được rồi, được rồi.
Cổ Ngọc giơ tay làm động tác tạm ngừng, cắt ngang lời nói của Hạ Tưởng:
– Giọng điệu nói chuyện của anh hiện giờ, càng ngày càng quan liêu, em rất không thích, so với bí thư còn bí thư hơn. Nói xem hành động tiếp theo của chúng ta, là thêm dầu vào lửa, hay thêm mắm thêm muối?
Hạ Tưởng mới phát hiện Cổ Ngọc cũng có mặt xấu, cũng rất thích ném đá xuống giếng, liền nói:
– Công việc tiếp theo của chúng ta trọng điểm là điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, vấn đề của đồng chí Chu Kỷ Nguyên xử lý thế nào, lấy chứng cớ thế nào, là chuyện của Ủy ban Kỷ luật, em cũng không cần bận tâm. Anh muốn hỏi em, em có quen người ở CCTV không?
Tề Á Nam hỏi giá cả quảng cáo của CCTV, công khai báo giá đương nhiên rất cao, muốn nói giá cũng không quen biết người, liền nhờ Hạ Tưởng trợ giúp.
– Em không quen, nhưng em quen một người quen, anh cũng quen cô ấy.
Cổ Ngọc cũng có ý, lập tức không nghĩ đến chuyện của Chu Kỷ Nguyên, mà bị Hạ Tưởng dẫn đến chuyện của CCTV
– Làm gì? Anh muốn lộ diện ở CCTV, muốn làm người nổi tiếng?
Hạ Tưởng lắc đầu cười, nói ra chuyện nhà máy rượu Tương Đài muốn làm quảng cáo.
– Tìm Mai Hiểu Lâm là đúng rồi, một người bạn học của cô ấy chính là chủ nhiệm của bộ phận quảng cáo CCTV, chỉ cần cô lên tiếng, căn bản có thể giảm giá 70% so với giá bên ngoài.
Cổ Ngọc rất rõ cách thức quảng cáo của CCTV, việc kinh doanh đồ bằng ngọc của cô cũng quảng cáo không ít.
Từ sau khi Mai Hiểu Lâm điều về thủ đô, vẫn không có gọi điện thoại cho Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng luôn cảm thấy luôn có một tầng ngăn cách với cô, cũng ngại chủ động liên hệ cô, đỡ phải bị cô nói thành có dụng ý khác. Nhưng chuyện quảng cáo có quan hệ trọng đại, xem ra hắn không thể không gọi điện cho Mai Hiểu Lâm.
Công việc mà Hạ Tưởng cho Cổ Ngọc sắp xếp là để cô phụ trách tiếp xúc thân mật với Nghiêm Tiểu Thì, chỉ với chuyện tuyên truyền buộc chặt của thành phố Đan Thành, tiếp xúc với giới truyền thông liên quan trong tỉnh, từ đó giật dây bắc cầu. Cổ Ngọc cũng hơi thích tính cách của Nghiêm Tiểu Thì, liền vui vẻ đi sắp xếp.
Hạ Tưởng ổn định tâm trạng một chút, cầm điện thoại gọi cho Mai Hiểu Lâm.
Giọng nói của Mai Hiểu Lâm nghe có vẻ miễn cưỡng, có chút không có tinh thần nói:
– Alo, ai đó?
– Là không nghe ra tiếng của anh, hay không lưu lại số điện thoại của anh?
Hạ Tưởng cười, nhìn thời gian là buổi chiều 3 giờ, chẳng lẽ cô vừa mới ngủ trưa thức dậy? Liền nói
– Không làm phiền em nghỉ ngơi chứ?
– Không… thì ra là anh, có chuyện sao?
Giọng của cô thản nhiên, không xa không gần, ôn hòa.
– Đừng nói, cũng quả thật có chuyện nhờ em giúp đỡ.
Hạ Tưởng mặc kệ thái độ của Mai Hiểu Lâm là cố ý xa lạ, hay có ý giả vờ, dù sao trong lòng hắn không có gì khúc mắc, liền trực tiếp nói:
– Nghe nói em quen với chủ nhiệm bộ phận quảng cáo CCTV? Một người bạn của anh muốn phát quảng cáo trên CCTV, nghe nói tìm đúng người thì có thể lấy được giá 70% của báo giá công khai, liền hỏi em…
Giọng nói của Mai Hiểu Lâm không lên xuống, nhưng cô vẫn còn để tâm chuyện của Hạ Tưởng, khẽ cười một tiếng nói:
– Anh nói Thang Hinh Mẫn sao? Em đương nhiên quen rồi, cô ấy và em là bạn học, bạn học mẫu giáo, ha ha. Giá 70% người khác không lấy được, nhưng nếu như em ra mặt, vấn đề không lớn. Tuy nhiên anh phải nói cho em biết, người mà anh muốn ra mặt giúp đỡ, có đáng để em ra tay giúp hay không.
Hạ Tưởng hơi trầm tư, cười nói:
– Em không quen anh ta, nhưng nếu như anh đã gọi điện cho em, chứng tỏ là anh cảm thấy anh ấy đáng giúp. Em có ra mặt hay không, chỉ xem thể diện của anh là được.
Mai Hiểu Lâm lặng im, một hồi, cô mới bất đắc dĩ nói:
– Sau này anh có thể tìm một lý do khác để em giúp anh hay không? Đừng để cho quan hệ đơn giản giữa chúng ta trở nên phức tạp!
Lời này nói có chút chẳng hiểu ra sao, Hạ Tưởng vô tội nói:
– Anh cứ không hiểu, giữa chúng ta vốn là quan hệ đơn giản, chỉ là em nghĩ phức tạp. Bây giờ giữa chúng ta sạch sẽ, không có liên quan gì nữa, chỉ còn tình bạn trong sáng, mọi người ra tay giúp đỡ, cũng là chuyện thường, sao em nói chuyện có chút kỳ quái?
– Anh không hiểu…
Mai Hiểu Lâm muốn nói gì, nhưng kịp thời thu về, trong lòng đột nhiên kích động, suýt chút thất thủ, vội cố nén khôi phục bình tĩnh, nói:
– Nếu như anh đã mở miệng, chắc chắn em sẽ giúp đỡ, anh fax cho em phương án quảng cáo của nhà máy rượu Tương Đài, đêm nay em hẹn Thang Hinh Mẫn dùng cơm, trực tiếp nói với cô ấy.
Sau khi cảm ơn Mai Hiểu Lâm, cúp máy, Hạ Tưởng lại cảm thấy có chút thất vọng, luôn cảm thấy Mai Hiểu Lâm có thay đổi gì đó, nhưng cụ thể biểu hiện ở đâu, thì nói không ra. Nghĩ nghĩ không thấy trọng điểm, đành phải không nghĩ nữa, chuyện cũng nhiều, không thể bận tâm đến tâm tư của Mai Hiểu Lâm.
Dù sao Mai Hiểu Lâm cũng không phải là người phụ nữ đúng nghĩa của hắn.
Ngày thứ ba, Ủy ban Kỷ luật tỉnh thành lập tổ chuyên án Chu Kỷ Nguyên do Hình Đoan Đài làm tổ trưởng, Hoàng Lâm và Lưu Húc làm tổ viên, đồng thời viện Kiểm soát nhân dân cao cấp tỉnh cũng điều động lực lượng có khả năng cao, gia nhập vào tổ chuyên án Chu Kỷ Nguyên. Có sự tham gia của viện Kiểm soát nhân dân cao cấp tỉnh, cũng có nghĩa là vấn đề của Chu Kỷ Nguyên đã qua giai đoạn điều tra lấy chứng cớ, đi vào giai đoạn tư pháp!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |