Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.cc là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 5 » Phần 56

Quan Trường – Quyển 5

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 56

Những lý luận Cổ Ngọc nói dường như quá uyên thâm, Phạm Tranh nghe muốn nhức đầu, tuy nhiên cũng đã hiểu, dù sao y cũng là nghiên cứu sinh tốt nghiệp kinh tế học. Tuy rằng hiện giờ nghiên cứu sinh không hẳn là hiểu hết văn hóa truyền thống của Trung Quốc, những lời Cổ Ngọc nói nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, y liền hiểu ngay Cổ Ngọc hết sức rõ ràng mà nói cho y biết, giữa y và cô không có khả năng.

Từ chối thì từ chối, lại còn dùng cái gì mà bất hòa ngũ hành lấy lệ, Phạm Tranh cảm thấy hơi mất mặt, ngượng ngùng mà cười:

– Cho vàng còn không lấy, lại muốn tìm bùn, không trách được anh, chỉ có thể trách mắt em quá kém. Nếu đúng như em nói, thì người như thế nào mới là dáng vẻ quê mùa, mới xứng đôi vừa lứa với ngọc khí của em? Thử lấy ví dụ thực tế đi, cho anh xem một chút.

Cổ Ngọc cười mà không nói.

Nghiêm Tiểu Thì lúc đầu là nhìn Phạm Tranh, rồi lại nhìn Hạ Tưởng, rồi nói giảng giải:

– Người có dáng vẻ quê mùa, đôn hậu nhưng thận trọng mà điềm tĩnh, gặp chuyện không hoảng hốt, làm cho người ta cảm giác giản dị tin cậy như đất. Họ không cần nói thêm cái gì, tất cả mọi người cũng sẽ đều vô cùng tín nhiệm đối với họ, đều coi trọng họ. Nếu họ đi đường, họ sẽ đứng ở bên trái anh để bảo vệ anh. Nếu họ lái xe, họ sẽ vô cùng vững vàng, không nhanh không chậm, làm cho người ta cảm giác ngồi trên xe họ thì vô cùng an toàn và vững chắc.

Ánh mắt Phạm Tranh dừng ở trên người Hạ Tưởng, vỗ đầu, ảo não nói:

– Hôm nay tôi thật hối hận vì đã ngồi cùng một chỗ với anh. Được rồi, bây giờ anh đã trở thành hình ảnh tốt đẹp đầy hào quang, còn tôi thì trở thành nền của anh. Anh thử nói xem, có phải rất không công bằng hay không? Hạ ca, tôi trước kia cũng không nghĩ anh có duyên với phụ nữ như vậy, hôm nay làm sao mà cả hai đại mỹ nữ ngồi sau xe đều vô cùng thích anh?

Hạ Tưởng ra vẻ trầm ngâm mà thở dài một hơi:

– Tôi là lái xe, các cô ấy biết tôi vất vả, cho nên phải khen tôi, để tôi tiếp tục yên tâm mà lái xe cho mấy người. Anh phải biết rằng, bên trong xe có tổng cộng hai nam, tôi thì lái xe còn anh thì tán gái, anh nói, không công bằng với ai hơn?

Phạm Tranh cười ha ha:

– Được, đến lượt tôi lái cũng được, tôi cũng là một người tận tụy.

Phạm Tranh đổi sang lái xe, rút cuộc y ngược lại rất buồn bực bởi vì do Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc khăng khăng yêu cầu, Hạ Tưởng đành phải không phụ lòng mỹ nhân, ngồi ở giữa ghế sau, bên trái Nghiêm Tiểu Thì, bên phải Cổ Ngọc. Mặc dù Hạ Tưởng có vẻ hiền lành mà ngồi bất động nghiêm chỉnh, nhưng trong mắt Phạm Tranh, làm sao có thể ngồi nhìn Hạ Tưởng trái ôm phải ấp, đang tận hưởng hạnh phúc có hai cô gái xinh đẹp bên cạnh, không khỏi liên tục lắc đầu thở dài.

– Cổ Ngọc, em đừng để ý đến Hạ Tưởng, anh ta kết hôn rồi.

Phạm Tranh vừa nghĩ cách dập tắt ảo tưởng của Cổ Ngọc, vừa không quên châm biếm Nghiêm Tiểu Thì:

– Tiểu Thì em tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm người lấy đi, đừng có cứ lúc nào cũng chăm chăm nhìn vào Hạ Tưởng. Em thích Hạ Tưởng, không có nghĩa là Hạ Tưởng cũng thích em.

Nghiêm Tiểu Thì lại cười hì hì, ôm lấy cánh tay Hạ Tưởng, cố ý chọc giận Phạm Tranh:

– Biết vì sao phụ nữ đều thích đàn ông tính thổ không? Bởi vì đàn ông tính thổ cũng như đất đều làm cho người ta cảm thấy tin cậy! Anh làm sao biết được Hạ Tưởng không thích em, một công trình thủy lợi có hàng trăm loại người cùng hưởng, nhưng bởi vì Hạ Tưởng ý chí rộng lớn, cho nên bất kể trong lòng như thế nào thì cũng vẫn thích.

Hạ Tưởng cũng cảm thấy cô độc, nếu Nghiêm Tiểu Thì muốn trêu đùa Phạm Tranh, thoải mái một chút cũng không có làm sao, tuy nhiên nghe Nghiêm Tiểu Thì nói hắn phụ nữ nào cũng đều thích, không khỏi đổ mồ hôi, vội trừng mắt liếc nhìn Nghiêm Tiểu Thì một cái:

– Đừng nói bậy, anh từ bao giờ lại được bác ái như vậy?

Nghiêm Tiểu Thì cũng không biết là cố tình hay là mượn cơ hội nổi cáu, không lùi bước chút nào mà đón ánh mắt của Hạ Tưởng, hỏi lại:

– Làm sao vậy, chẳng lẽ em không đủ xinh đẹp. Chẳng lẽ anh lại ghét em?

– Người có tấm lòng bao la rộng lớn bao giờ cũng bác ái như trái đất. Trái đất lúc nào cũng sinh dưỡng ra đủ loại hoa tươi, mà cũng không phải là chỉ sinh trưởng một loại, có phải không, Hạ ca ca?

Cổ Ngọc cũng hùa theo đùa Hạ Tưởng, cũng bắt chước Nghiêm Tiểu Thì ôm lấy cánh tay Hạ Tưởng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi.

– Làm sao vậy, chẳng lẽ em không đủ xinh đẹp. Chẳng lẽ anh ghét em?

Hạ Tưởng rốt cục rất đau đầu, ai bảo nhiều cô gái đẹp xung quanh là người có phúc? Quả thật cũng là một loại tra tấn thống khổ, hắn bất đắc dĩ mà nói với Phạm Tranh:

– Phạm Tranh, hay chúng ta thay đổi vị trí?

Phạm Tranh trông có vẻ rất hả hê, vội vàng lắc đầu lia lịa nói:

– Khó nhất là làm vui lòng người đẹp, anh cứ từ từ mà hưởng thụ nhé, tôi lái xe, tôi chỉ lái xe thôi.

Hạ Tưởng dứt khoát một lòng, nói với hai cô gái:

– Các em quả thật đều rất xinh đẹp, nụ cười nghiêng nước nghiêng thành. Tuy rằng anh mang trong lòng tính năng của đất, nhưng đất cũng có hàng trăm loại đất, lại càng trồng không dưới trăm loại hoa, cho nên hai bông hoa xinh đẹp, đừng gây khó dễ cho anh. Trên thế giới người bề ngoài tốt bên trong xấu như Phạm Tranh không nhiều lắm, nhưng phân bò lại rất nhiều, tha hồ mà tìm một đám phân bò thích hợp để bám rễ.

Phạm Tranh vừa nghe cười ha ha:

– Đúng, đúng, mau mau tìm một đám phân bò vẫn còn đủ nhiệt tình mạo hiểm mà cưới đi, Tiểu Thì, khi nào em kết hôn, anh sẽ tặng em một món quà rất lớn.

Nghiêm Tiểu Thì và Nhiễm Ngọc liếc nhau, trong mắt hai người lóe ra một tia gian xảo, sau đó Hạ Tưởng liền cảm thấy một cảm giác đau nhói đồng thời truyền đến hai cánh tay, đau đến mức không khỏi kêu lên thành tiếng.

Tới địa điểm đã định ở Bắc Kinh, Cổ Ngọc xuống xe, hướng Hạ Tưởng vẫy tay tạm biệt. Động tác lúc tạm biệt người khác của Cổ Ngọc lại vô cùng đẹp, đầu tiên là cô đứng vững vàng, hai chân đều thẳng, tay trái gấp khúc đặt ở trước ngực, tay phải nâng ở trước mặt, ngón tay giống như cuộn sóng nhấp nhô, cùng phối hợp với vẻ lưu luyến không rời trên khuôn mặt, lúc nghe giọng nói mê người của cô nhẹ nhàng nói ra hai chữ “tạm biệt” là lúc âm thanh rung động lòng người kia làm cho người ta quyến luyến.

Phạm Tranh ở một bên lắc đầu nói:

– Quyến rũ, dáng người quyến rũ, giọng nói quyến rũ, ánh mắt quyến rũ. Tất cả, tất cả đều vô cùng quyến rũ. Tôi say rồi.

Hạ Tưởng vỗ vỗ vai của y, nói:

– Tỉnh lại, tỉnh lại, dậy làm việc mau.

Nghiêm Tiểu Thì khẽ lay người Phạm Tranh:

– Tỉnh lại tỉnh lại, đừng có nằm mơ, Cổ Ngọc người ta đang chào tạm biệt Hạ Tưởng, chứ không phải là anh.

Tình cảm dạt dào bỗng chốc hóa thành hư không, Phạm Tranh bùi ngùi:

– Sớm biết ảo mộng sẽ thành hư không. Thì thà đừng gặp nhau trước đây thì tốt hơn.

Tới Viện Khoa học Xã hội, sau khi gặp được Cốc lão, không thể thiếu một hồi hàn huyên. Sau khi hàn huyên, Hạ Tưởng giới thiệu Nghiêm Tiểu Thì với Cốc lão:

– Cốc lão, đây là Nghiêm Tiểu Thì.

Nghiêm Tiểu Thì ở trước mặt Cốc lão, cười mỉm, dịu dàng thùy mị, đoan trang nền nã, Hạ Tưởng nhìn mà âm thầm cảm thán. Nói phụ nữ trăm hình vạn dạng, quả nhiên, Nghiêm Tiểu Thì lúc thì cổ quái ranh mãnh, lúc thì quyến rũ động lòng người, bây giờ lại là một dáng vẻ tự nhiên phóng khoáng, khiến hắn mơ hồ không thể nắm bắt nổi người nào mới chính là cô chân thật nhất.

Cốc lão nhìn Nghiêm Tiểu Thì vài lần, khẽ lắc đầu, nói:

– Trong đám học trò nữ của tôi không có ai xinh đẹp giống như cô, không được, vốn muốn nhận cô làm học trò, cũng nghe Hạ Tưởng nói qua cô cũng có ý này. Tuy nhiên sư mẫu của cô có lệnh, kiên quyết không được nhận học trò nữ xinh đẹp, muốn nhận cô làm học trò, nhưng lại không dám làm trái lệnh sư mẫu của cô, thật khó đôi đường, khó đôi đường.

Hạ Tưởng không nhịn được cười ra thành tiếng, không nghĩ tới đường đường một học giả Cốc Nho nổi tiếng không ngờ lại sợ vợ như cọp đến mức này, hơn nữa còn đáng yêu đến mức nói ra trước mặt mọi người.

Vẻ mặt Phạm Tranh lại bình tĩnh, nhìn giống như đã quá quen thuộc, một chút cũng không cười, có vẻ như trước đấy đã không ít lần nghe Cốc Nho nói qua việc sợ vợ. Cốc lão cũng là người thật thà hiếm thấy.

Nghiêm Tiểu Thì oan ức nói:

– Cốc lão, chẳng lẽ xinh đẹp cũng là một cái tội sao? Nếu sự xinh đẹp của em là vật cản cháu trở thành học trò của Cốc lão, em có thể lựa chọn, em tình nguyện không xinh đẹp, chỉ muốn làm học trò của Cốc lão.

Hạ Tưởng tiện việc, đem bài báo ba người bọn họ vừa mới viết đưa cho Cốc lão. Cốc lão khoát tay chặn lại, ra hiệu mấy người không nói, sau đó ông ta không quản mấy người đang ngồi đó, vùi đầu vào đọc bài báo.

Hơn mười phút sau, Cốc lão ngẩng đầu lên đầu tiên là liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, rồi hướng Phạm Tranh gật gật đầu, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Nghiêm Tiểu Thì, xúc động nói:

– Tôi cả đời nhận vô số học trò, như bây giờ mới nhờ các em mà có được vinh quang. Bài báo của Hạ Tưởng rất phong phú, trong sự rộng rãi bao quát, có một sự mượt mà khiến người ta tìm không ra khuyết điểm, nhưng ở bên trong sự mượt mà lại có đủ sắc bén. Bài báo của Phạm Tranh như chiến tranh, khí thế như cầu vồng, nhưng ở bên trong sự phóng đãng, lại có cạm bẫy và u ám khiến người ta không thể phát hiện ra. Bài báo của Nghiêm Tiểu Thì mới nhìn làm cho người ta cảm thấy như gió mùa xuân, trông có vẻ như rủ rỉ êm tai, nhưng thực tế ở bên trong hé ra, cũng ẩn chứa sát khí, là một đao phong mềm mại. Ba người các em thật đúng là không hổ danh ba kiếm khách, quần anh tụ hội. Ba bài báo mà đăng, có thể khiến cho rất nhiều người lập tức á khẩu không mở miệng nói được.

Nghiêm Tiểu Thì nghe ra ngụ ý:

– Cốc lão, Hạ Tưởng và Phạm Tranh là đệ tử danh chính ngôn thuận của thầy. Em thì không thể. Thầy nhất định phải nghĩ cách để em được làm học trò của thầy, nếu không em sẽ khóc nhè, em sẽ chơi xấu.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 29/09/2017 12:39 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Dương Thần – Quyển 3
Dương Thần đi qua một con hẻm tối om, đến một cái sân nhỏ không chút ánh sáng. Sân có chút cổ xưa, ban ngày cũng không khóa cửa, trong vườn có vài bông hoa quế, mấy cây bạch đàn, càng khiến cho nơi đây trở lên u ám lạnh lẽo, dưới đất đầy những lá rụng, dường như đã lâu rồi không có...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Đường Môn – Quyển 3
Tát Lạp Tư ánh mắt trở nên thập phần trầm lắng, không ai biết hắn đang nghĩ gì... Trấn định nhất ngược lại chính là Tuyết Dạ đại đế, khóe miệng xuất hiện một tia mỉm cười nhàn nhạt, nhìn Đường Tam trên lôi đài, trong mắt tựa hồ chỉ có sự tán dương. Lại một lần bị Kháng Cự...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đường Môn
Thám tử Hênry - Tác giả The Kid
Ở trong một khu chung cư, có hai vợ chồng Hênry và Như đang sống hạnh phúc bên nhau. Hênry làm nghề thám tử lâu năm rồi, anh đặt biệt danh là Hênry cho nó ngầu. Hiện nay anh đang sống cùng với cô vợ hiền xinh đẹp tên Như. Như vốn là cô gái độc thân sống chung khu chung cư với Hênry, cô thấy anh...
Phân loại: Truyện nonSEX
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân