Trình Hi Học tiếp tục nói:
– Dự án du lịch văn hoá phải chăng thành công tạm thời không đề cập tới, xuất phát từ lòng tốt, tôi vẫn hy vọng hạng mục này có thể thành công, nếu không mấy chục triệu tiền vốn đầu tư sẽ trôi theo dòng nước, cũng là tổn thất của quốc gia. Tuy nhiên tôi ở đây cũng muốn bày tỏ sự tôn trọng với tinh thần can đảm của đồng chí Hạ Tưởng, dù sao người trẻ tuổi cũng phải có khát vọng, phải có sự sôi nổi.
Tuy là không trực tiếp mỉa mai, nhưng y có ẩn ý khinh thường Hạ Tưởng mà không hề che giấu. Coi suy nghĩ của Hạ Tưởng như giấc mộng, chắc chắn là một cách nói vô cùng khinh thường
Phạm Tranh khẽ khẽ đẩy Hạ Tưởng một cái:
– Thật phục cậu, bị người ta hạ thấp, mà vẫn không có chút tức giận nào. Nếu như là tôi đã sớm đập bàn đứng dậy, chốc lát đến lúc đặt câu hỏi, tôi sẽ thay cậu đòi lại.
Hạ Tưởng cười cười không nói gì. Hắn trong lòng tự nhiên cũng có bực bội, nhưng không thể bởi vì Trình Hi Học châm chọc vài câu thì nổi trận lôi đình, cũng không biết kiềm chế.
Hơn nữa hắn đã suy nghĩ sâu xa ra cội nguồn dụng ý của buổi diễn thuyết của Trình Hi Học ngày hôm nay là cái gì. Vốn ban đầu nghĩ rằng y phủ nhận toàn bộ việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, nhưng nghe luận điệu khen trước chê sau của y, dường như thái độ của y có chút buông lỏng. Với điều chỉnh kết cấu sản nghiệp cũng không phải hoàn toàn có thái độ phản đối, mà là ủng hộ có hạn, có vài điểm cá biệt phản đối.
Ủng hộ có hạn nghĩa là ủng hộ những thành công đã đạt được của các tỉnh duyên hải phía nam. Cá biệt phản đối chính là phản đối việc lấy tỉnh Yến làm đại diện tiếp tục mở rộng cho các tỉnh nội địa khác. Hạ Tưởng có phần nhận ra ý nghĩ của Trình Hi Học. Quy mô phát triển và tầm ảnh hưởng của các tỉnh phía nam, ngay cả với các vị lãnh đạo cao cấp cũng có ý nghĩ là có chút “đuôi to khó vẫy”. Không thể nói là các tỉnh phía nam không thực hiện nghiêm chính sách của trung ương, nhưng bởi vì tình cảnh cụ thể các nơi khác biệt, khẳng định có một số chính sách của trung ương đã tới địa phương phát triển, xuất phát từ suy nghĩ chủ nghĩa bảo hộ địa phương hoặc là nguyên nhân nào khác, tồn tại tình huống bằng mặt mà không bằng lòng.
Nhất là đối với mặt độc quyền của các xí nghiệp lớn, các tỉnh phía nam phản đối vô cùng mạnh mẽ, Trung ương phải vận dụng sức ép khá lớn mới có thể áp chế. Cho nên các nhân vật tiêu biểu của thế lực độc quyền trong các lãnh đạo cấp cao, e sợ sau khi việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến đạt được thành công, các tỉnh nội địa khác sẽ ào ào bắt chước theo, sẽ động chạm đến các ngành sản xuất độc quyền. Đến lúc đó sẽ nảy sinh ra những vấn đề không thể sửa chữa được nữa. Biện pháp tốt nhất chính là với chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến sẽ chỉ cho tiến hành trong phạm vi nội bộ tỉnh. Không thể gạt bỏ thành công của các tỉnh phía Nam, cũng không cần phải xoá bỏ, ngược lại, có thể mượn thành công của các tỉnh phía Nam mà so sánh với những thất bại của tỉnh Yến. Bởi vậy sẽ rút ra được kết luận, thành công không thể sao chép, bởi có sự khác nhau về vị trí địa lý. Các tỉnh phía Nam được thiên nhiên ưu đãi với các điều kiện thuận lợi của vùng duyên hải, tỉnh Yến địa hình như một bức tranh hồ lô, cuối cùng chẳng qua là một bức tranh vẽ hổ không được mà lại đưa một bức tranh giống con chó.
Bởi vậy nhắc nhở các tỉnh nội địa khác, không nên tuỳ tiện thực hiện điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, nếu không chẳng những phí phạm rất nhiều sức người sức của, không có chút thành tích nào, ngược lại sẽ vì thế mà có một kết cục thảm bại.
Mục đích của Trình Hi Học là hai điều, một là tấn công vào việc điểu chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến, hai là mượn việc diễn thuyết này truyền đạt một tín hiệu có sức mạnh, chính là trong số nhân vật cấp cao có người cũng không tán thành việc mở rộng điều chỉnh kết cấu sản nghiệp lên toàn bộ các tỉnh nội địa.
Nhất cử lưỡng tiện!
Hạ Tưởng sau khi phân tích ra được dụng ý của Trình Hi Học, không khỏi trong lòng thấy ớn lạnh. So với việc phủ nhận toàn bộ chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, cách làm phân biệt đối xử của Trình Hi Học càng có tính đánh lừa, càng dễ có thể khiến người ta đồng ý. Sự phát triển của thành phố Phía Nam là bởi vì nằm ở vùng duyên hải, có điều kiện giao thông thuận lợi, các tỉnh phía bắc và các tỉnh nội địa thì không có ưu thế về mặt điều chỉnh kết cấu sản nghiệp. Bởi vì nằm trong đất liền, không có ưu thế về tự nhiên, cho nên khả năng thành công là cực thấp, rủi ro chính trị rất lớn, thử làm chi bằng không thử.
Trình Hi Học tính là cho người khác chờ xem tỉnh Yến có thành công hay không, mới quyết định phải chăng bỏ cuộc mở rộng điều chỉnh kết cấu sản nghiệp ra các tỉnh nội địa!
Quả nhiên, sau khi Trình Hi Học bình luận về thay đổi hoàn toàn chế độ xã hội thành phố Đan Thành, lại bắt đầu chĩa mũi nhọn vào điều chỉnh kết cấu sản nghiệp thành phố Bảo, chỉ điểm giang sơn.
– Thành phố Bảo từ khi trở thành thành phố làm thí điểm, cho tới nay mới chỉ đạt được một hạng mục góp vốn và một hạng mục đầu tư. Đầu tư của nhà máy ô tô Vạn Lý đại khái cũng xem như là một ví dụ thành công, khiến người khác chú ý nhất là Đạt Phú và Kodak góp vốn liên doanh, cũng đã từng chấn động một thời.
Trình Hi Học trong lúc nói chuyện lại lật lật bài diễn thuyết, cứ như mới phát hiện, cười một cái rồi bổ sung thêm một câu:
– Đúng rồi, quên không nói đến nhà máy tương cải Mậu Thịnh, tuy nhiên vốn đầu tư quá ít, chỉ mấy triệu đồng tiền vốn, nếu cũng coi như là công lao của điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, thì hơi có chút cưỡng ép, chẳng phải tôi cố ý bỏ sót, mà là ngại nói ra mà thôi.
Trình Hi Học rõ ràng là nói đùa, ngấm ngầm là châm chọc. Thực sự khâm phục y, lấy thành tựu của người khác coi như trò cười để tạo không khí thoải mái. Hiển nhiên y đã đạt được có ý đồ, hiện trường có tiếng cười khẽ.
Chờ mọi người cười xong, Trình Hi Học mới hướng xuống phía dưới nói tiếp:
– Kỳ thật Kodak và Đạt Phú góp vốn, từ trước lúc thi hành chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, đã tiến hành hơn một năm đàm phán cực khổ. Xuất phát từ đủ mọi nguyên nhân, nên đàm phán chưa đạt được thành công. Hạ Tưởng – thật ngại lại phải nhắc đến trưởng phòng Hạ nhân vật có giấc mộng tuổi trẻ, thật sự cậu ấy là một nhân vật mấu chốt, không thể không nhắc. Không phải cá nhân tôi có ý kiến gì với cậu ấy, nói một cách công bằng, cậu ấy vẫn là một chàng trai rất khá. Lạc đề rồi, trở lại vấn đề chính, đồng chí Hạ Tưởng làm chủ việc đàm phán lần này, đem bốn mươi phần trăm cổ phần của Đạt Phú bán được theo giá cao một tỷ đô la Mỹ , hơn nữa còn thuyết phục Kodak tăng thêm vốn năm trăm triệu đô la Mỹ để đầu tư vào phòng nghiên cứu máy ảnh kỹ thuật số ở thành phố Bảo. Nghe nói nối tiếp còn muốn tăng thêm vốn đầu tư để sản xuất máy ảnh kỹ thuật số. Thị trường máy ảnh kỹ thuật số có triển vọng hay không, không phải thuộc phạm vi thảo luận lần này, tôi chỉ muốn nói về lợi và hại trong việc góp vốn liên doanh và cùng mọi người thảo luận một chút. Nói là đưa vào một khoản vốn đầu tư cực lớn một tỷ rưỡi đô la Mỹ, rốt cuộc có phải kinh doanh có lời hay không, khẳng định sẽ có người muốn hỏi, có đầu tư không phải là đã thành công sao? Không đúng, còn phải xem thêm các điều kiện điều khoản đầu tư, cùng với việc đôi bên có cùng đạt được mục đích của mình hay không. Quan trọng hơn là, phải xem có phải nền tảng phim cuộn mà chúng ta vất vả thành lập vài chục năm qua, bị Kodak dùng một tỷ rưỡi đô la Mỹ thì hoàn toàn mua lại làm của riêng! Các vị đang ngồi đây hẳn đều rõ, kỹ thuật tráng phim màu thấy rất bình thường, trên thực tế trên thế giới chỉ có ba quốc gia nắm được kỹ thuật này. Trung Quốc chính là một trong số đó, mà Đạt Phú là nhà máy có trang thiết bị tiên tiến nhất trong nước. Hiện nay cùng Kodak góp vốn liên doanh, có phải là có thể nói, kỹ thuật tráng phim màu đã bị Kodak dùng một tỷ rưỡi Đô la Mỹ để mua đứt. Nói cách khác, chỉ cần Kodak bước tiếp theo tăng thêm vốn vào đầu tư, chỉ cần Đạt Phú thấy tiền sáng mắt thoả hiệp, một khi Kodak nắm quyền khống chế cổ phần, như vậy Đạt Phú sẽ trở thành Đạt Phú của nước Mỹ. Trung Quốc có thể xoá tên khỏi danh sách ba nước nắm trong tay kỹ thuật tráng phim màu.
– Dụ dỗ, lừa gạt.
Hiện trường có tiếng thảo luận xôn xao.
– Một tỷ rưỡi đô la Mỹ thì bán đứng thương hiệu Đạt Phú, quả thật là hành vi bán nước!
– Hạ Tưởng là ai, sao lại làm chuyện vô sỉ như vậy? Quả thật chính là cặn bã dân tộc!
Hán gian! Là bị Kodak mua chuộc rồi chăng? Sao có thể làm ra hành động thiển cận như vậy. Tỉnh Yến chẳng lẽ không còn ai? Sao có thể để một người cán bộ cấp Cục 27 tuổi chủ đạo việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp? Chẳng trách chi không có thành tích gì. Hạ Tưởng không phải tham công thì chính là một quan liêu dốt nát.
Hạ Tưởng vẻ mặt gượng cười, được, bị Trình Hi Học thành công mà đem cơn giận của mọi người trút giận lên người hắn. Hắn thật bất hạnh? Cực nhọc làm việc chẳng những không có nhận được báo đáp, trước là bị người trù dập hãm hại, hiện tại lại bị Trình Hi Học coi như cái bia ngắm để mọi người lên án, Hạ Tưởng dở khóc dở cười.
Đương nhiên, trong lòng hắn cũng là bắt đầu tức giận. Trình Hi Học có thể luận sự, có thể chỉ trích những sai trái trong điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, nhưng đối với việc công kích hắn là không đúng, bị mất thân phận. Tuy nhiên suy nghĩ lại, kỳ thật Trình Hi Học cũng không có cố ý công kích hắn. Trình Hi Học thông minh ở chỗ, khiến tất cả mọi người đều căm thù đến tận xương tuỷ đối với một việc gì đó, đồng thời lại kín đáo mà chỉ rõ, chuyện chính do hắn chủ đạo mà thành.
Tự nhiên thành vậy, hắn trở thành đối tượng để mọi người trút cơn giận dữ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |