Liễu Tuấn cũng ý thức được mình bị mắc lừa. Trình Hi Học quả nhiên có thủ đoạn, không trực tiếp cùng người khác tranh luận mà là chọn ra một sinh viên xinh đẹp lên trước đài. Mượn lực sát thương của người đẹp xoay chuyển sự chú ý và ánh nhìn của mọi người. Cho dù ai biện luận với người đẹp, thắng không cần dụng võ, bại thì mất mặt, mà ông lấy thân phận là giáo sư biện luận với học sinh của Trình Hi Học, thắng là lẽ đương nhiên, nếu thua chẳng những mất mặt, truyền ra ngoài, trái ngược lại thanh danh của Trình Hi Học lại càng được nâng cao.
Liễu Tuấn biện luận không bằng học sinh của Trình Hi Học, đương nhiên lại càng không phải là đối thủ của Trình Hi Học – là thật là giả không ai truy cứu, mọi người chỉ tin tưởng lời đồn.
Liễu Tuấn mới hiểu được mưu kế của Trình Hi Học, không khỏi hối hận không thôi. Nhưng hiện tại đâm lao phải theo lao, ông lại không mang học sinh đến, đành phải suy tính một chút, kiên trì đang muốn mở miệng, lại nghe được tiếng bước chân từ xa đến gần, âm thanh đến bên cạnh ông thì ngừng lại, một người dịu dàng nói:
– Giáo sư Liễu, Cốc lão bảo tôi đến hỏi thăm ngài. Cốc lão nói, nếu như ngài không ngại, thì cứ để cho tôi thay mặt cùng bạn Sở Nhiên thảo luận, không biết ngài có ý kiến gì không?
Liễu Tuấn quay đầu lại nhìn, đập vào trong mắt chính là dáng điệu tươi cười như hoa như ngọc. Ông hơi định thần, mới hiểu ra Cốc lão mà cô vừa nói chính là Cốc Nho, không khỏi sửng sốt, vội hỏi:
– Cô là học sinh của Cốc Nho?
– Đúng vậy, tôi là Nghiêm Tiểu Thì, vừa mới bái Cốc lão làm thầy. Cốc lão đang ngồi phía sau, tạm thời không tiện lộ diện, ông bày tỏ lòng tôn kính đối với ý kiến ủng hộ và giải thích chính xác về điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của ngài và nói ngài ra mặt cùng với một vãn bối tranh luận có phần không hợp với thân phận, cứ để tôi thay mặt, không biết ngài có đồng ý không?
Làm sao không muốn? Liễu Tuấn muốn còn không được, ông gật đầu nói:
– Nói như vậy xin cảm ơn Cốc Nho trước, cũng phiền cô bạn, Tiểu Thì, chút nữa tôi sẽ giới thiệu cô là học trò mới thu nhận của tôi là được rồi.
Tất cả mọi người kể cả Trình Hi Học thấy đột nhiên có một người từ phía sau tiến đến, cùng Liễu Tuấn cúi đầu khẽ thì thào nói nhỏ, cũng không biết xảy ra chuyện gì, trong nhất thời đều có vẻ mặt kinh ngạc.
Liễu Tuấn cũng không để mọi người chờ lâu, oang oang cười nói:
– Vừa đúng lúc tôi cũng mới nhận một học sinh là Nghiêm Tiểu Thì, sẽ để cô ấy ra mặt đại diện cùng Sở Nhiên thảo luận, thế nào?
Liễu Tuấn đối với việc Cốc Nho ra mặt giải vây giúp ông trong lòng rất cảm kích, cũng có nhiều thiện cảm đối với Nghiêm Tiểu Thì.
Kỳ thực người nghĩ ra chủ ý để Nghiêm Tiểu Thì ra mặt không phải là của Cốc Nho, Cốc Nho không có ý tuỳ cơ ứng biến thế này, không cần phải nói, người đưa ra chủ ý chính là Hạ Tưởng.
Trình Hi Học thực ra từng nghe tên Nghiêm Tiểu Thì, nhưng vẫn chưa gặp cô, tuy nhiên với tên Nghiêm Tiểu Thì không có ấn tượng sâu sắc. Hơn nữa hôm nay vừa hưng phấn lại vừa cẩn thận, y không không liên tưởng Nghiêm Tiểu Thì cùng với tam kiếm khách của nhật báo tỉnh Yến, bởi vì y có nằm mơ cũng không ngờ, Hạ Tưởng lại ngồi ngay phía dưới, tất cả nhất cử nhất động của y đều ở trong tầm mắt!
Trình Hi Học tìm không được lý do cự tuyệt, đã nói:
– Tốt, đương nhiên tốt, chúng ta cùng lắng nghe đánh giá của lớp trẻ về điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, hai vị học sinh, xin mời.
Nghiêm Tiểu Thì ban nãy ở hàng thứ nhất khom lưng cùng Liễu Tuấn nói chuyện, chờ cô cười chân thành đi tới trước đài, đứng thẳng trước Sở Nhiên. Ánh đèn vừa chiếu, dung mạo thật của Nghiêm Tiểu Thì nhìn không sót một chi tiết nào mà xuất hiện trước mặt mọi người.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người cảm thấy sáng ngời trước mặt, dường như ngọn đèn đã tăng sáng thêm, toàn bộ hội trường đều vô cùng sáng, Nghiêm Tiểu Thì mặc váy dài, như một đoá hoa cúc hương thơm bay xa, cười duyên dáng, thản nhiên thanh nhã, váy dài thướt tha, tóc dài phảng phất, khuôn mặt trái xoan chuẩn mực, kết hợp với dáng người thanh thoát xinh đẹp của cô, tất cả mọi người không khỏi cảm thán, vẻ đẹp cổ điển duyên dáng yêu kiều luôn luôn tìm thấy trong thơ ca từ xa xưa, không nghĩ tới lại có một ngày được tận mắt chứng kiến!
Nghiêm Tiểu Thì vừa hiện diện thì hội trường ong ong lên tiếng động, sau lưng Hạ Tưởng và Phạm Tranh đều là học sinh, nghe họ xôn xao bàn tán.
– Người đẹp ở đâu thế? Thật quá đẹp.
– Chắc chắn không phải là đại học Trung Sơn. Đại học Trung Sơn từ trước tới nay không có người đẹp, đó là điều ai cũng biết.
– Lại càng không phải là của Đại học Bắc Kinh và Thanh Hoa. Nữ sinh đại học Bắc Kinh vừa quay đầu lại, hù chết một con bò bên đường. Nữ sinh Thanh Hoa vừa quay đầu lại, nhật nguyệt vô quang quỷ thần sầu.
– Trời ạ, người tình trong mộng của tôi rốt cuộc cũng xuất hiện rồi. Tôi còn tưởng rằng kiếp này sẽ không thể gặp được người đẹp như mình mong ước. Không nghĩ là hoá ra trên thế giới này thật có một người đẹp để cho tôi vừa thấy đã yêu!
Phạm Tranh nói khẽ với Hạ Tưởng:
– Tiểu Thì quả thật rất xinh đẹp, năm cô ấy lên đại học, cũng được gọi là hoa khôi của đại học Vũ Hán. May mà hiện tại không phải thời cổ đại, nếu không thì chắc chắn cô ấy phải gã cho tôi.
Hạ Tưởng trừng mắt nhìn Phạm Tranh liếc mắt một cái:
– Nghĩ nghiêm chỉnh chút đi, Trình Hi Học hết sức đả kích chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến chúng ta, chốc lát cậu cũng phải xuất trận cùng ông ta chiến đấu một phen.
Phạm Tranh lập tức tươi cười, vẻ mặt trịnh trọng mà gật gật đầu.
Trình Hi Học cũng bị vẻ xinh đẹp của Nghiêm Tiểu Thì chấn động trong giây lát, sau đó nghĩ đến lẽ nào Liễu Tuấn cũng thông minh mà nghĩ tới thủ đoạn giống y? Không thể nào, Liễu Tuấn chẳng qua là một người chỉ biết nghiên cứu học vấn, ông ta làm sao mà có thể có thủ đoạn sắc sảo như vậy?
Không để cho Trình Hi Học nghĩ nhiều, Nghiêm Tiểu Thì và Sở Nhiên đã chính thức biện luận.
Nghiêm Tiểu Thì đầu tiên là lịch sự hướng về phía Sở Nhiên chào hỏi, sau đó liền phản bác từng vấn đề ban nãy Sở Nhiên nêu ra:
– Tuyến đường sắt nối ra biển cùng du lịch văn hoá của Thành phố Đan Thành thành công ở ý sáng tạo. Ý sáng tạo chính là khơi dòng mà trước khi khai sáng người khác không thể nghĩ tới. Tạm không nói đến sau này có thành công hay không, bởi vì sự việc tương lai không cần thiết thảo luận. Nếu nói như lời cô không có kinh nghiệm để nơi khác có thể tham khảo, không thể làm điển hình để mở rộng ra cả nước, cách nói như vậy hiển nhiên là quá chủ quan, cũng quá chính quy. Trên thế giới tất cả các thành công đều là độc nhất vô nhị, cho dù là hình thức của Mỹ hay là Nhật Bản, hoặc là sự nghiệp chủ nghĩa xã hội như nước ta, dựa theo quan điểm của cô, chủ nghĩa xã hội không thể mở rộng trên phạm vi toàn cầu, bởi vì trên thế giới phần lớn là các quốc gia tư bản chủ nghĩa. Con đường chủ nghĩa xã hội không cần thiết phải kiên trì?
Nghiêm Tiểu Thì phản kích rất sắc bén mà trí mạng, chỉ mở miệng một cái khiến cho Sở Nhiên á khẩu không trả lời được!
Sở Nhiên vốn là bị vẻ xinh đẹp của Nghiêm Tiểu Thì làm cho kinh ngạc. Cô cảm thấy tự ti với người trước mặt, còn không kịp tỉnh táo lại đã bị vặn hỏi, lập tức sững sờ tại chỗ, không nói gì!
Không nghĩ tới Nghiêm Tiểu Thì thể hiện điệu bộ thẹn thùng, khi nói chuyện thì giọng nói mềm mại không có sức, nhưng ngôn từ cũng là những câu tru tâm, ép tới Sở Nhiên thở hổn hển.
Một hồi lâu sau, Sở Nhiên mới tỉnh lại, không khỏi quá thẹn thành giận mà nói:
– Được, cô đã chụp mũ trước, rõ ràng là không cho người ta cơ hội phản bác. Vậy tôi lại hỏi cô, đầu tư Đạt Phú của thành phố Bảo và cái gọi là thay đổi chế độ xã hội ở nhà máy tương cải, lại là chuyện thế nào? Chính như Giáo sư Trình nói, thành phố Đan Thành và thành phố Bảo đều có rất nhiều doanh nghiệp cũ của nhà nước có thể thay đổi chế độ, có thể đưa vốn đầu tư vào phục hồi, vì sao chỉ đầu tư vào dự án du lịch văn hoá? Chỉ đầu tư vào nhà máy tương cải? Là có ý gì, hay là bên trong có vấn đề gì?
Lời này nói ra, phía dưới có tiếng huýt, hiển nhiên Sở Nhiên dưới tình thế cấp bách phạm vào một sai lầm nghiêm trọng. Cô muốn học Trình Hi Học công kích nhân thân nhằm thay đổi tầm mắt, muốn lợi dụng tâm lý căm ghét tham quan của mọi người để trút lửa giận lên người Hạ Tưởng. Nhưng rõ ràng kỹ thuật không đủ thành thạo, bản lĩnh dẫn hoạ chảy về hướng đông không thành công, nên làm cho người nghe bất mãn.
Nghiêm Tiểu Thì căm ghét nhất là vừa rồi Trình Hi Học ngang ngược chỉ trích Hạ Tưởng, bây giờ Sở Nhiên lại muốn đem Hạ tưởng tạo thành hình tượng quan tham, trong lòng càng khó hả cơn giận, cô cười lạnh một tiếng và nói:
– Bạn Sở không cần kích động, càng đừng suy đoán lung tung chỉ trích mù quáng. Chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến là từ Tỉnh uỷ và uỷ ban nhân dân tỉnh liên hợp thực hiện, Tỉnh uỷ và uỷ ban nhân dân tỉnh dốc sức ủng hộ, có chuẩn bị quy hoạch và sắp xếp rất tỉ mỉ. Không đến lượt người ngoài khoa tay múa chân, nhất là những người chỉ biết lý luận suông.
– Kết cấu sản nghiệp có hai dạng hợp lý và không hợp lý, mục đích tiến hành điều chỉnh chính là hợp lý hoá những gì không hợp lý. Nhưng có vài doanh nghiệp cũ nhà nước có những thói quen khó thay đổi, như một thứ đồ sứ cũ nát không còn giá trị tu bổ, là tốn khoản tiền lớn để làm công việc bề ngoài vô vị, hay là lấy nguyên liệu có sẵn để tái chế lại thành một món đồ sứ mới là hợp lý? Nếu là cô, cô cũng sẽ đập vỡ đồ sứ cũ để mua đồ sứ mới, vì sao? Bởi vì điều chỉnh kết cấu sản nghiệp chính là muốn thay đổi những quan niệm cổ hủ lạc hậu, chính là muốn đào thải bớt các cơ chế lạc hậu xây dựng nên các cơ chế mới có tính cạnh tranh hơn, chính là muốn phá vỡ thế độc quyền, trả lại một công bằng cho thị trường. Thử hỏi, khi quần áo cũ không còn mặc được thì cô miễn cưỡng mặc trên người hay là sẽ vứt đi để thay quần áo mới?
– Hay, nói rất hay!
– So sánh rất thích hợp, người đẹp giỏi lắm, chúng tôi ủng hộ cô!
Hiện trường rất vui mừng, hô hào vì ví dụ đặc sắc của Nghiêm Tiểu Thì.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |