Mặc kệ có phải là âm thầm sử dụng một số thủ đoạn nhỏ hay không, mục đích đã đạt được, thì có được hiệu quả muốn có. Trước tiên vẻ bề ngoài của Nghiêm Tiểu Thì đã chiếm được thiện cảm của đa số nam sinh phía dưới, kế đến cô quả thật miệng mồm lanh lợi, hai hiệp tiếp theo, phản bác đến nổi Sở Nhiên không còn sức chống trả, còn Sở Nhiên dưới sự hoảng loạn, lại phạm sai lầm, liền gây cho cô cục diện thảm bại.
Sở Nhiên đương nhiên không cam tâm bị Nghiêm Tiểu Thì đột nhiên xuất hiện đánh bại, đại kế nổi danh mà cô thiết kế tỉ mỉ mắt thấy sẽ phó mặc, trở thành trò cười trong mắt mọi người, không khỏi hổn hển nói:
– Cô nói tôi chỉ biết lý luận suông, cô thì biết gì? Chẳng phải cô cũng chỉ biết lý luận suông hay sao? Có bản lĩnh thì tường tận nói xem đầu tư Kodak thành phố Bảo có điểm thành công nào? Cải cách nhà máy tương cải có kinh nghiệm gì đáng phổ biến? Hừ, có số liệu thực tế mới có thể khiến người khác tin tưởng nghe theo!
Sở Nhiên nói như thế là có tính chất giở trò. Bởi vì thân phận công bố bên ngoài của Nghiêm Tiểu Thì chỉ là học sinh của Liễu Tuấn, chẳng qua cô chỉ là một học sinh, sao có thể tiếp xúc với số liệu bảo mật của nhà máy? Chất vấn của Sở Nhiên chính là cố tình gây sự.
Trình Hi Học lại giả vờ không biết Sở Nhiên đang giở trò, ngược lại cũng vẻ mặt tò mò hỏi:
– Đúng thế, xin bạn Nghiêm vui lòng cho ví dụ về số liệu cụ thể, cũng tiện để làm tham khảo.
Nụ cười của Trình Hi Học lọt vào trong mắt Hạ Tưởng, chính là biểu hiện vô cùng giả dối.
Trình Hi Học đương nhiên rõ hơn Sở Nhiên, Nghiêm Tiểu Thì không thể biết số liệu tiêu thụ cụ thể trước và sau khi nhà xưởng cải cách, y lại cố ý hỏi như vậy, chính là cố ý gây khó dễ. Hiển nhiên, vì mục đích đã bắt đầu bất chấp thủ đoạn. Cũng do Trình Hi Học không ý thức được đột nhiên Nghiêm Tiểu Thì bất ngờ xuất hiện, chẳng những tướng mạo hơn Sở Nhiên, tài ăn nói cũng sắc bén hơn Sở Nhiên. Mấy hiệp tiếp theo, không ngờ khiến Sở Nhiên hoàn toàn bị đánh bại!
Đối mặt với phản kích chung của hai người Sở Nhiên và Trình Hi Học, Nghiêm Tiểu Thì cố gắng trấn tĩnh, trong nội tâm lại hiện ra một chút bối rối. Đương nhiên cô không thể nào biết số liệu cụ thể, nhưng cũng không thể trực tiếp lên tiếng nói tôi không biết, sẽ khiến mọi người chê cười, mặc dù cũng biết Trình Hi Học cố ý gây khó dễ, cô cũng phải xử lý thỏa đáng mới có thể ứng phó với hoàn cảnh khó khăn trước mắt.
Khi đang suy nghĩ, chỉ nghe Liễu Tuấn nói:
– Giáo sư Trình nói đùa rồi, biện luận vốn là lý luận suông, dùng sự thật nói cũng chỉ là ví dụ sự thật, chẳng phải là so sánh số liệu. Nếu như quả thật là so sánh số liệu thì phải mời người chuyên nghiệp hơn đến lên lớp cho chúng ta.
– Lý luận nghiên cứu chỉ cung cấp một sự phán đoán và khả năng, mãi mãi không thể làm tiêu chuẩn trong cuộc sống thực tế, chỉ có thể làm tham khảo. Tuy rằng tôi cũng làm công việc nghiên cứu lý luận, trên thực tế người mà tôi khâm phục nhất, vẫn là người chấp hành dùng hành động thực tế cụ thể chấp hành trong cuộc sống. Đối với kết luận về điều chỉnh kết cấu sản nghiệp không khả thi trong các tỉnh nội địa mà anh căn cứ theo lý luận nghiên cứu để đưa ra, tôi không tán thành.
Lời nói của Liễu Tuấn cũng xem như giáp mặt gây khó dễ lớn cho Trình Hi Học, sắc mặt của Trình Hi Học hơi thay đổi, trong lòng vô cùng không vui. Tục ngữ nói vuốt mặt phải nể mũi, trên buổi thuyết trình ở trước mặt mọi người chỉ trích lý luận của y, cũng xem như công khai chống đối với y.
Cũng khó trách Liễu Tuấn không nể mặt Trình Hi Học, thật sự là chuyện Trình Hi Học lợi dụng Sở Nhiên ra mặt quá khôn khéo hơn người, vừa rồi thái độ không thuận theo không buông tha của Sở Nhiên quá ép người, còn Trình Hi Học chẳng những không chỉ trích Sở Nhiên cố ý gây sự, ngược lại còn đích thân ra mặt đối phó Nghiêm Tiểu Thì, khiến Liễu Tuấn đối với phẩm hạnh của Trình Hi Học càng coi thường, sau cùng khiến y tức giận, giáp mặt phủ định lý luận của Trình Hi Học.
Trình Hi Học hơi sửng sốt, Liễu Tuấn phát biểu không chỉ đại diện cho thân phận cá nhân của y, mà là thái độ của Đại học Bắc Kinh, cũng như nói trong số những giáo sư mấy trường lớn được mời đến ngày hôm nay, đã có người rõ ràng lên tiếng phản đối. Cục diện hòa khí êm thấm hoàn toàn ủng hộ trong ý nghĩ của Trình Hi Học không xuất hiện, đều trách Nghiêm Tiểu Thì gây thêm rắc rối. Nếu như không phải cô bất ngờ xuất hiện, với tính cách của Liễu Tuấn, sau khi biện luận vài câu với Sở Nhiên, tùy ý tìm một bậc thang đi xuống, mọi người đều yên ổn không vô sự, cười ha ha, cảnh tượng mọi người vui vẻ tốt biết bao!
Đáng hận, đáng giận!
Trình Hi Học sửng sốt hết mấy giây mới tỉnh táo trở lại, lập tức cười:
– Trên thế giới vốn không có lý luận đúng mọi nơi mọi lúc, giáo sư Liễu có ý kiến bất đồng, tôi khiêm tốn chấp nhận, vẫn xin giáo sư Liễu tiếp tục phát biểu về đề tài thảo luận điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của chúng ta có thể phổ biến toàn diện các tỉnh nội địa hay không, tiếp tục thảo luận. Đúng lúc trước mắt tỉnh Yến là một trong số các tỉnh nội địa trong nước thi hành điều chỉnh kết cách sản nghiệp kiên trì nhất, cũng có chút thành tích, hơn nữa cách thủ đô gần nhất, dễ dàng đưa ra kết luận tỉ mỉ xác thực, cho nên tiếp theo chúng ta lấy thành tích giai đoạn hiện nay của tỉnh Yến tiến hành thảo luận luận chứng.
Liễu Tuấn không hề gì mà vung tay lên, nói:
– Hạng mục du lịch văn hóa, từ phương diện lớn mà nói là phát huy văn hóa truyền thống của dân tộc Trung Hoa, từ phương diện nhỏ mà nói là giáo dục giải trí, càng có ý nghĩa thực tế hơn so với một số chính quyền địa phương vì tăng thêm danh tiếng, vô căn cứ tạo ra một số thần thoại truyền thuyết dán vàng trên mặt? Thành phố Đan Thành là quê hương của các câu thành ngữ, mà hơn một nửa thành ngữ trong nước ta hình thành trong thời kỳ Xuân Thu chiến quốc, hiện tại văn hóa dân tộc bị cuốn trôi mất, rất nhiều sinh viên ra sức học ngoại ngữ, nhưng lại không hay biết gì về sự tích tổ tiên của bản thân, tình trạng này không thể không khiến người khác đau lòng. Chúng ta cực khổ mười mấy năm bồi dưỡng ra một sinh viên tốt nghiệp chuyên nghiệp anh văn, nếu như cho cậu ấy ra nước Mỹ, cậu ấy ngoại trừ có thể nói chuyện với người khác, còn có kỹ năng chuyên nghiệp gì? Cho nên tôi nói, văn hóa du lịch là một chuyện tốt lợi dân lợi nước, đáng để phổ biến. Thực lực tổng hợp của một quốc gia, đứng đầu không phải là GDP, mà chính là trong xã hội hiện thực, người khiến người khác tôn kính nhất không phải vì người đó có tiền hay không mà là có nhân phẩm hay không, có văn hóa hay không. Quốc gia cũng như vậy, quốc gia có văn hóa có phẩm cách, mới có tiền đồ và tương lai!
Nghiêm Tiểu Thì đưa ánh mắt cảm kích về phía Liễu Tuấn, chẳng những vì y giải vây cho bản thân, cũng là vì y khẳng định về hạng mục văn hóa du lịch. Bởi vì cô chính là nhà đầu tư của văn hóa du lịch!
Lời nói của Liễu Tuấn khiến cho không ít người xôn xao, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Sở Nhiên đã lấy lại bình tĩnh, lại gia nhập vào trong biện luận, nói:
– Lời nói của giáo sư Liễu quả thật khiến người khác suy nghĩ sâu xa, nhưng đề tài thảo luận hôm nay là thảo luận điều chỉnh kết cấu sản nghiệp có tính khả thi phổ biến toàn diện các tỉnh nội địa hay không, không phải thảo luận văn hóa truyền thống Trung Quốc. Tạm thời cho dù hạng mục văn hóa du lịch là một sự thử nghiệm thành công, tôi muốn thỉnh giáo thêm giáo sư Liễu một chút, đường sắt nối ra biển hao tổn vốn đầu tư cực lớn, ngoại trừ có lợi cho nhà máy thép Đan Thành, cũng không có ích lợi bao nhiêu đối với những thành phố dọc tuyến, có phải có thể xem như là một ví dụ hại người lợi ta hao tài tốn của hay không?
– Đúng, ngoại trừ đường sắt nối ra biển không thể thấy được nhiều chỗ có ý nghĩa hiện thực và có thể mượn tham khảo, ngay cả đầu tư Kodak về lâu về dài cũng là một hành vi thiển cận lấy lợi ích lâu dài đổi lấy lợi ích trước mắt. Còn cải tạo nhà máy tương cải càng là một trò cười.
Một người vừa đi vừa nói, từ dưới sân khấu đi đến trước sân khấu, đứng bên cạnh Sở Nhiên.
Người đến khoảng ba mươi tuổi, khí khái anh hùng kinh người, mặc đồ vest, mặt chữ điền, mắt to, nên nói là một chàng đẹp trai đúng tiêu chuẩn, đáng tiếc duy nhất là chân mày của y rất nhạt. Nếu như mọc thêm một hàng chân mày rậm thì sẽ rất có khí chất đàn ông vô cùng quyến rũ.
Y nho nhã lễ độ mà hướng xuống sân khấu cúi chào một cái, tự giới thiệu nói:
– Tôi tên Trương Dương, đang học tiến sĩ ở đại học Trung Sơn, là học sinh của Trình lão.
Trương Dương, Sở Nhiên đứng kề vai sát cánh, giống như một cặp đối tác. Dù là tướng mạo hay là khí chất đều ở thế thượng thừa, lại dẫn đến tiếng nghị luận phía dưới. Tuy nhiên lần này đều là thu hút ánh mắt của nữ sinh.
Trương Dương tự giới thiệu xong, tiếp tục nói:
– Tôi dám nói, hai năm sau, nhiều nhất là ba năm. Kodak sẽ lấy được quyền khống chế cổ phần, Đạt Phú sẽ đánh mất ưu thế thương hiệu vốn có, thương hiệu nổi tiếng mười mấy năm trong nước có thể bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, từ đó trở đi Đạt Phú xem như phụ thuộc và là nhà máy gia công của Kodak. Đối với phòng nghiên cứu máy chụp hình kỹ thuật số năm trăm triệu đô la Mỹ, đơn thuần chỉ là bài trí, tuy nhiên chỉ là kỷ xảo để che mắt người mà thôi. Rốt cuộc là Kodak quá thông minh hay nhân viên đàm phán của chúng ta quá ngu xuẩn nên không được biết. Nghe nói chủ đạo đàm phán Hạ Tưởng chỉ là một sinh viên tốt nghiệp khoa chính quy? Cũng khó trách, ngay cả bằng cấp nghiên cứu sinh cũng không có, còn muốn giao tiếp với người Mỹ xảo quyệt. Nếu như không ngoài dự đoán, chắc chắn anh ta sẽ bị người Mỹ làm cho xoay vòng, đương nhiên cũng không ngoại trừ khả năng anh ta biết rõ là cạm bẫy còn muốn nhảy vào. Dù sao tổn thất chính là quốc gia, được lợi ích thực tế là cá nhân! Còn ví dụ về nhà máy tương cải, căn bản không đáng nhắc đến, không thể phô bày, không cần nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |