Hạ Tưởng có một ưu điểm lớn nhất đó chính là không đánh nếu như không có sự chuẩn bị sẵn. Hắn đề nghị việc thành lập quận mới cũng không phải chỉ là để lo châm lửa bỏ mặc pháo nổ. Thật sự hắn đang chờ câu hỏi vừa rồi của Trần Phong. Trần Phong đã hỏi vấn đề nằm trong dự tính của hắn đã chứng minh một điểm, đúng là Trần Phong thật tâm muốn thúc đẩy việc thành lập thêm quận mới.
Thái độ của Trần Phong cũng phù hợp với dự đoán của Hạ Tưởng. Bởi vì việc thúc đẩy thành lập thêm quận mới chính là sáng kiến tuyệt vời nhất. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là phải cam đoan duy trì sự phát triển bền vững như lời đã nói.
Nói thông tục một chút chính là phải có sự đầu tư lớn mới được.
Hạ Tưởng hơi trầm ngâm, đánh bạo hỏi một câu:
– 10 tỷ đầu tư có đủ hay không?
Trần Phong ngồi trên ghế, nhìn Hạ Tưởng cười tủm tỉm. Vừa nghe những lời ngày, lập tức vẻ mặt nghiêm túc lại, đứng lên nói một cách thận trọng:
– Tiểu Hạ, đây không phải là chuyện giỡn chơi. 10 tỷ, không phải là 1 tỷ 2 tỷ. Mặc dù tôi luôn nói chuyện với cậu một cách tùy tiện nhưng đối với chuyện chính sự thì không thể vui đùa được.
Hạ Tưởng nghiêm nét mặt lại:
– Bí thư Trần, ngài quen biết tôi đã nhiều năm. Có thể có lúc tôi ngẫu hứng nói chuyện tùy tiện một chút nhưng trước mặt ngài, tôi chưa bao giờ dám ăn nói lung tung. Tôi chỉ muốn hỏi ngài một câu, có phải có 10 tỷ thì đại sự sẽ thành hay không?
Trần Phong vẻ mặt tươi cười nói:
– Nếu cậu có 10 tỷ, tôi cho cậu chức Bí thư quận ủy cũng không hề gì. Chỉ cần cậu có thể kéo được nguồn vốn hơn mười tỷ thì tất cả những lực cản chính trị và khó khăn tôi sẽ giải quyết êm đẹp. Và tôi còn đề xuất thêm việc cho cậu đảm nhận chức Bí thư quận ủy của quận mới.
Nói xong, ông ta cười đắc ý.
– Tôi nghĩ, đây cũng là một tâm tư riêng khiến cậu mạnh mẽ thúc đẩy việc hình thành quận mới phải không?
Hạ Tưởng bị Trần Phong nói toạc tâm sự, nhưng tuyệt không xấu hổ mà còn đường đường chính chính nói:
– Tôi một lòng chỉ vì chuyện công, mong muốn cho thành phố Yến ngày mai tốt đẹp hơn thôi.
Trần Phong cười ha hả:
– Tôi mới chính là Bí thư Thành ủy, lời nói vì thành phố Yến ngày mai tươi đẹp hơn có lẽ nên do tôi nói thì đúng hơn phải không? Tuy nhiên, nói gì thì nói, trong chốn quan trường, công tư trọn vẹn đôi đường cho dù làm khá tốt, nhưng có rất nhiều người một lòng vì tư, phải đứng ngoài những tâm tư tạp niệm, mới có thể suy xét tới việc vì nước vì dân làm một số việc thật tế
Nói xong, Trần Phong dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Hạ Tưởng, rồi đứng lên đi đến trước mặt Hạ Tưởng, vỗ vai hắn nói:
– Tiểu Hạ làm rất tốt, tôi thật không có nhìn lầm cậu. Mặc kệ là tranh cãi với Trình Hi Học hay là chu toàn cho Thôi Hướng thì cậu đều kiên trì với nguyên tắc của chính mình. Điều này thật sự là rất khó.
Khen Hạ Tưởng xong, ông ta lại nhắc lại đề tài vừa nãy.
– Tôi muốn biết 10 tỷ của cậu từ đâu mà có?
Trần Phong thay đổi sắc mặt cực nhanh, có thể nói là trong nháy mắt nhưng cũng may là Hạ Tưởng đã sớm thích ứng với phong cách thật thật giả giả của Trần Phong. Vốn không giấu diếm điều gì nên hắn nói ra tính toán của mình:
– 10 tỷ khẳng định không thể đưa vào một lần, chỉ có thể đầu tư từng đợt một. Nhưng tôi rất lạc quan mà phỏng đoán rằng 10 tỷ chỉ là một con số dè dặt, trong vòng ba đến năm năm thì con số đầu tư sẽ vượt qua 10 tỷ. Điểm mấu chốt chính là khi bắt đầu thành lập thì cần phải có một tập đoàn đầu tư có tầm nhìn có quyết đoán và có thực lực, vốn đầu tư phải một lần ít nhất phải 1 tỷ trở lên, mới có thể hoàn toàn thúc đẩy nền kinh tế của quận mới. Trước mắt, có rất nhiều công ty trong tỉnh Yến có thực lực như vậy nhưng có tầm mắt tinh tường và đầu óc quyết đoán thì chỉ có một, đó chính là Tập đoàn Đạt Tài.
Cách nói của Hạ Tưởng không phải là ăn nói lung tung mà là căn cứ vào kinh nghiệm của hai thế giới đưa ra kết luận. Sở dĩ Hạ Tưởng dám khẳng định Tập đoàn Đạt Tài sẽ động lòng với quận mới, sẽ bỏ ra ít nhất 10 tỷ đầu tư lớn, chính là căn cứ vào những hiểu biết của hắn về Thành Đạt Tài. Có thể nói toàn bộ phương hướng phát triển của toàn bộ tập đoàn Đạt Tài, ý nghĩ của Thành Đạt Tài chính là ý nghĩ duy nhất, chính bởi vì Thành Đạt Tài quá thông minh, rất có tài năng trong phương diện mua bán. Thế nên tập đoàn Đạt Tài có thể che khuất hào quang của tất cả những người có mưu trí.
Hạ Tưởng đối với Thành Đạt Tài cũng có hiểu biết đầy đủ. Cho nên hắn tin tưởng có thể đả động được Thành Đạt Tài. Quận mới thành lập, hoàn toàn phù hợp với ý nghĩ kinh doanh bất động sản của Thành Đạt Tài. Thành Đạt Tài tuyệt đối sẽ động tâm. Hạ Tưởng thậm chí không cần phải suy nghĩ làm thế nào để thuyết phục Thành Đạt Tài. Chỉ cần đem cơ hội này bày ra trước mặt ông ta thì ông ta sẽ giơ tay bắt lấy ngay.
Bởi vì Thành Đạt Tài rất muốn thực hiện kế hoạch kinh doanh bất động sản của mình tại thành phố Yến.
Đời sau của Thành Đạt Tài cũng muốn ôm giấc mộng mở rộng sản nghiệp kinh doanh bất động sản tại thành phố Yến, muốn mượn phía đông nam của thành phố Yến là thành phố Dương Quang để đầu tư bất động sản. Chẳng qua là thời vận không tốt, đầu tư vào thành phố Dương Quang thật ra là rất tốt nhưng sau khi nhiệm kỳ mới của Ủy ban nhân dân tỉnh được thành lập đã phủ định toàn bộ ý định phát triển phía đông nam ban đầu của thành phố Yến, ngược lại lại đề xuất chiến lược phát triển hướng Tây Bắc, khiến cho giấc mộng của Thành phố Dương Quang theo dòng nước cuốn trôi.
Rơi vào đường cùng, Thành Đạt Tài mới dẫn dắt người của mình hối hả ngược xuôi, khảo sát vùng Hải Nam và rất nhiều thành thị vùng duyên hải. Cuối cùng cũng đã xác định được một huyện duyên hải nhỏ để thực hiện giấc mộng sản nghiệp của mình. Rốt cuộc, ở địa phương phê duyệt một mảnh đất hoang hơn 32000 ha, dựng lên một quận mới với khu trung tâm sinh hoạt khu nghỉ dưỡng, tổng vốn đầu tư lên đến sáu chục tỷ.
Kỳ thật nếu có thể thực hiện kế hoạch bất động sản tại thành phố Yến thì cần chi phải đi tỉnh ngoài? Dù sao thì ở địa phương của mình cũng có ưu thế hơn, lại có sẵn một số lượng lớn tài nguyên để vận dụng. Thành phố Dương Quang tuy rằng có đầu tư nhưng so với tập đoàn Đạt Tài khổng lồ, không thể thỏa mãn được dã tâm thật sự của Thành Đạt Tài. Chỉ có một quận mới với bản kế hoạch bất động sản trên mấy chục km2 mới có thể khiến cho Thành Đạt Tài phải cam tâm mà rơi vào kế hoạch lớn của hắn.
Tính toán của Hạ Tưởng giống như một bức tranh sơn dầu, đưa cho Thành Đạt Tài một cây bút. Chỉ cần ông ta vẩy mực múa bút thì một bức tranh giang sơn sẽ hiện ra.
Đó cũng chính là bức tranh giang sơn trong lòng Hạ Tưởng.
Niềm tin của Hạ Tưởng không phải là niềm tin mù quáng mà là hắn căn cứ vào ý nghĩ phát triển của tập đoàn Đạt Tài đời sau cùng với những hiểu biết của hắn về Thành Đạt Tài. Ông ta là một thương nhân có chủ nghĩa tinh thần nhân văn, là một nhà doanh nghiệp của chủ nghĩa lý tưởng. Hắn cũng là có một khí chất văn nhân, cũng có dũng khí dám vì thiên hạ. Nói tóm lại là cùng chung một lý tưởng.
Hạ Tưởng và Thành Đạt Tài kết giao không nhiều nhưng có nhiều chuyện không cần phải giáp mặt nhau mới nói được. Hắn có thể thấu hiểu nội tâm của Thành Đạt Tài bởi vì Thành Đạt Tài đã xuất bản mấy quyển sách tự thuật, ghi lại tiếng lòng chân thật của ông. Trước kia, Hạ Tưởng có suy nghĩ là Thành Đạt Tài tiêu tiền để xuất bản mấy quyển sách rác rưởi, tạo nên hư danh. Nhưng sau này khi hắn biết rõ Thành Đạt Tài thì hắn mới hiểu người này đối nhân xử thế rất chân thật. Khi đọc kỹ tác phẩm của ông ấy thì mới càng thật sự hiểu rõ những suy nghĩ đăm chiêu của một học giả Thành Đạt Tài
Đương nhiên, Hạ Tưởng không phải là một người chắc hẳn phải vậy, sẽ không chỉ bằng phán đoán của hắn mà dám tùy tiện đưa ra hứa hẹn nguồn vốn đầu tư 10 tỷ với Trần Phong. Bởi vì trước đó vài ngày, lúc liên hệ với Thẩm Lập Xuân, uyển chuyển mà đưa ra rằng nếu tại thành phố Yến xuất hiện một mảnh đất mới để cho Chủ tịch Thành thỏa thích thực hiện giấc mộng đầu tư bất động sản của ông, thì Chủ tịch Thành sẽ xuất ra bao nhiêu tiền để hoàn thành giấc mộng đó.
Thẩm Lập Xuân không hề do dự mà nói ra con số “10 tỷ”.
Hoàn cảnh của thành phố Dương Quang có hạn, bị vây giữa nội thành và các huyện nên mặc dù được coi như là hình thức bất động sản đầu tiên nhưng đối với khát vọng trong lòng Thành Đạt Tài mà nói thì đây là một giới hạn quá lớn, không có đủ không gian để phát triển.
Hạ Tưởng biết rằng, Thành Đạt Tài tất nhiên sẽ nguyện ý vì quận mới thanh toán hóa đơn, và điều kiện tiên quyết là sẽ cung cấp đầy đủ chính sách ưu đãi cho ông.
Trước khi gặp Trần Phong thì Hạ Tưởng cũng đã gọi điện thoại cho Thành Đạt Tài hẹn xong thời gian gặp mặt. Tuy nhiên, hắn không nhắc đến vấn đề của quận mới, chỉ nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng. Thành Đạt Tài không hỏi nhiều, chỉ cười sảng khoái mà đáp ứng.
Hạ Tưởng cũng ít nhiều có điểm tự hào, hiện tại Thành Đạt Tài là nhân vật hàng đầu của giới doanh kinh tỉnh Yến mà không phải ai muốn cũng có thể gặp được. Thậm chí là một Phó thị trưởng muốn gặp Thành Đạt Tài cũng chưa chắc chỉ bằng một cuộc điện thoại là có thể hẹn xong thời gian gặp mặt. Vậy mà hắn vừa mới mở miệng, Thành Đạt Tài không chút do dự mà cho giờ hẹn, xem ra rất coi trọng hắn.
Cho nên hắn mới mười phần tin tưởng nêu ra tập đoàn Đạt Tài với Trần Phong.
– Tập đoàn Đạt Tài?
Trần Phong nghe Hạ Tưởng nói xong, trầm ngâm không nói, qua một lúc sau mới lên tiếng:
– Đúng là chỉ có tập đoàn Đạt Tài mới có thực lực và quyết đoán. Nhưng vấn đề là, cậu có dám chắc chắn tập đoàn Đạt Tài sẽ giúp chúng ta không?
– Chắc chắn!
Hạ Tưởng nói như đinh đóng cột. Trần Phong không rõ lắm về sự phát triển của tập đoàn Đạt Tài, càng không biết về sự nóng bỏng của vấn đề kinh doanh bất động sản của tập đoàn đó, càng không hiểu về khái niệm bất động sản. Tuy nhiên, lúc này Hạ Tưởng cũng không vội vã giải thích cho Trần Phong hiểu làm gì, chỉ cần nói cho Trần Phong biết hắn có thể khiến cho tập đoàn Đạt Tài chấp nhận đầu tư là được.
– Tôi cam đoan có thể thuyết phục tập đoàn Đạt Tài.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |