Thủ tướng biến đổi sắc mặt.
Lời nói của Hạ Tưởng hoàn toàn đánh trúng nội tâm của ông ấy, tuy rằng là lời nói mà phải mấy năm sau ông mới nói ra nhưng đối với một con người mà nói thì phương hướng lớn trong lòng sẽ không thay đổi. Ông ấy liền cảm thấy lời nói của Hạ Tưởng câu nào cũng hợp tâm ý của ông nên đã tăng thêm thiện cảm với Hạ Tưởng.
Dịch Hướng Sư ở một bên thấy được sự yêu mến của Thủ tướng đối với Hạ Tưởng, trong lòng thầm tán thưởng, cũng đã không uổng công ông ấy dày công sắp đặt, cuối cùng cũng có thể để Hạ Tưởng xuất hiện trước mặt Thủ tướng, ông đã bắc xong cầu ở phía trước, con đường sau này thì phải xem chính Hạ Tưởng đi như thế nào.
Thủ tướng quay người lại, phát hiện Tào Thù Lê và Hạ Đông liền hiền từ nói:
– Tôi rất thích con trẻ. Nào, để tôi bồng một cái có được không?
Tào Thù Lê vội đưa Hạ Đông đưa ra phía trước:
– Thủ tướng ngài đề phòng nó một chút, nó rất quấy, thích cào cấu loạn xạ…
Lời còn chưa dứt, Hạ Đông đã vươn tay ra sờ lên trên mặt Thủ tướng, Thủ tướng xem ra là thật tâm rất thích con nít, mừng rỡ cười ha ha:
– Cũng to gan đấy, không hề sợ người lạ. Tốt, tốt! Con trai to gan một chút, bước chân lớn hơn một chút cũng là việc tốt.
Hạ Đông không hề biết Thủ tướng là ai và cũng nghe không hiểu Thủ tướng đang nói cái gì, cái chân bé tí của nó đạp vài cái, đột nhiên tè bắn ra ngoài mà không báo trước, may thay Thủ tướng bồng nó nghiêng một bên nên nước tiểu của Hạ Đông bắn khắp người Hạ Tưởng không thương tiếc!
Tất cả mọi người cười ha ha, Thủ tướng lại giơ tay nhẹ nhàng đánh một cái lên mông Hạ Đông:
– Tè khắp người ba con rồi, đúng là đứa bé hư!
Khi nói chuyện, Thủ tướng vẫn cố ý để Hạ Đông tè, đến khi Hạ Đông tè xong mới nói:
– Trong mắt con trẻ không có Thủ tướng, cũng không có ba, muốn khóc là khóc muốn cười là cười, thật là tốt.
Lời cảm thán của Thủ tướng là lời nói từ tận đáy lòng. Hạ Tưởng biết rằng, vị Thủ tướng ở trước mặt đã gặp phải rất nhiều thiên tai nhân họa trong nhiệm kỳ của ông ta. Thủ tướng bôn ba khắp nơi, đã gần bảy mươi mà vẫn bận rộn chịu khó làm việc, gần như hiếm có được giây phút nghỉ ngơi, thật sự làm tới mức “Trường thái tức dĩ yểm thế hề, ai dân sinh chi đa gian” (lớn tiếng thở than che nước mắt, sót thương thay dân chúng gặp nạn tai). Một câu nói tình cờ của ông ấy đã bộc lộ được thiên hướng bẩm sinh của con trẻ, và cũng chính là căn nguyên của hàng nước mắt chảy dài khi Thủ tướng đối mặt với nạn tai, và đối mặt với sự cầu xin giúp đỡ của dân chúng.
Hạ Tưởng vội tiếp lấy Hạ Đông và xin lỗi Thủ tướng, Thủ tướng phất tay:
– Không có gì, tuy rằng tôi là Thủ tướng nhưng tôi cũng rất ngưỡng mộ sự ngây thơ của trẻ con, cũng kính nể lòng dũng cảm của cậu ở thời điểm nguy cấp.
Hạ Tưởng lại khiêm tốn nói vài câu, Dịch Hướng Sư liền đúng lúc nhắc nhở Thủ tướng đã đến giờ, còn phải đến dự hội nghị. Thủ tướng lại bắt tay với từng người có mặt ở đây, sau đó vẫy tay tạm biệt mọi người.
Là một lần thăm hỏi không chính thức, tin tức Thủ tướng xuất hiện tại phòng bệnh Hạ Tưởng sẽ không đăng báo, cũng sẽ không có bất cứ hình thức tuyên truyền công khai nào cả, nhưng chính trị chính là càng che đậy càng có người cảm thấy hứng thú, càng cảm thấy hứng thú lại càng có người thích thọc mạch tò mò. Buổi sáng, Thủ tướng xuất hiện tại phòng bệnh Hạ Tưởng, buổi chiều tin tức liền hóa thành vô số sóng điện từ Bắc Kinh lan ra bốn phương tám hướng, nhất là lan đến nơi cách xa mấy trăm km là thành phố Yến.
Tỉnh ủy Tỉnh Yến, phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy.
Diệp Thạch Sinh ngồi ở trong văn phòng, ông vốn tính là sáng mai đến Bắc Kinh họp, đồng thời gặp mặt nhà họ Phó. Buổi chiều vừa lên ca thì bất ngờ nghe được tin Thủ tướng đích thân đến phòng bệnh Hạ Tưởng thăm hỏi, ông ấy một mình ngồi yên hết nửa ngày, trong lòng một mảng mờ mịt, thật sự không đoán ra dụng ý của việc Thủ tướng đột nhiên đến thăm hỏi Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng chẳng qua chỉ là Chủ tịch quận của một quận của thành phố Yến, trong tầm mắt cao chót vót của Thủ tướng thì sao có thể nhớ tới cái tên của hắn? Còn đặc biệt tới phòng bệnh an ủi bệnh tình của hắn? Nghe nói còn dạy bảo Hạ Tưởng một phen, tâm sự đến hơn mười phút. Đối với một Thủ tướng có trăm công ngàn việc mà nói, tiêu phí hơn mười phút trên người một cán bộ cấp Phó giám đốc sở như Hạ Tưởng thì trong đó còn có hàm ý vô cùng sâu xa.
Hạ Tưởng… Dựa vào cái gì mà được Thủ tướng ưu ái?
Chẳng lẽ là vì nhà họ Ngô? Không đúng, nhà họ Ngô vĩnh viễn sẽ không chính thức thừa nhận quan hệ với Hạ Tưởng, cho dù ngầm thừa nhận, có muốn trợ giúp Hạ Tưởng thì cũng chỉ âm thầm đưa tay giật dây chứ không gây ồn ào, lại càng không thể kinh động Thủ tướng. Vả lại cho dù nhà họ Ngô muốn mượn tay Thủ tướng để nâng đỡ Hạ Tưởng thì cũng chưa chắc muốn là được, Thủ tướng Hà tuy rằng ngoài mặt ngoài là một Thủ tướng nhã nhặn, trên thực tế lập trường kiên định, có tính cách, có nguyên tắc, thế lực nhà họ Ngô chưa chắc có thể đả động được Thủ tướng.
Mấu chốt là nhà họ Ngô không cần thiết phải huy động nhân lực mượn uy danh Thủ tướng để làm Hạ Tưởng nổi danh.
Một lý do quan trọng hơn là, Thủ tướng là một vị Thủ tướng bình dân, quan hệ với mấy gia tộc lớn cũng không thân cho lắm.
Chẳng lẽ Thủ tướng thật sự vô cùng quý mến Hạ Tưởng? Diệp Thạch Sinh rơi vào tâm trạng trầm tư, suy đi nghĩ lại vẫn không bắt được trọng điểm. Ông ấy vẫn chưa nghe qua tin đồn rằng quan hệ của Hạ Tưởng và Thủ tướng cũng không tồi, mặc kệ Thủ tướng đi thăm hỏi Hạ Tưởng với thân phận gì thì đều khiến ông ta khó hiểu và khiếp sợ, trong lòng nảy sinh một tia dao động không biết có nên gặp nhà họ Phó hay không?
Diệp Thạch Sinh rất rõ, với tình cảnh hiện tại của ông ta không cho phép đi nhầm một bước nào, một bước đi nhầm có lẽ tất cả hy vọng sẽ toàn bộ tan biến. Việc Hạ Tưởng và nhà họ Phó bất hòa, ông ta cũng mơ hồ nghe được lời đồn, nhà họ Ngô vì sự việc của Hạ Tưởng mà ra tay với nhà họ Phó khiến cho ông ta chợt rùng mình, không khỏi hoài nghi việc tiếp cận nhà họ Phó có phải là một con đường đúng đắn?
Niềm tin vốn đã kiên định niềm tin lại xuất hiện sự dao động do tính cách do dự của Diệp Thạch Sinh gây ra, ông ta bắt đầu đắn đo lợi và hại, cân nhắc được mất, một mình trầm mặc trong phòng làm việc chừng cả giờ đồng hồ.
Một giờ sau, Diệp Thạch Sinh lại hạ quyết tâm, nếu đã cùng nhà họ Phó bước đầu đạt tới thỏa thuận, chỉ thiếu một bước cuối cùng thì không thể nói mà không giữ lời.
Không ngờ Diệp Thạch Sinh vừa mới thuyết phục được chính mình thì lại bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại, là một cuộc điện thoại khiến ông ta khiếp sợ lại không dám tin. Sau khi nghe điện thoại xong, tâm trạng của ông rất lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại, lòng tin vừa mới kiên định lại dao động.
Bởi vì từ phía Bắc Kinh lại truyền tới một tin tức đáng kinh ngạc, ông cụ Phó đích thân ra mặt đến bệnh viện Tổng cục Chính trị thăm hỏi Hạ Tưởng!
Diệp Thạch Sinh liền thấy khó hiểu, hành động này của nhà họ Phó là xuất phát từ suy xét gì? Sau đó ông ta đi sâu vào suy nghĩ và cho ra một kết luận khiến ông ta phải giật mình, chẳng lẽ nhà họ Phó lại cúi đầu trước nhà họ Ngô?
Không chỉ Diệp Thạch Sinh cảm thấy khiếp sợ, khi Hạ Tưởng nhìn thấy Phó Tiên Phong và ông cụ Phó gia xuất hiện, cũng là có chút cảm giác không dám tin vào mắt mình, quá đột ngột và bất ngờ!
Cũng may một lúc sau hắn đã lấy lại bình tĩnh, cũng trong nháy mắt nghĩ tới cái gì đó, vừa hay hắn mới nghỉ trưa xong, vô cùng tỉnh táo, ứng phó với một già một trẻ của nhà họ Phó sẽ không thành vấn đề.
Tào Thù Lê, Liên Nhược Hạm và Phượng Mỹ Mỹ cùng đi ra ngoài, dù là dạo phố hay là mua sắm miễn là không ở phòng, chỉ có một mình Tiêu Ngũ ở lại. Tiêu Ngũ quen biết Phó Tiên Phong, vừa thấy y xuất hiện lập tức nắm chặt nắm tay, rất muốn đấm một đấm thật mạnh vào cái vẻ mặt cười giả tạo của Phó Tiên Phong.
Hạ Tưởng dùng ánh mắt ngăn cản sự kích động của Tiêu Ngũ, sau đó với vẻ mặt tươi cười đi ra đón tiếp:
– Phó bí thư đại giá quang lâm, vinh hạnh, vinh hạnh.
Sau đó lại cung kính mà cười với ông cụ Phó:
– Nếu tôi đoán không lầm thì ngài chính là ông cụ Phó?
Phó Tiên Phong rất khâm phục trước phản ứng cực nhanh của Hạ Tưởng, từ kinh ngạc nhanh chóng chuyển thành một vẻ mặt tươi cười, hơn nữa còn cười đến vô cùng chân thành, quả nhiên là nhân vật có kỹ thuật diễn xuất xuất sắc, thể hiện tình cảm hạng nhất.
Ông cụ Phó lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Tưởng, trước tiên là bị sốc một chút về tuổi tác và vẻ điển trai của hắn.
Cả đời mê muội học vấn quan trường ông cụ rất có nghiên cứu về việc coi tướng mạo, biết được tướng mạo của một người có uy nghiêm, uy vũ hoặc là thuận mắt hay không, tuy rằng không có tính quyết định ảnh hưởng đến vận mệnh bản thân nhưng cũng có liên hệ không thể bỏ qua. Nếu một người tạo cho người khác có ấn tượng đầu tiên tốt thì về sau rất dễ rơi vào tầm ngắm của người khác.
Ấn tượng đầu tiên, trước tiên đến từ chính tướng mạo, còn lời nói cử chỉ thì là thứ yếu.
Tướng mạo của Hạ Tưởng tạo cho ông cụ cảm giác rất kỳ lạ, trước tiên tướng mạo của Hạ Tưởng coi như không tồi, ít nhất trong ánh mắt đầu tiên khiến người ta không có sự phản cảm. Tiếp theo, tuy rằng Hạ Tưởng không có tướng mạo khí khái hào hùng kinh người nhưng là vô cùng điển trai, chủ yếu là nét mặt tươi cười của Hạ Tưởng tạo cho người ta một cảm giác rất chân thành, ánh mắt rất trong trẻo, sau ánh mắt đầu tiên khiến cho người ta có ấn tượng không tồi, ấn tượng thứ hai chính là cảm thấy hắn rất đáng tin cậy, đáng kết giao.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |