– Lệnh của phu nhân, không dám không thực hiện? Mùng hai nhất định anh sẽ đến Bắc Kinh, phu nhân cứ tắm rửa thay sẵn quần áo chờ anh đến.
Được nghỉ rồi, trong lòng Hạ Tưởng cảm thấy thoải mái, nên tỏ ra hài hước.
– Em nhổ, nhổ lên mặt anh
Liên Nhược Hạm vui mừng.
– Anh nghĩ anh là vua chắc? Cẩn thận đấy, coi chừng em sẽ áp bức anh.
Hạ Tưởng rất thích tính thẳng thắn của Liên Nhược Hạm, liền khiêu khích cô ấy vài câu, sau đó Liên Nhược Hạm chuyển đề tài, bỗng nhiên nói một câu khiến cho Hạ Tưởng vô cùng lo sợ:
– Ông nội có lẽ muốn gặp anh…
Nếu nói ông cụ Ngô yêu cầu muốn gặp hắn thì Hạ Tưởng cũng có nghĩ đến. Nhà họ Ngô có mưu đồ ở thành phố Yến và tỉnh Yến thì nhất định là dốc hết sức lực để bồi dưỡng năng lực…
Lý Ngôn Hoằng ở trong hệ thống Ủy ban kỷ luật, chỉ có thể xem là lực lượng dự bị không ra chỗ công khai. Cao Tấn Chu thì đỡ hơn, là Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh, được nắm quyền. Vu Phồn Nhiên là Phó thị trưởng thường trực, cũng được nắm quyền, nhưng hai người đều có chỗ thiếu sót là không phải người bản địa, nền móng không vững chắc.
Nhà họ Ngô cần một cán bộ phải là người sinh ra và lớn lên ở thành phố Yến, làm điểm tựa cho Cao Tấn Chu và Vu Phồn Nhiên, họ mới có lợi thế triển khai một giai đoạn mới.
Cho dù là chuyện công hay chuyện tư, hắn cũng là người thích hợp nhất.
Bởi vậy, đối với việc Hạ Tưởng và ông cụ gặp mặt đã được mong chờ từ lâu, nhưng là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng ngay sau đó câu nói của Liên Nhược Hạm mới là trọng điểm khiến cho tim hắn đập dồn dập.
– Em có linh cảm, ba em có thể cũng muốn tiếp xúc với anh một chút!
Hạ Tưởng ngồi trong xe một hồi lâu cũng không nổ máy. Nói thật, hắn vẫn chưa chuẩn bị để gặp mặt Ngô Tài Dương, vì trực giác của hắn cảm thấy Ngô Tài Dương không có ấn tượng tốt đối với hắn, cũng khó đối phó. Ngô Tài Dương là một người cố chấp, ông ấy muốn gặp mặt mình không chừng sẽ có một kết cục không vui.
Gặp mặt lúc này, chi bằng không gặp.
Hạ Tưởng có một chút đau đầu.
Nhưng mọi việc cứ đến cùng lúc, hắn lái xe đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của Mai Hiểu Lâm.
Hắn vốn định muốn gọi điện cho Mai Hiểu Lâm, không ngờ vì việc xen ngang của Liên Nhược Hạm làm hắn quên mất, bây giờ Mai Hiểu Lâm gọi lại, câu đầu tiên là:
– Nếu tết anh có đến Bắc Kinh thì có thể đến thăm con gái. Em nghĩ kỹ rồi, không thể cho con lớn lên trong hoàn cảnh không có cha, tuy là anh không thể cho con tình thương của cha, nhưng dù sao có còn hơn không.
Cũng đúng, có còn hơn không. Hạ Tưởng chỉ có thể cười bất đắc dĩ:
– Được, em nói vậy được rồi. Tết này anh nhất định sẽ về Bắc Kinh, đến lúc đó sẽ đến thăm con. Phải rồi, nên mua quà gì cho con đây?
– Cái gì nó cũng không thiếu, chỉ thiếu tình thương của cha.
Mai Hiểu Lâm chỉ nói một câu rồi cúp máy.
Hạ Tưởng lắc đầu, toàn là chuyện quái lạ, cứ như là hắn nợ Mai Hiểu Lâm cái gì đó. Làm ơn đi, hắn không nghĩ có ân oán, dây dưa gì với Mai Hiểu Lâm, tuy nhiên lòng dạ phụ nữ không ai hiểu thấu được, Hạ Tưởng cũng không thèm nghĩ tới nữa.
Cứ tưởng rằng có thể thảnh thơi, vừa gần đến trước cửa nhà, lại nhận được điện thoại của Khâu Tự Phong.
Khâu Tự Phong vẫn chưa về Bắc Kinh, mới đến nhậm chức công việc rất bận rộn, dự định ngày mai có thể về Bắc Kinh là may rồi. Tuy công việc bận đến tối mặt tối mày, nhưng tâm trạng Khâu Tự Phong hiển nhiên rất tốt, vừa mở miệng liền nói đùa một câu:
– Sao rồi? Tết này có phải sẽ đến Bắc Kinh để thăm cha vợ phải không?
Đúng là hết chuyện để nói, Hạ Tưởng cười giận dỗi:
– Muốn xem chuyện xấu hổ của tôi phải không?
Khâu Tự Phong cười ha ha:
– Xem kìa, hiểu sai rồi phải không? Tôi nghĩ nhà họ Ngô không thừa nhận anh cũng không sao, nhưng họ chắc chắn muốn lôi kéo anh, để anh gia nhập vào hệ thống nồng cốt của nhà họ Ngô, không để nước phù sa chảy vào ruộng của người khác. Có tức giận anh đến đâu thì dù gì anh cũng là ba của Liên Hạ, đây là sự thật không ai thay đổi được, với lại bây giờ anh lại là một Bí thư quận ủy nắm giữ quyền lực của quận Hạ Mã.
– Được, ý của anh là muốn nhắc nhở tôi, bây giờ anh là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, là cấp trên của tôi phải không?
Mặc dù Khâu Tự Phong từ cấp bậc và chức vụ cũng là cấp trên của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng phải gọi y là lãnh đạo nhưng Khâu Tự Phong nhất định không muốn Hạ Tưởng gọi mình là lãnh đạo, nếu không sẽ không làm bạn với Hạ Tưởng nữa. Hạ Tưởng cũng biết được ý của Khâu Tự Phong, cũng không muốn vì việc xưng hô làm cho mối quan hệ của hai bên ngày càng xa lạ, cho nên cũng không miễn cưỡng.
– Ha ha, anh nói như vậy, là muốn ám chỉ là do anh giúp tôi giành được vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy phải không? Muốn tôi cảm kích anh thì cứ nói rõ.
Khâu Tự Phong thực sự xem Hạ Tưởng là bạn, trở thành đồng minh cùng nhau nắm tay tiến bước chứ không muốn xem hắn là cấp dưới, cho nên lúc nói chuyện cũng không xem mình là một Trưởng ban tổ chức cán bộ.
Từ trước đến nay cán bộ ban tổ chức được xem là quan lớn một bậc, Khâu Tự Phong quản lý ban tổ chức cán bộ, quả thật cũng cảm thấy có chức có quyền. Đừng nói là Ủy viên thường vụ trong Thành ủy gặp hắn cũng phải tỏ thái độ kính nể, mà tất cả cán bộ bậc trung trong Thành ủy gặp y cũng rất cung kính, thái độ tốt vô cùng, so với lúc làm Phó thị trưởng ở thành phố Bảo, cái cảm giác đó không thể so sánh được.
Phó thị trưởng thường trực tuy là có quyền hành trong tay nhưng phạm vi quản lý có hạn, hơn nữa thường xuyên có xung đột với Thị trưởng và các Phó thị trưởng khác, thậm chí bên dưới còn bất đồng với Cục trưởng. Bây giờ đảm nhiệm chức vụ Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy thì có cảm nhận hoàn toàn khác biệt, hầu như mọi người đều tươi cười đón chào y, hơn nữa vừa đến nhậm chức cũng không có ai hiếp đáp y.
Ban tổ chức cán bộ không hổ thẹn là một Ban đứng đầu. Khâu Tự Phong vô cùng hài lòng đối với việc mượn gió đông của Phó Tiên Phong, thành công gia nhập vào Ban tổ chức cán bộ Thành ủy của thành phố Yến, và cũng rất cảm kích Hạ Tưởng kịp thời nhắc nhở và có ánh mắt xem xét nhạy bén.
Nếu không phải là Hạ Tưởng, y cũng không thể cướp được quyền lợi của Phó Tiên Phong, thành công thăng tiến lên chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy. Nếu không là Hạ Tưởng có thể thấy được cơ hội để lợi dụng trong thế cục phức tạp, thì y cũng không nghĩ việc thừa cơ hội ra tay với Phó Tiên Phong lại có thể đạt được một cách thuận lợi, có được một bước tiến sớm, đáng mừng như vậy.
Theo suy nghĩ của y thì dự tính sẽ ở lại thành phố Bảo tiến từng bước, trước là lên làm Thị trưởng sau là Bí thư, làm khoảng bốn năm năm nữa mới tính sau. Không ngờ thời cơ đến, trải qua một phen triển khai thì lại có được một bước tiến quan trọng, không những từ Phó giám đốc sở thăng tiến lên làm Giám đốc sở mà còn có được một vị trí quan trọng làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy. Khâu Tự Phong đã ngồi trong văn phòng Trưởng ban tổ chức cán bộ được mấy ngày rồi mà vẫn còn cảm thấy một chút choáng ngợp, và cảm thấy tất cả đều là không chân thật.
Quá đột ngột, quá bất ngờ và cũng quá ngạc nhiên.
Đương nhiên niềm vui của y tạo nên từ nền tảng đau khổ của Phó Tiên Phong, nhưng chính trị là chính trị, sui gia là sui gia, không thể gộp chung lại nói. Về mặt lợi ích, có khi anh em ruột còn phải tính toán rõ huống chi Phó Tiên Phong chỉ là anh họ của vợ anh ta. Cho dù là anh họ của y thì khi liên quan đến tiền đồ bản thân có ai lại không muốn chứng tỏ mình, rồi lại nhường nhịn cho nhau.
Nói đi nói lại người phải cảm ơn chính là Hạ Tưởng. Nếu không phải Hạ Tưởng kịp thời nhắc nhở và ra tay, chỉ bằng sức ảnh hưởng và thủ đoạn của nhà họ Khâu thì tuyệt đối không thể giành được vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ. Cho nên không chỉ Khâu Tự Phong vô cùng cảm kích Hạ Tưởng mà ngay cả cha của Khâu Tự Phong là Khâu Nhân Lễ cũng hết mực khen ngợi Hạ Tưởng, nói là tết này nhất định phải mời Hạ Tưởng đến Bắc Kinh một chuyến để ông ấy trực tiếp cảm ơn hắn.
– Ông cụ nói rồi, nhất định phải mời anh đến Bắc Kinh, nếu anh không đến ông ấy sẽ đích thân đến thành phố Yến tìm anh.
Khâu Tự Phong buông lời uy hiếp, rõ ràng là không cho Hạ Tưởng có lựa chọn khác.
Hạ Tưởng cũng hiểu được ý muốn của Khâu Tự Phong và thành ý của Khâu Nhân Lễ. Tết này hắn nhất định phải đến Bắc Kinh, bây giờ xem ra không chừng sẽ gặp ông cụ Ngô, gặp Ngô Tài Dương, lại phải gặp Mai Hiểu Lâm, bây giờ lại có Khâu Nhân Lễ, tết năm nay e rằng sẽ rất bận rộn.
Bận một chút cũng tốt, còn hơn trước cửa vắng vẻ. Hạ Tưởng cũng là người phàm tục cũng thích cảm giác bị người khác truy đuổi và được người khác yêu mến.
Về đến nhà, ngừng xe xong, vẫn chưa lên lầu thì điện thoại lại reo, chưa đến tết hắn đã trở thành một người bận rộn.
Vừa xem tên người gọi đến thì đã cười trước rồi, là Cổ Ngọc.
Cô nàng Cổ Ngọc gần đây không làm phiền hắn, từ lúc vụ đâm xe lần trước đến giờ cô ấy vẫn chưa lộ diện, cũng không có gọi điện thoại. Nghe Phương Cách nói công việc ở tổ lãnh đạo coi như thuận lợi, có thể sẽ được trọng dụng, cuối năm công việc nhiều, Cổ Ngọc cũng rất bận rộn, không để ý đến hắn cũng là chuyện thường.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |