Dù có không muốn thì cũng không dám thảo luận với cha vợ ai đúng ai sai, chỉ gật đầu nói:
– Dạ, sau này con sẽ chú ý, có khi trong quan thân bất do kỷ, trước sự nguy hiểm, thân là quan phụ mẫu mà không dũng cảm đứng ra, trong lòng cũng thấy bứt rứt.
Tào Vĩnh Quốc thở dài:
– Năm xưa ba cũng rất nhiệt huyết, cũng biết tuổi trẻ rất dễ kích động, thật ra cũng không thể trách con…bắt con phải theo cách làm quan và đối nhân xử thế của ba cũng chưa chắc có tiền đồ tốt. Con cứ đi theo con đường của con, nhưng nhớ một điều, quan có thể không làm nhưng phải nghĩ cho gia đình một chút.
Câu nói rất có lý, Hạ Tưởng gật đầu ghi nhớ.
Sau đó, liền nói một đề tài thư giãn.
Tào Vĩnh Quốc rất thích Hạ Đông, nhắc đến Hạ Đông là lộ rõ bộ mặt rạng rỡ yêu thương, khiến cho trong lòng Hạ Tưởng cảm thán, quả nhiên là cách bối thân (cách một đời thì thân thiết hơn). Vừa nãy cha vợ và hắn thảo luận vấn đề với bộ mặt rất nghiêm túc, bây giờ nhắc đến Hạ Đông thì có khuôn mặt hiền từ, khác biệt quá nhiều.
Bởi vậy nghĩ đến việc người trong nước sau khi sinh con thường giao cho ông bà nội hoặc ông bà ngoại trông. Người già cưng chiều đứa nhỏ quá mức, không nỡ la mắng, đứa nhỏ làm sai chuyện một câu nói nặng cũng không dám nói, nhất là các cụ già rất thích khi đứa cháu bị ngã, nếu bị cái ghế làm ngã thì đánh cái ghế, bị té xuống đường thì chửi con đường, không để cho các cháu ý thức được khi đi đường bị té nguyên nhân là do mình, mà không phải oán trời oán đất mà oán người khác.
Dần dà khiến cho đứa trẻ từ nhỏ trở nên ích kỷ mà không biết đề cao khả năng xử lý tình huống của mình, gặp chuyện gì lại oán trách người khác, cuối cùng sẽ là kẻ vô tích sự.
Hạ Tưởng liền quyết định, cho dù cực một chút mệt một chút cũng phải tự mình chăm con, từ nhỏ yêu cầu nghiêm khắc với con là có trách nhiệm với nó. Hắn muốn nuôi dạy con trai thành một người biết tự lập mà không phải là một đứa công tử hay một đứa con quan hư hỏng.
Thành phổ Yến cách thành phố Đan Thành rất gần, còn chưa đến giữa trưa thì đã đến thành phố Đan Thành, vừa kịp lúc ăn bữa cơm đoàn viên.
Trưa 30 tết ăn sủi cảo, tập tục là nấu sủi cảo và đốt pháo, mấy người Hạ Tưởng đi vào nhà trong tiếng pháo dày đặc.
Hạ Thiên Thành và Trương Lan từ sớm đã chờ sẵn ở đầu đường, vừa thấy xe của Hạ Tưởng và Tào Vĩnh Quốc xuất hiện đều tỏ ra rất phấn khởi, vui mừng. Chờ xe ngừng hẳn, Hạ Thiên Thành liền nắm chặt tay của Tào Vĩnh Quốc, nhất định phải mời Tào Vĩnh Quốc vào nhà ăn cơm.
Tào Vĩnh Quốc còn cha mẹ ở đây, vốn dĩ không muốn ở lại nhà họ Hạ ăn cơm, câu nói của Hạ Thiên Thành đã làm thay đổi ý định của ông ấy:
– Bí thư Vương đã ở nhà chờ ông cả nửa ngày rồi, tết ông ấy không có về nhà chính là cố ý muốn chờ ông sui về.
Vương Tiếu Mẫn cũng đến sao? Không thể không nể mặt Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành, Tào Vĩnh Quốc đành phải đồng ý. Hạ Thiên Thành, Trương Lan với Hạ An và Hứa Ninh vây quanh Tào Vĩnh Quốc, khi cả đoàn người của Hạ Tưởng chậm rãi đi qua khu nhà ở, tất cả mọi người đều rất ngưỡng mộ Hạ Thiên Thành.
Không ngưỡng mộ cũng không được, ai cũng biết con trai lớn của Hạ Thiên Thành, Hạ Tưởng là Bí thư Quận ủy, nghe nói còn là cán bộ Phó giám đốc sở, tương đương với Phó thị trưởng thành phố Đan Thành. Con trai thứ hai là thư ký của Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành, là thư ký của một người đứng đầu sẽ rất có tiền đồ. Bí thư Vương giờ là khách của nhà họ Hạ, tết lớn như vậy mà không về nhà ăn tết lại cố tình đến nhà Hạ Thiên Thành, thật sự rất nể mặt.
Bí thư thành ủy ở trong nhà Hạ Thiên Thành, không chỉ là tổng giám đốc công ty Nhất Kiến, ngay cả Bí thư Quận ủy và Chủ tịch quận đều ngồi không yên, cũng muốn đến tiếp khách nhưng lại bị Bí thư Vương đuổi về. Bởi vì Bí thư Vương nói, ông ấy đến làm khách, không phải việc công, không cần người đến cùng. Cuối cùng Bí thư Quận và Chủ tịch quận đành phải đi về khiến cho hàng xóm đều trố mắt ra. Ôi! Thật không ngờ, lúc trước một người không có tiền đồ như Hạ Thiên Thành bây giờ càng ngày lại càng khá lên, Bí thư, Bí thư Quận ủy và Chủ tịch quận cũng đến ngồi ở nhà họ Hạ không đi, nghe nói là cố ý muốn chờ Hạ Tưởng về?
Hạ Thiên Thành đã có thể diện, trở thành người giỏi giang, đã sinh được hai người con rất có bản lĩnh, già rồi, xem như đã được ngẩng cao đầu.
Mọi người vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, tự trách mình không thể sinh ra một đứa con gái xinh đẹp để sớm gả cho hai đứa con của Hạ Thiên Thành, bây giờ sẽ trở thành vợ của Bí thư quận ủy và vợ của thư kí… Ôi, chỉ trách lúc trước không biết nhìn xa trông rộng, không nhận ra hai đứa con của Hạ gia đều là người tài giỏi.
Nhưng mọi người lại nghĩ, cho dù con gái của họ có đẹp đến mấy cũng không được, vợ của Hạ Tưởng vừa đẹp vừa giỏi, còn là con gái của Bí thư Thành ủy, mình chỉ là người dân bình thường, con gái có xinh đẹp cách mấy cũng không phải là con gái cưng của Bí thư Thành ủy.
Đem so với người chỉ có tức chết.
Đương nhiên đa số người đều nhìn đoàn người của Hạ Tưởng với ánh mắt ngưỡng mộ.
Hạ Tưởng cũng không có gì kiêu ngạo, chào hỏi những người quen biết. Tào Vĩnh Quốc cũng vậy, ông ấy tuy đã ra ngoài nhiều năm, có rất nhiều người cũng không quen biết nhưng cũng không tỏ ra kiêu ngạo với người dân bá tánh, với lại từ trước đến giờ ông ta không phải là kẻ kiêu ngạo.
Còn chưa đi đến cửa nhà, Vương Tiếu Mẫn nghe được tiếng động liền ra ngoài nghênh đón.
Vương Tiếu Mẫn hôm nay cố tình đến nhà họ Hạ để chờ Hạ Tưởng, cũng vì muốn cảm ơn Hạ Tưởng đã có ảnh hưởng quan trọng trong quá trình ông ta thuận lợi tiếp nhậm chức Bí thư Thành ủy.
Từ lúc đầu có lời đồn là sẽ đề danh ông ta làm Thành ủy thành phố Đan Thành, lại đến Chủ tịch tỉnh Phạm gây thêm rắc rối, đề nghị Phương Tiến Giang đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành, sau đó đã giằng co một thời gian dài khiến tâm trí của ông ta treo lơ lửng trên không, không tìm được chỗ dựa. Chỉ đến lúc xác định rõ ràng, Vương Tiếu Mẫn mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trong đời chưa từng phải lo lắng một việc lớn như vậy.
Không lo không được, Thị trưởng là cơ sở, Bí thư chỉ là bậc thang để thăng chức, không đảm nhận chức Bí thư thì tuyệt đối không thể lên đến cấp phó tỉnh. Tuy rằng đảm nhiệm chức Bí thư thành ủy cũng chưa chắc có thể lên chức Phó tỉnh, nhưng nếu không được rèn luyện qua cương vị Bí thư Thành ủy thì càng không thể.
Vương Tiếu Mẫn vẫn rất quan tâm nhất cử nhất động ở trong tỉnh, tuy ông ta cũng không rõ những ảnh hưởng quan trọng của Hạ Tưởng, nhưng cũng thấy rõ cách làm chu toàn của Hạ Tưởng, kết quả cuối cùng cũng có lợi cho ông ấy. Mặc kệ Hạ Tưởng làm việc này có phải vì ông ta hay không, ông ta cũng cần phải bày tỏ với Hạ Tưởng.
Bởi vì thông qua toàn bộ sự việc ông ta cũng có kết luận, Hạ Tưởng giờ chỉ là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, cũng không có danh hiệu gì ở thành phố Yến của tỉnh thành, nhưng sức ảnh hưởng của hắn lại có một không hai, đồng thời có thể tiếp chuyện với Bí thư Diệp và Chủ tịch tỉnh Phạm, và cũng có khả năng ảnh hưởng đến những quyết định của họ.
Dù có phải hay không thì Hạ Tưởng cũng là quý nhân trên con đường làm quan của ông ta. Ông ta phải bày tỏ lòng biết ơn với Hạ Tưởng, nếu không ông ta sẽ là kẻ không biết đối nhân xử thế.
Bởi vậy Vương Tiếu Mẫn mới từ bỏ lòng tự trọng của một Bí thư Thành ủy, đến nhà họ Hạ từ sớm để chờ Hạ Tưởng về. Hạ An là thư ký của ông ta, ông ta đến nhà thư ký làm khách cũng là chuyện bình thường, vả lại ông ta và Hạ Tưởng cũng có qua lại, cũng chơi thân với Tào Vĩnh Quốc. Hạ Tưởng là Phó giám đốc sở, Tào Vĩnh Quốc là Giám đốc sở, một mình y chờ một Giám đốc sở và một Phó giám đốc sở cũng không có gì mất mặt.
Nghe bên ngoài có tiếng động, lại nghe được tiếng nói quen thuộc của Hạ Tưởng, Vương Tiếu Mẫn biết được họ đã đến liền đứng dậy đi ra nghênh đón.
Tào Vĩnh Quốc thấy Vương Tiếu Mẫn không những đến sớm chờ cả nửa ngày trời mà còn đích thân ra nghênh đón, cũng cảm thấy rất hãnh diện. Ông ta ngang hàng với Vương Tiếu Mẫn, Vương Tiếu Mẫn ngồi chờ cả nửa ngày mà còn ra đón, tức là đã hạ phong thái. Hơn nữa Đan Thành là quê hương của ông ta, quan phụ mẫu của quê nhà ở đây chờ đã lâu, khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Đương nhiên, trong lòng ông ấy cũng biết rõ, một mặt là Vương Tiếu Mẫn nể mặt ông ấy, mặt khác là ông ta muốn đợi Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng đúng là đứa con rể hiền tài, từng bước đi đến ngày hôm nay, khiến cho Tào Vĩnh Quốc được mở tầm mắt về tốc độ lên chức của Hạ Tưởng, ông ta năm nay 50 tuổi, chỉ mới là Giám đốc sở. Hạ Tưởng năm nay 28 tuổi, đã là Phó giám đốc sở, điều quan trọng là dù giữ chức Phó giám đốc sở nhưng lại là nhân vật số một.
Mà vài năm trước cảnh Hạ Tưởng lần đầu tiên đến nhà còn hiện rõ mồn một. Lúc đó hắn chỉ là một nhân viên bình thường, còn chưa gia nhập vào cánh cửa quan trường, nhưng giờ đã là một Phó giám đốc sở, ở một số nơi thì đã là vị trí Phó bí thư, Phó thị trưởng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |