– Giỏi lắm, giỏi lắm. Tiểu Hạ không có con gái lại có cách đối phó với con gái, tôi làm bố Tống Nhất Phàm mười mấy năm rồi còn không hiểu nó bằng cậu, đúng là kỳ lạ.
Hạ Tưởng vội khiêm tốn khoát tay:
– Đâu có, đâu có, chỉ là tôi biết các cô gái đều có tính cách chung, dụ dỗ các cô ấy vui còn dễ hơn làm cho họ giận. Chỉ có làm các cô ấy vui rồi thì các cô ấy khắc nghe lời thôi.
Không ngờ Lý Trân nghe được nên đùa hắn một câu:
– Tiểu Hạ rất hiểu tâm lý phụ nữ, chắc chắn có không ít các cô gái thích cậu có phải không?
Không nói thì thôi, Lý Trân vừa nói, ánh mắt Lý Đinh Sơn và Cao Hải liền theo bản năng mà nhìn vào trong phòng, trong phòng có Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc.
Hạ Tưởng không khỏi ngượng ngùng, vội nói:
– Nghiêm Tiểu Thì là bạn kinh doanh với tôi, Cổ Ngọc là đồng nghiệp, luôn có quan hệ trong sáng như trời xanh mây trắng…
Mấy người thấy bộ dạng Hạ Tưởng xấu hổ, không tự chủ cười lớn lên, dù sao trong mắt bọn họ Hạ Tưởng có là Chủ tịch quận cũng vậy, chẳng sợ làm lên cấp Giám đốc sở rồi cũng vẫn là vãn bối của bọn họ.
Lý Trân tìm Vương Vu Phân, Trương Lan nói chuyện với nhau, Hạ Tưởng và Tống Triều Độ, Lý Đinh Sơn lẫn Cao Hải đi lên lầu. Tào Vĩnh Quốc trở về thành phố Yến một chuyến, chỉ ở nửa ngày rồi quay lại thành phố Bảo, dù sao ông ấy là Bí thư Thành ủy, công việc quá nhiều, với lại trong nhà đông người, không cần giúp thêm gì ở lại cũng vô ích.
Trên tầng không có ai, cực kỳ thích hợp bàn chuyện. Hạ Tưởng cùng mọi người đến ban công hướng về phía nam, ánh nắng đẹp nhuộm vàng trải mặt đất chói lóa. Tâm trạng của mấy người đều tốt, ngồi quanh bàn trà, Cao Hải đích thân ra tay pha trà.
Hạ Tưởng muốn để mình pha nhưng Cao Hải không chịu, giật lại ấm chè nói:
– Mọi người bây giờ ngồi đây không phân biệt cấp bậc cao thấp, chỉ phân biệt già trẻ. Tuy tôi là chú của cậu nhưng trình độ pha trà của cậu không bằng tôi nên để tôi pha, nếu không trà cậu pha không ngon là lỗi của cậu rồi.
Hạ Tưởng đành phải buông tay, hắn biết trước mặt hắn Cao Hải luôn giữ thái độ không cao ngạo, không thể hiện cấp bậc Thị trưởng, có lúc còn nói chuyện bình đẳng với hắn. Hắn cũng hiểu tâm ý của Cao Hải nên không miễn cưỡng.
Động tác Cao Hải thuần thục pha xong ấm trà, rót mỗi người một chén, nói:
– Tôi luôn thấy pha trà có thể tu tâm dưỡng tính, bình thường khi ở nhà hay pha trà làm vui. Pha một chén trà nồng, xem tin tức thời sự, đọc báo, sưởi nắng cũng là khoảng thời gian thư nhàn hiếm có được trong cuộc đời.
Người làm quan, không những bận rộn công vụ mà lúc nào cũng ở trong trạng thái khẩn trương cao độ. Vừa muốn làm thế nào để thăng quan phát tài, rồi lại lo lắng đối thủ xa lánh hoặc địch hãm hại, còn phải lúc nào cũng nghĩ làm thế nào để luồn cúi, làm thế nào để nâng thành tích.v.v. Có người thậm chí không lúc nào không lo sợ đột nhiên có người Ban kỷ luật xuất hiện trước mặt.v.v. Người làm chính trị gần như hiếm khi có được giây phút thư nhàn.
Trừ phi về hưu lui vào tuyến số hai.
Cao Hải đang ở đúng độ tuổi, bây giờ lại vào được Hội nghị thường vụ, có thể nói là đúng dịp thời cơ có thể làm gì đó, khó có được tâm trạng thanh thản pha trà, khiến Hạ Tưởng hơi cảm thán, đúng là đúng với câu nói cổ: Trộm được kiếp phù du nửa ngày nhàn.
Một đời người có người bận rộn, có người ruồi nhặng bay quanh, đa phần đều theo đuổi danh lợi, cuối đời lại bị công danh lợi lộc làm mệt người, không thể trường thọ. Bất kể là quan chức cũng được, ngôi sao nổi tiếng cũng vậy, hoặc là ngụy trang học thuật qua cái danh chuyên gia, giáo sư, đã theo đuổi danh lợi rồi còn có người thờ phụng thần thánh, muốn trường thọ thậm chí là không bệnh tật, kỳ thực là đơm đó ngọn tre.
Từ xưa danh lợi và trường thọ là sự đối lập nhau, là thể mâu thuẫn không thể điều chỉnh hòa hợp được. Trên thế gian, người trường thọ đều là người không có dục vọng, yêu cầu, ăn uống nhẹ nhàng đến cuối đời, làm gì có thịt cá, phú quý thì trường thọ? Không có. Bệnh phát từ tâm, lúc nào cũng ở trong trạng thái lo lắng, tiều tụy, lâu ngày tức giận hại gan, phiền muộn hại phổi, vui hại tim, nghĩ hại thận, ắt có bệnh xảy ra.
Cho nên ở thời nay mạng Internet phát triển, chuyện quan chức bị trầm uất tự sát không ít, không có gì mới mẻ.
Người trong quan trường, cái khó nhất chính là duy trì được trạng thái bình thường, nhưng nói thì dễ làm mới khó, khi đối mặt với lợi ích của bản thân, ai có thể làm đến mức yên lặng như tùng? Qua hai đời làm người, Hạ Tưởng cho rằng mình đã nhìn thấu rất nhiều chuyện thế nhân, hắn cũng không làm được huống chi là người bình thường.
Cao Hải có thể trong bận rộn giành ra được chút thời gian tao nhã cũng là việc tốt, ít nhất có thể khiến ông ấy nhẹ nhàng, bớt bệnh.
Mấy người uống trà một lúc, Hạ Tưởng liền nhớ ra tin Liên Nhược Hạm tiết lộ, nên có ý nhắc nhở Tống Triều Độ:
– Phó chủ tịch tỉnh Tống, có nghe phong thanh Chủ tịch tỉnh Mã sẽ bị điều đi không?
Tống Triều Độ sửng sốt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Hạ Tưởng:
– Không có, một chút cũng không nghe thấy có tin đồn gì, cậu nghe từ đâu vậy?
Lời vừa thốt ra, Tống Triều Độ liền lắc đầu cười, nghĩ ra gì đó, lại nói:
– Cậu đã nghe thấy thì chắc là thật rồi. Khá khen cho một tên Mã Vạn Chính, giấu diếm khá kỹ, một chút phong thanh cũng không để lọt ra, là Chủ tịch tỉnh hay là Bí thư?
Tống Triều Độ đương nhiên biết cấp bậc hiện giờ của Mã Vạn Chính, bước nhỏ là Chủ tịch tỉnh, bước lớn là Bí thư, thấp nhất cũng là Chủ tịch tỉnh.
– Chức Bí thư tỉnh nào đó phía Tây Bắc.
Ngồi ở đây đều không phải người ngoài nên Hạ Tưởng liền nói ra.
– Tuy chỉ là phong thanh, có điều có khả năng rất lớn. Phó chủ tịch tỉnh Tống vẫn nên chuẩn bị sớm tốt hơn, cơ hội hiếm có.
Lý Đinh Sơn và Cao Hải đều lộ vẻ vui mừng, đều vẻ mặt chờ đợi nhìn về phía Tống Triều Độ.
Trong lòng Tống Triều Độ cũng hơi kích động, chức Phó chủ tịch tỉnh thường trực… tương đương với vị trí là người kế nhiệm Chủ tịch tỉnh, hơn nữa thứ tự trong ủy viên thường vụ còn có thể xếp trước vài vị trí, một điểm chủ yếu nhất là chỉ cần y ngồi lên vị trí Phó chủ tịch tỉnh Thường trực, gần như có thể chắc chắn sau khi làm một nhiệm kỳ thì có thể thuận lợi trình tự tiến dần trở thành Chủ tịch tỉnh.
Từ đó có thể hoàn thành bước nhảy trong đời làm chính trị.
Tống Triều Độ khó che nổi vẻ mặt kích động, việc Mã Vạn Chính bị điều đi, không những bật ra vị trí cho ông ta, còn có thể khiến ông ta bớt đi một đối thủ cạnh tranh mạnh, gần như là một cơ hội hiếm gặp.
Mấu chốt là, lời nhắc nhở của Hạ Tưởng cực kỳ kịp thời, sớm ra tay chắc chắn tốt hơn là sau khi nghe được phong thanh mới ra tay, ít nhất là nhanh hơn người khác một bước, cướp trước một bước chính là tiên cơ, sẽ có khả năng là nhân tố mấu chốt quyết định sự thắng bại.
Tống Triều Độ vỗ vai Hạ Tưởng, chân thành nói:
– Cái tin này vô cùng kịp thời, cũng cực kỳ quan trọng, cám ơn cậu, tiểu Hạ.
Hạ Tưởng lắc đầu cười:
– Ngài khách sáo rồi, bất kể xuất phát từ góc độ nào tôi đều hi vọng là Phó chủ tịch tỉnh Tống tiếp quản chức Phó chủ tịch tỉnh thường trực mà không phải là người khác.
Một câu nói của Hạ Tưởng rơi đúng vào điểm mấu chốt, vì Tống Triều Độ cũng lo lắng người khác trong Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cũng muốn động tay chân vào vị trí Phó chủ tịch tỉnh thường trực, thậm chí còn có khả năng từ trên xuống.
Đối thủ lớn nhất cạnh tranh ngôi báu Chủ tịch tỉnh Thôi Hướng có lẽ không đảm nhiệm Phó chủ tịch tỉnh Thường vụ, trước mắt vị trí trong hội nghị thường vụ của y vốn cao hơn Mã Vạn Chính, không thể để chức cao hơn vào vị trí thấp hơn, âm mưu đoạt lấy vị trí Phó chủ tịch tỉnh Thường trực, dù nói ra cũng không phải là không có tiền lệ, nhưng ở tỉnh bảo thủ như tỉnh Yến thì khả năng đó không lớn.
Tổng quan lai lịch quan chức các tỉnh trong cả nước, trường hợp từ Phó Bí thư thăng làm Chủ tịch tỉnh không nhiều, thường là ở Phó bí thư chuyên trách Tỉnh ủy chủ yếu phụ trách công việc của Đảng, phần quan trọng của công việc là về phía Đảng, Phó chủ tịch tỉnh Thường trực chủ yếu phụ trách về mặt chính trị, hoàn cảnh không cùng thời kỳ, không cùng tỉnh sẽ khác nhau, ngoài ra người khác nhau sẽ khác nhau, không thể vơ đũa cả nắm. Nhưng so sánh tổng thể mà nói, tiền đồ giai đoạn hiện thời của Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh tốt hơn một chút.
Chỉ cần Thôi Hướng về sau muốn ngôi báu Chủ tịch tỉnh, nghĩ ra sách lược cứu quốc thì đảm nhận chức vụ Phó chủ tịch tỉnh Thường trực một thời gian trước, sau đó tuần tự tiếp nhận vị trí Chủ tịch tỉnh cũng không phải truyện nghìn lẻ một đêm. Chính trị trong nước chưa bao giờ thiếu những sáng kiến điều động công việc, thậm chí còn có kẻ giữ chức Ủy viên thường vụ hữu danh vô thực.
Mặc dù quyền lực của Ủy viên thường vụ không nhỏ, nhưng một Ủy viên thường vụ hữu danh vô thực còn không bằng một vị Phó quản lý hành chính nắm thực quyền trong tay có lợi ích thực tế.
Đương nhiên ở một phương diện lợi ích thực tế, cơ may Ủy viên thường vụ được thăng chức nhiều hơn, lại là vấn đề ở phương diện khác. Môi trường chính trị trong nước phức tạp, nhiều biến đổi, có đủ loại khả năng có thể phát sinh nên không thể không cẩn thận hành sự.
Đột nhiên Tống Triều Độ sắp phải đối mặt với việc tốt sắp xảy đến, đương nhiên là khó tránh khỏi có tâm trạng lo được lo mất.
Một câu của Hạ Tưởng khiến ông ta càng thêm lo lắng:
– Tôi nghi ngờ vị trí Phó chủ tịch tỉnh Thường trực sẽ có sự tranh chấp kịch liệt, có khả năng sẽ từ trên xuống, Phó chủ tịch tỉnh Tống nên ra tay sớm thì tốt hơn.
– Nói thế nào?
Tống Triều Độ trong tình thế cấp bách, không kịp suy xét nội tình bên trong.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |