Hạ Tưởng đi về chỗ vừa mới lấy xe… tiểu khu Mai Hiểu Lâm ở cũng khá cao cấp, đi vào đều là người có tiền, tuy nhiên kẻ có tiền không nhất định là có tố chất cao…. hắn có chút lạc đường, đã quên xe đậu ở chỗ nào, liền vòng quanh tại chỗ mấy lần, ngẫm nghĩ một chút mới nghĩ ra, vừa mới quay người lại, thì thấy phía sau có một con chó Nhật trừng mắt về hắn sủa dữ dội, Hạ Tưởng vốn không sợ chó, lại càng không sợ loại chó Nhật nhỏ như con thỏ, không thèm để ý đối với sự uy hiếp không hiểu ra sao của con chó Nhật, liền giẫm chân như hù dọa, lập tức làm con chó Nhật sợ tới mức chạy trối chết.
Chợt nghe phía sau có người nhạo báng cười một tiếng:
– Giống y như con chó, còn xoay vòng vòng. Ây da, bản lĩnh còn khá lớn, còn dám dọa cục cưng của tôi. Đến đây nào, cục cưng, đừng sợ, tôi trút giận thay cưng
Là thanh âm của một người phụ nữ trẻ, thanh âm vừa khinh miệt vừa lẳng lơ, Hạ Tưởng quay đầu nhìn lại, thấy một phụ nữ có chút sắc đẹp giơ tay ôm lấy con chó Nhật đứng ở phía sau hắn cách đó không xa.
Công bằng mà nói, bộ dạng cô quả thật không tồi, mắt đẹp mày thanh, ngũ quan vô cùng tinh xảo, ánh mắt đầu tiên rất xinh đẹp, ánh mắt thứ hai rất hấp dẫn, nhưng có một điều, ánh mắt rất khinh miệt, thần thái rất cao ngạo, trên cao nhìn xuống mà nhìn Hạ Tưởng, trong ánh mắt toát ra đều là ý khinh thường.
Hạ Tưởng là ai? Hắn là người của hai thời đại, gặp qua vô số người, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được cô này là loại người ăn không ngồi rồi, hơn nữa vô cùng có khả năng là Tiểu Tam (kẻ thứ ba phá đám) … đương nhiên lúc này vẫn chưa có cách nói Tiểu Tam, xác thực mà nói, là bồ nhí. Bởi vì cô tuổi còn trẻ lại có diện mạo diễm lệ, rồi lại mặc đồ ở nhà ra đây đi dạo, còn nuôi chó. Bình thường phụ nữ nuôi chó, hoặc là đàn bà trung niên trống vắng, hoặc là phụ nữ trẻ đẹp được người khác nuôi, người phụ nữ thật sự có công việc có con cái phải chăm sóc, lấy đâu ra thời gian mà đi nuôi chó?
Thời gian giữ con và làm việc còn không đủ nữa là….
Hạ Tưởng sẽ không chấp nhặt với cô, xem bộ dáng của cô ta thuộc loại người cực kỳ nhàm chán lại tự cho là cao cao tại thượng có thể tùy ý giễu cợt người khác, so đo với cô ta, Hạ Tưởng chẳng khác tự hạ thấp mình, hắn dòm cũng không thèm dòm người phụ nữ ôm chó, xoay người bước đi.
Người phụ nữ ôm chó bị thái độ bình thường của Hạ Tưởng chọc giận, cả giận nói:
– Này, tôi đang nói chuyện với anh, sao anh không để ý gì hết vậy? Đang nói anh đó, đứng lại cho tôi!
Người gì cũng được, còn khiến hắn dừng bước, Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng đừng nói cãi nhau với cô, cho dù nói chuyện với cô cũng là đã không tôn trọng mình, hắn bước đi càng thêm nhanh
Người phụ nữ ôm chó mắt cao hơn trán, vốn định cười nhạo Hạ Tưởng vài câu, không nghĩ tới thái độ ngạo nghễ của Hạ Tưởng, so ra còn ngạo mạn hơn thần thái của cô ta, chẳng những không liếc mắt nhìn cô ta một cái, ngay đến một câu cũng không thèm nói với cô ta, tự cho là thân phận mình đặc biệt, có địa vị có quyền thế như cô làm sao chịu được loại nhục nhã này? Lại thêm Hạ Tưởng vừa rồi hù dọa, hù cho cục cưng cô ta đến giờ còn có chút run rẩy, không khỏi thẹn quá thành giận:
– Nếu anh không đứng lại, tôi gọi bảo vệ, nói anh là kẻ trộm, anh khẳng định không phải chủ hộ của tiểu khu… Anh đứng lại đó cho tôi
Mắt thấy Hạ Tưởng sắp xoay người quẹo vào… Hạ Tưởng phải đi lấy xe, cô lại nghĩ rằng Hạ Tưởng muốn trốn… dưới tình thế cấp bách, thả con chó Nhật trong tay xuống, lấy tay chỉ Hạ Tưởng:
– Đi, cục cưng, cắn hắn. Hắn dám hù dọa cưng, không thể thả hắn đi, bắt hắn nhận lỗi với cưng
Chó Nhật vừa rồi sợ Hạ Tưởng, hiện tại chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, gầm gừ xông thẳng vào Hạ Tưởng, há mồm ra định táp vào mắt cá chân của Hạ Tưởng… nó có muốn cắn chỗ cao thì cũng không thể cắn tới, vóc dáng quá nhỏ, quả thực chẳng khác gì mấy so với một con thỏ trắng, đem thả vào trong rừng núi, đừng nói có năng lực sinh tồn, nói không chừng chỉ một con thỏ cũng có thể cắn chết nó
Hạ Tưởng có khiêm tốn hơn nữa, cũng không chủ động gây chuyện, cũng không thể để một con chó Nhật khinh thường cắn phải, hắn né qua một bên, hơi xoay người, lập tức dọa cho con chó dừng chân, không dám tiến tới
Hạ Tưởng lúc nhỏ sống ở nông thôn, biết cách đối phó với chó dữ, giả bộ xoay người lấy đồ, con chó sẽ lập tức dừng lại không dám tiến tới, đối phó loại chó Nhật chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng nhưng không có thực lực cũng áp dụng như vậy
Người phụ nữ ôm chó cũng rất nhanh, mông vặn vẹo, trước ngực phập phồng, thở hồng hộc mà chạy tới, không kìm nổi giận dữ chỉ Hạ Tưởng
– Vừa rồi anh làm hù dọa cục cưng của tôi, mau xin lỗi nó!
Hạ Tưởng nghĩ thầm người phụ nữ này năng lực không nhỏ, nói không chừng cũng là vợ bé của nhân vật lớn nào đó, nhưng dù có năng lực thì cô vẫn là vợ bé, thân là vợ bé thì nên có giác ngộ vợ bé, cho dù có nhàn hạ vô vị cũng không có thể kiếm chuyện với người khác tìm niềm vui, huống chi còn dùng một con chó kiếm chuyện. Thời đại nào rồi, người còn chưa có nhân quyền, chó lại muốn có cẩu quyền?
Đương nhiên, nếu gặp phải dân công hoặc là nhân vật bình thường, nói không chừng còn có thể bị khí thế của cô hù dọa. Về sau trên tin tức internet, cũng không thiếu trường hợp quỳ xuống xin lỗi chó, thật sự là lòng người không già, người không bằng chó. Lấy cẩu quyền đè nhân quyền, kỳ thật vẫn là lấy quyền thế bắt người, là xã hội phân chia giữa người giàu và người nghèo, thật sự phản ánh sự đối lập của giai cấp
Chó Nhật vừa rồi bị Hạ Tưởng dọa, thấy chủ nhân tới bên cạnh, thì dũng cảm hơn, ‘gâu gâu’ không ngừng sủa Hạ Tưởng, bộ dáng dữ dằn, giống như nó là cái bóng đen. Rất nhiều thời điểm, chúng ta và người giao tiếp, tôn trọng không phải bản thân anh ta, mà là bối cảnh của anh ta, hiện tại xem ra, dùng ở trên con chó cũng thích hợp như nhau. Có chủ nhân thế nào, thì có loại chó cậy thế chủ như thế
Hạ Tưởng cười lạnh một tiếng:
– Tôi khuyên cô không nên cố tình gây sự thêm nữa, cô xem chó như cục cưng là tự do của cô, nhưng ở trong mắt tôi, súc sinh chính là súc sinh! Để con người đi xin lỗi con chó, vậy mà cô cũng nói ra được!
– Súc sinh? Hừ, tôi nói cho anh biết, cục cưng của tôi nhìn thì là một con chó, nhưng so với anh, nó còn đáng giá hơn anh, anh có biết nó trị giá bao nhiêu không? 100 ngàn tệ! Biết 100 ngàn tệ là bao nhiêu tiền không? Ông làm cả đời cũng không kiếm nổi
Quả là nói mắt chó nhìn người thấp không sai chút nào, Hạ Tưởng từ trước đến nay không quá chú trọng hàng hiệu, mặc quần áo chủ yếu thoải mái là chính, ra đường thích mặc quần áo bình thường, bởi vậy nhìn thoáng qua, hắn cũng chỉ là một người bình thường, ngoại trừ anh tuấn đẹp trai một chút, toàn thân không có một chút giàu sang phú quý gì, cũng nhìn không ra là cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
100 ngàn tệ hiện tại đối với Hạ Tưởng mà nói, thật sự là không đáng bao nhiêu. Hắn cũng không nhận quà cáp, tùy tiện ra tay thiết kế một chỗ khu chung cư, thì đã có khoảng tiền triệu. Lại càng không cần nói đến tài chính hơn tỉ của Tiếu Giai là có một nửa của hắn, công ty Tào Thù Lê hàng năm thu về lợi nhuận mấy triệu tệ, bất cứ lúc nào cũng có thể vận dụng tài sản trên trăm triệu của bất động sản Giang Sơn, còn có mấy tỉ tài chính của Tập đoàn Viễn Cảnh, cùng với công ty mấy chục tỉ ở Mĩ của Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng khiêm tốn là khiêm tốn, thật sự hắn muốn vung tiền như rác, hắn mỗi ngày chi tiêu 100 ngàn tệ cũng là chuyện nhỏ
Nhưng phải tự hạ thân phận so xem ai tiền nhiều với người đàn bà ôm chó, là cách làm cực kỳ tục tằng, cũng không phải tính cách Hạ Tưởng, hắn lắc đầu:
– Mời cô tránh ra, tôi còn có việc. Nếu cô cho rằng tôi có thể bị cô ức hiếp, cô nhầm to rồi, tôi khuyên cô mau đi đi
Lời nói Hạ Tưởng không kiêu ngạo, nói rất trung lập, nhưng trong tai người phụ nữ ôm chó, thì Hạ Tưởng rất kiêu ngạo coi trời bằng vung, cô hổn hển mà quát con chó:
– Cục cưng, cắn hắn. Có tôi ở đây, không cần sợ
Chó Nhật thật đúng là nghe lời, chủ nhân chỉ đâu cắn đó, gầm nhẹ một tiếng, lại lao thẳng tới Hạ Tưởng
Nói thật, chó Nhật là loại chó cảnh, ở trong mắt Hạ Tưởng, thật sự không phải là loại chó dùng để cắn người, hắn một cước là có thể đá bay nó, không đá chết, cũng là đá cho nửa sống nửa chết
Nhưng căn cứ vào điểm xuất phát yêu quý động vật nhỏ, vốn không muốn gây thương tổn cho cục cưng hoặc là nghĩ nó như con của người đàn bà ôm chó, Hạ Tưởng vẫn không nhẫn tâm ra tay, lại lần nữa lui qua một bên, cũng không khỏi trong lòng nổi cáu:
– Tôi cảnh cáo cô, còn thả chó hành hung, đừng trách tôi không khách khí!
– Không khách khí, thì anh có thể làm gì?
Người đàn bà ôm chó chống nạnh, vẻ mặt vừa kiêu ngạo lại ngông cuồng
– Anh dám động một cọng lông cục cưng của tôi, có tin là tôi có thể diệt anh hay không!
Giọng điệu thật đúng là không nhỏ, chả trách mọi người đều nói nhân khí Bắc Kinh sung trời, người người đều là thủ đoạn che trời, đụng một cái đều nói ở Trung Nam Hải có người, hôm nay thật đúng là để cho Hạ Tưởng mở rộng kiến thức, một người đàn bà ôm chó há mồm có thể diệt người! Hiện tại đã là xã hội mới ở công nguyên năm 2004, không phải là Vương Triều Mãn Thanh ở năm 1894, người đàn bà ôm chó trước mắt cũng không phải là cách cách (công chúa), hoàng thân quốc thích gì đó, cho dù Hạ Tưởng đã đoán sai cô không phải Tiểu Tam, nhiều nhất cũng chỉ là con một nhà giàu mới nổi hoặc con cháu quan lại, hơn nữa còn không phải là cái loại rất có quyền thế, lại có thể há mồm diệt người, thật đúng là không sợ gió lớn chợt lướt qua đầu lưỡi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |