Giờ khắc này, là thể hiện tất cả chân tình của những người đàn ông nhiệt huyết, là nam nhân vì điều quan trọng mà lấy cái chết để biểu lộ quyết tâm, là tình cảm đáng trân trọng nhất trong cuộc sống. Đối mặt nước lũ đang gào thét tới, không có một người lùi bước, không có một người tuyệt vọng, càng không có một người khiếp đảm, sôi sục trong lòng mỗi người chính là sức mạnh, là khẳng khái, là kích động.
Là ý chí thà chết chứ không chịu khuất phục!
Biện Tú Linh khóc đến rối tinh rối mù, từ trước cho tới bây giờ chưa khi nào lại cảm động như vậy, cũng chưa từng có cảm thấy công nhân đáng yêu đến thế, càng không có cảm thấy mặt vĩ đại của Hạ Tưởng. Cô cắn răng một cái, làm ra một việc đáng tự hào nhất trong đời – kéo tay áo, bước đi nhanh vào phía trước đê chống lũ, dùng sức vác một bao cát lên, dùng hết sức lực hô:
– Đàn ông đổ máu đổ mồ hôi không đổ lệ, có khí phách, tất cả mọi người không đi, tôi với các người cùng nhau chống lũ! Ai sợ chết, người đó vứt đi!
Biện Tú Linh quần áo phong phanh, sau khi bị gió mưa làm ướt nhẹp, bó sát vào người, đường cong thùy mị thướt tha lộ ra, nữ tính động lòng người. Dừng ở trong mắt mọi người, nhưng lại không có bất cứ ý tưởng bất lương gì, cô thánh khiết giống như người mẹ, và sáng chói như một nữ thần.
Hạ Tưởng kinh ngạc, lúc này trong đầu hắn cũng không có bất cứ ý tưởng gì, chỉ có một ý niệm không ngừng vang vọng: liều mạng, lấy sinh tử làm lợi cho đất nước, không vì tai họa mà trốn đi — không phải lời hay, không phải mạnh miệng, mà thật sự là lý trưởng của đời người. Có mấy trăm người anh em chân thành, có Biện Tú Linh tuy là nữ nhân, không tin hơn 300 người liên kết lại, tạo thành tường người, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, mà ngăn không được thế tiến mãnh liệt của thác lũ.
Hạ Tưởng từ trên mặt đất bật dậy, hét lớn một tiếng:
– Tiêu Ngũ, lấy dây thừng, làm tường người. Thiên Vũ, đưa Bí thư Biện đến phía sau, để cô cổ vũ vì chúng ta! Lão Hùng, để các anh em tay cầm tay, vai sóng vai, tôi và các anh em song vai chiến đấu đến giây phút cuối cùng!
– A!
Sau một trận hô to, mọi người lập tức hành động, ngắn ngủn trong 1 phút liền hợp thành một bức tường người, Hạ Tưởng ở giữa Tiêu Ngũ và Hùng Hải Dương, hơn 300 người xếp thành hàng, thể hiện dũng khí và tin tưởng không biết sợ, mỗi người cột chắc dây thừng, ánh mắt kiên định nhìn thẳng về cơn thác lũ đang cuồn cuộn lao tới, không ai sợ hãi, không có một người nào lùi bước, trên mặt mỗi người biểu hiện rõ tinh thần làm việc nghĩa không được chùn bước, trong đôi mắt lóe lên ánh mắt kiên định.
Trần Thiên Vũ vốn định đứng chung một chỗ với Hạ Tưởng, nhưng biết, trọng trách bảo vệ Biện Tú Linh cũng không phải nhỏ, đành phải rưng rưng nhìn Hạ Tưởng trong bức tường người, thân hình hắn cũng không cao lớn, không khỏe mạnh như Tiêu Ngũ, lại không cường tráng bằng Hùng Hải Dương, nhưng là trung tâm linh hồn của mọi người.
Mấy trăm người kề vai sát cánh, tâm liên tâm, thác lũ đầy trời cùng tiếng gào thét mà lao tới, 20 m, 10 m, 5 m… Ầm ầm ầm một tiếng, nước lũ đập vào bức tường người, đã đánh bay mấy người, may mắn có dây thừng, nên không bị cuốn theo nước lũ tuy nhiên cũng có vài anh em bị thương không nhẹ.
Đúng lúc nước lũ lao tới, Tiêu Ngũ và Hùng Hải Dương không hẹn mà cùng tiến lên trước một bước, vừa lúc che phía trước của Hạ Tưởng, ngăn cản phần lớn lực đánh vào Hạ Tưởng. Hắn có thể thấy rõ hai người bị nước lũ đánh lui về sau vài bước, mặt đỏ bừng, đến lời nói cũng không nói ra được.
Thật sự là những người anh em tốt sinh tử chi giao, Hạ Tưởng cũng không cố tỏ vẻ gì, bởi vì nước lũ đánh vào thật sự quá mạnh, hơn 300 người giống như một con thuyền nhỏ trong đại dương mênh mông, bập bềnh, lung lay như sắp đổ.
Tuy nhiên cũng đúng là có nhiều người thì sức mạnh càng lớn, hơn nữa nước lũ trên đường lao đến đã bị phân tán bớt, bị bức tường 300 người cản lại, lại bị bức tường bằng bao cát chặn tiếp, uy lực giảm đi, đại bộ phận bị chắn ở ngoài sông Hạ Mã, bắn ngược về hướng xa xa khe suối mà trút xuống.
Nhưng vẫn có một phần chảy vào sông Hạ Mã, còn làm đổ không ít máy bơm nước. Cho dù là phần nhỏ nước lũ đổ vào sông Hạ Mã, cũng khiến nước sông Hạ Mã lập tức dâng lên. Dù sao nước lũ quá lớn, nên một phần nhỏ cũng là rất kinh người.
Nước lũ ngập đến ngang hông mỗi người, bởi vì lực đánh vào quá lớn, mỗi người đều lắc lư lung lay, không thể đứng thẳng, còn có cảm giác khó thở. Nhưng mỗi người đều cắn răng kiên trì, không vì cái gì khác, chỉ vì không phụ lòng Bí thư Hạ tín nhiệm, chỉ vì Bí thư Hạ cũng làm gương tốt, cùng bọn họ kề vai chiến đấu, không có lui bước.
Hơn 300 người làm thành tường đồng vách sắt, để chặn cơn sóng đầu tiên của nước lũ, đem phần lớn nước lũ ngăn không cho vào sông Hạ Mã, khiến cho Trần Thiên Vũ và Biện Tú Linh thở phào một hơi, tuy nhiên hai người dùng mắt thường có thể thấy mức nước đang lên của sông Hạ Mã thì trong lòng lại nóng ruột.
Đê của sông Hạ Mã quá mỏng yếu, nhất là phần ở quận Hạ Mã, vừa bị nước đập vào liền vỡ, cho dù đã sơ tán người dân, cũng không dám đảm bảo sẽ không bị tổn thất không thể đánh giá và hậu quả chính trị nghiêm trọng. Lại nhìn đến bức tường người đang lung lay trong nước lũ, gần như sẽ không kiên trì được, Trần Thiên Vũ rốt cuộc không kìm nổi, hô to một tiếng với Biện Tú Linh:
– Bí thư Biện, cô thế nào cũng phải đứng im ở đây đừng nhúc nhích, tôi đi giúp Bí thư Hạ.
Còn chưa dứt lời, Trần Thiên Vũ liền nhảy vào trong nước, liều mạng lao về bức tường người. Ông đang ở phía sau bức tường người, nước đã nhỏ đi nhiều, nhưng vẫn sâu phải nửa mét. Cho dù phần lớn nước lũ bị chắn ở ngoài bức tường người, nhưng dòng nước dưới chân vẫn chảy vô cùng xiết, ông cắn chặt răng, cận thận đi từng bước, mới miễn cưỡng đứng vững vàng thân mình, có thể hiểu được Hạ Tưởng và mọi người ở trong dòng nước xiết phải chịu bao nhiêu áp lực.
Cũng không biết trên mặt Trần Thiên Vũ là nước mắt hay là mưa, dù sao tấm lòng của ông là sự bi phẫn và bi tráng trước nay chưa từng có, cảm thấy thân là một người đàn ông, nếu trốn ở sau lưng, quả thực sẽ không phải hành động của một người đàn ông. Hiện tại ông thầm nghĩ lao tới phía trước, cùng Hạ Tưởng sóng vai đứng chung một chỗ, dù bị lũ lụt cuốn đi, cũng bởi vì từng cùng Hạ Tưởng kề vai chiến đấu, mà vô cùng tự hào.
Trần Thiên Vũ không biết quyết tâm của mình, sẽ mang đến một bước nhảy vọt như thế nào cho sự nghiệp chính trị của ông. Làm việc nghĩa không được chùn bước mà lao tới phía trước, mắt thấy đợt nước lũ thứ hai sắp đánh tới, Hạ Tưởng lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã sấp xuống, ông vội vàng đuổi tới, nâng sau lưng Hạ Tưởng:
– Bí thư Hạ, tôi là đàn ông, tôi sẽ cùng anh đồng sức chống cự nước lũ!
Hạ Tưởng cũng không nói gì, chỉ nặng nề mà gật gật đầu:
– Đồng tâm hiệp lực!
Biện Tú Linh cũng bị cuốn hút theo, cô nhân lúc mọi người không phòng bị, cũng nhảy vào trong dòng nước, từng bước một mà đi đến sau lưng tường người, lớn tiếng nói:
– Bí thư Hạ, Chủ tịch Trần, tôi ở ngay phía sau mọi người, cùng tất cả đứng vững cùng một chỗ, tuyệt đối không lui về phía sau nửa bước!
Biện Tú Linh xuất hiện, lại một lần nữa ủng hộ ý chí chiến đấu của mọi người, ai cũng biết rằng phía sau chính là nữ nhân mà bọn họ cần bảo hộ nhất, còn ở xa xa sông Hạ Mã, đại biểu chính là dân chúng quận Hạ Mã, có già có trẻ, có nam có nữ, đều được bọn họ dùng máu thịt mà tạo thành một trường thành tường đồng vách sắt. Nam nhi có cái nên làm có việc không nên làm, cắn răng liều mạng một lần, không oán không hối hận.
Sau khi ngăn chặn hai ba đợt nước lũ tấn công, đã có không ít công nhân bị hôn mê, được người nâng tới trên bãi đất xa xa. Còn lại khoảng hơn 200 người, vẫn kiên trì như cũ. Hạ Tưởng vẫn đứng sừng sững giữa đám người, hắn không ngã, chính là cột trụ tinh thần cho mọi người, là nguồn sức mạnh của mọi người, nên không có một ai buông tay và lùi bước.
Lần thứ ba nước lũ lại ập vào, Hạ Tưởng nhìn xung quanh mỗi người giống như tượng đất, trong lòng tràn đầy cảm động và tự hào. Chỉ là một nhóm hơn 300 người, còn không phải là cảnh sát vũ trang chuyên nghiệp, ngăn chặn hai đợt nước lũ tấn công, không để nước sông Hạ Mã tăng nhanh, cũng không có tạo thành hiệu ứng chảy ngược, là cũng đủ tự hào và vui mừng rồi.
Bọn họ đều là anh em tốt cùng sinh cùng tử với hắn.
Nhưng mà hắn biết, sau khi đợt tấn công thứ ba của nước lũ, phỏng chừng sẽ có một nửa số người hôn mê. Tất cả mọi người đã quá mệt rồi, chiến đấu hăng hái lâu như vậy, còn chưa có ai đến trợ giúp, Hạ Tưởng không biết xảy ra vấn đề ở khâu nào, là nguyên nhân con người, hay là bởi vì thành phố Yến chưa từng bị lũ lụt nên bình thường chuẩn bị không đủ? Mặc kệ là thế nào, đã không trọng yếu, bởi vì, bọn họ làm hết sức mình, bản thân cũng không thẹn với lương tâm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |