Một tên Dương Bân chết thì đã đành, còn để mặt sẹo trốn thoát, còn cho rằng mặt sẹo là Michael Scofield có thể bày ra một kế hoạch vượt ngục hoàn hảo sao? Nếu như nói không có bàn tay con người thì dù nói thể nào Hạ Tưởng cũng không thể tin nổi, cho dù cả trại tạm giam đều là một lũ ăn hại cũng không thể để cho tên mặt sẹo còn đang mang cả xiềng chân còng tay thành công trốn thoát.
Hạ Tưởng biết rõ, nếu không phải do bàn tay của Nga Ni Trần thì là do Lộ Hồng Chiêm đứng sau.
Hung hăng quá mức, hung hăng đến mức coi cục Công an thành phố hệt như sân sau nhà mình, hung hăng đến mức hoàn toàn bất chấp pháp luật và mạng người, Hạ Tưởng ruột gan sôi sùng sục, hắn biết có người cố ý thả mặt sẹo, chính là muốn khiến hắn gặp nguy hiểm.
Mặt sẹo gãy mất mấy cái xương sườn, dập sống mũi chỉ mới được mấy ngày, nhanh nhất cũng chỉ hồi phục được một phần ba sức lực, về cơ bản vẫn trong tình trạng dở sống dở chết mà có thể trốn thoát sao? Mối nghi ngờ cố ý thả người đã quá rõ ràng… căn bản chính là sự khiêu khích trắng trợn.
Trong lòng Hạ Tưởng biết rõ, đối phương cố ý thả mặt sẹo chính là không muốn để hắn yên, chính là muốn đặt một quả bom hẹn giờ ở bên hắn, để hắn từng giờ từng khắc sống trong nguy hiểm, tạo áp lực tinh thần, khiến hắn ngày nào cũng nơm nớp lo sợ.
Thủ đoạn vô cùng tàn độc.
Ngay lập tức mở cuộc họp hội ý Bí thư, Lộ Hồng Chiêm vừa bước vào cửa đã bị Ngả Thành Văn mắng một trận xối xả vào mặt. Lộ Hồng Chiêm cũng không vừa, đợi sau khi Ngả Thành Văn mắng xong, trước tiên là tự phê bình, nói mình không làm tốt công tác canh phòng, sau đó chuyển ngay chủ đề:
– Mặt sẹo chạy trốn là lúc Phó cục trưởng Biểu Lý đang trực ban, tôi đi thị sát phân cục ở thị xã Ngũ Đường.
Thị xã Ngũ Đường tuy rằng cũng thuộc quyền quản lý của thành phố Lang nhưng lại là một vùng đất lệ thuộc, nằm giữa Bắc Kinh và Thiên Tân. Muốn tới thị xã Ngũ Đường đầu tiên phải ra khỏi địa giới thành phố Lang, đồng thời cũng là địa giới tỉnh, từ địa giới Bắc Kinh đi lên hơn mười km thì lại đi vào khu vực tỉnh Yến, đó mới là phạm vi quản lý thị xã Ngũ Đường, thị xã Ngũ Đường cách Bắc Kinh không tới ba mươi km, mất nửa giờ đi ô-tô.
Lý do của Lộ Hồng Chiêm rất đầy đủ, hiển nhiên là đã sớm chuẩn bị cẩn thận từ trước, chỉ một câu nói liền khiến Ngả Thành Văn thiếu chút nữa không nói nổi lời nào. Cũng đúng, Biểu Lý tuy là Phó cục trưởng thường trực nhưng lại là công an chuyển nghề, lại chưa từng làm công việc trinh sát hình sự, so với người cả đời làm nghề điều tra phá án như Lộ Hồng Chiêm, dù là về phương pháp hay cách sắp xếp đều có phần thua kém.
Cổ Hướng Quốc không nói gì, ánh mắt lại có ý trêu tức và đắc ý.
Hạ Tưởng nhìn Lộ Hồng Chiêm một cái đầy hàm ý, bình thản mỉa mai một câu:
– Cục trưởng Lộ, việc Dương Bân chạy trốn bị bắn chết còn chưa đưa ra được kết luận, bây giờ lại xảy ra việc mặt sẹo trốn thoát, rốt cuộc cục Công an thành phố đã quản lý một cách khoa học, đoàn kết một lòng, hay là năm bè bảy mảng, mạnh ai nấy làm?
– Phó thị trưởng Hạ, anh…
Lộ Hồng Chiêm vốn ngầm đắc ý vì khiến Ngả Thành Văn không nói nổi lời nào, Biểu Lý là người của Bí thư Ngả, chính trong lúc Biểu Lý trực ban thì mặt sẹo trốn thoát, muốn trách nên trách Biểu Lý mới đúng, không ngờ Hạ Tưởng lại mở miệng châm chọc cạnh khoé, khiến y khó bề trả lời:
– Xin Phó thị trưởng Hạ nhận xét một cách khách quan và công bằng, đừng nên mang cái nhìn thành kiến mà công kích cảnh sát của cục Công an thành phố và năng lực làm việc của bản thân tôi.
– Khách quan công bằng sẽ có thôi, đợi sau khi điều tra rõ chân tướng sự việc sẽ nói với ông một cách công bằng.
Hạ Tưởng thản nhiên nói một câu:
– Tôi cho rằng cần thiết phải thành lập một tổ điều tra độc lập, điều động lực lượng từ Sở công an tỉnh, tiến hành điều tra độc lập dưới sự lãnh đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành ủy, Cục trưởng Lộ có ý kiến gì không?
Lần trước tổ điều tra của Sở công an tỉnh đến thành phố Lang điều tra việc Dương Bân bị bắn chết, cuối cùng chẳng giải quyết được gì, chỉ rút ra được một kết luận tương tự như của cục Công an thành phố, trước Tết dương lịch đã rút về thành phố Yến.
Lộ Hồng Chiêm cậy rằng lực lượng trung cấp trong cục Công an thành phố đều là người của y, bàn tay Hạ Tưởng đã chạm tới cục Công an thành phố nhưng vẫn chưa nắm được lực lượng chủ chốt, y không hề lo ngại lực lượng bên ngoài có thể điều tra ra căn nguyên gì, liền nói:
– Tôi đồng ý cả hai tay, hoàn toàn không có ý kiến gì, cũng mong sớm trả lại sự trong sạch cho đồng chí Biểu Lý…
Với hàm ý việc mặt sẹo trốn thoát không có liên quan gì tới y, cho dù quy kết trách nhiệm thì cũng là một mình Biểu Lý gánh vác.
Ngả Thành Văn khoát tay:
– Tôi đề nghị đồng chí Hạ Tưởng đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng tổ điều tra, mọi người có ý kiến gì không?
Cổ Hướng Quốc không có ý kiến, biết rằng Ngả Thành Văn đã nổi giận, Lộ Hồng Chiêm cũng không có ý kiến, vì trong bốn người ngồi đó chỉ có Hạ Tưởng là thích hợp nhất.
Gần đây hình thành nhận thức chung, do Hạ Tưởng lấy danh nghĩa Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố mời lực lượng cảnh sát từ sở Công an tỉnh tham gia điều tra việc mặt sẹo chạy trốn.
Sau cuộc họp, Ngả Thành Văn cố tình giữ Hạ Tưởng lại, trịnh trọng nói vài câu, tỏ thái độ rất bất mãn đối với những việc làm của Lộ Hồng Chiêm trong thời gian gần đây, hy vọng Hạ Tưởng có thể nắm bắt cơ hội đánh phủ đầu Lộ Hồng Chiêm, y chắc chắn sẽ ủng hộ hết mức có thể.
Hạ Tưởng hiểu rõ Ngả Thành Văn cũng bị Lộ Hồng Chiêm và Cổ Hướng Quốc gây hấn chọc giận không ít lần.
Trở lại văn phòng, lặng im suy nghĩ một lát, Hạ Tưởng gọi điện cho Tống Triêu Độ, đề nghị muốn mượn lực lượng của sở Công an tỉnh, nhưng đồng thời cũng nêu ra yêu cầu muốn sở Công an tỉnh sắp xếp Lịch Phi thuộc phân cục quận Hạ Mã vào tổ điều tra cùng đến thành phố Lang.
Tống Triêu Độ đã nhận lời, sau khi biết được môi trường chính trị hiểm ác ở thành phố Lang, y lại thoải mái cười:
– Bây giờ nghĩ lại, ném cậu đến thành phố Lang thật là một hành động sáng suốt, môi trường chính trị phức tạp, tình hình kinh tế nghiêm trọng, nếu cố gắng vượt qua được cửa ải khó khăn hiện nay sẽ mở ra một tiền đồ tươi sáng. Có điều, quyền lực của Phó thị trưởng thường trực vẫn có phần hạn chế, muốn đả kích thế lực đen tối nhất định phải là người nắm quyền cao nhất mới được.
Hạ Tưởng cũng hiểu rõ, hắn không phải là người nắm quyền lực cao nhất, muốn đả kích thế lực đen tối sẽ gặp muôn vàn khó khăn, ngay cả là người nắm quyền cao nhất, nếu như không nắm giữ được lực lượng công an thì cũng không có cách nào ra đòn quyết định. Đời sau sau khi người đứng đầu thành phố trực thuộc trẻ tuổi nhất nhậm chức muốn triển khai hành động đả kích thế lực đen tối cũng là sau khi đưa Cục trưởng công an vẫn luôn đi theo y đến làm Cục trưởng bên cạnh y thì mới triển khai một loạt các hành động mạnh mẽ, cứng rắn với các thế lực đen tối.
Mà nghe đồn Cục trưởng công an đi theo y trước đó đã từng vì đả kích thế lực đen tối mà vợ con đã bị xã hội đen bắt cóc, sát hại thảm thương.
Hạ Tưởng sở dĩ không đưa người nhà đến thành phố Lang cũng là tuyên bố chỉ một thân một mình không sợ mạng sống bị uy hiếp, mà hắn áp dụng những sách lược hoàn toàn khác với những phương pháp ở thành phố Yến, thứ nhất là đối chọi trực tiếp một bước cũng không nhún nhường, thứ hai là cương quyết lấy bạo lực trị bạo lực, chính là không để Nga Ni Trần cho rằng hắn nhát gan, để thế lực đen nuôi ảo tưởng có thể thu phục được hắn. Điều hắn muốn chính là không ra tay thì thôi, đã ra tay thì chắc chắn phải khiến đối phương chịu tổn thất.
Đối phương thực sự cảm thấy đau, nhưng phản kích cũng rất nhanh, đầu tiên là bắn chết Dương Bân, giờ lại để mặt sẹo trốn thoát, có thể nói đối phương tuy rằng vừa bị thua nhưng vẫn vô cùng tự tin, hơn nữa vẫn xếp đặt đâu ra đấy.
Đúng vậy, ai cũng không dễ dàng chịu thua, huống hồ lại là trong tình thế hai bên thế lực tương đương nhau. Không, nói một cách công bằng, thực lực của đối phương thực ra còn có phần mạnh hơn, bởi vì lực lượng ngầm của Nga Ni Trần phải công nhận là vô cùng hùng mạnh.
Hạ Tưởng nhờ Tống Triêu Độ lấy danh nghĩa tổ điều tra của Sở công an tỉnh điều Lịch Phi đến thành phố Lang, là một nước cờ chiến lược của hắn, mong rằng kế hoạch có thể tiến hành thuận lợi, từ đó mở ra cục diện tiếp theo.
Sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa, chỉ đợi tổ công an của sở Công an tỉnh tập hợp đủ, nếu không có gì thay đổi có lẽ sau ba ngày sẽ tới thành phố Lang.
Sau khi hết giờ làm, Hạ Tưởng một mình về đến nhà, thấy trong nhà ngổn ngang không khỏi thản nhiên mà cười. Trước kia cho là Phó Tiên Tiên bày bừa, không ngờ chính bản thân mình cũng không ngăn nắp, gọn gàng, chung quy đàn ông vẫn là đàn ông, trong nhà không có phụ nữ thực sự không giống một ngôi nhà.
Không biết tại sao, đột nhiên lại nhớ tới Dương Bối và Vệ Tân.
Dương Bối và Vệ Tân là hai người con gái có mối quan hệ phức tạp nhất với hắn trong kiếp trước, để lại cho hắn những cảm giác hoàn toàn khác nhau. Dương Bối nông cạn nhưng hay thay đổi, vừa tốt nghiệp liền nói lời chia tay, không hề lưu luyến, đã từng khiến hắn đau lòng một thời gian, dù hắn cũng biết rõ tình yêu và những lời thề non hẹn biển thời đại học đều sẽ mờ nhạt theo thời gian và sự ngăn trở của khoảng cách, trở thành chuyện của quá khứ. Nhưng khi đó hắn cũng đã thực sự rung động trước Dương Bối, bất luận có phải là sự nông nổi của tuổi trẻ hay không hay là khi yêu lần đầu không hiểu tình yêu là gì, thực sự cũng đã từng vì thế mà xót xa một khoảng thời gian.
Sau này lại gặp Vệ Tân, không dễ thay lòng như Dương Bối, tình yêu của Vệ Tân dai dẳng mà say đắm, cố chấp mà quan tâm, giống như một tấm lưới kín như bưng mà vây lấy Hạ Tưởng ở bên trong. Cũng là Hạ Tưởng không biết nắm giữ hạnh phúc mình đang có, cũng có thể hắn quá yêu tiền bạc, càng có thể là hắn phạm phải lỗi lầm mà tất cả mọi người thường mắc phải, ngày ngày hưởng thụ mà không biết, đã quen với tình yêu vẹn toàn của Vệ Tân, quen với sự tồn tại của cô ấy nên không biết trân trọng sự hy sinh của cô. Kết quả là khi Vệ Tân mong muốn có được một danh phận mà mãi không có được, cuối cùng cô đã phẫn uất bỏ đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |