– Đồng chí Long Dân Canh kinh nghiệm lâu năm hơn, lớn tuổi hơn, càng vững vàng hơn, thích hợp với vị trí Phó trưởng ban thư ký.
Trần Khiết Văn cũng không dài dòng mà đứng dậy nói luôn ý kiến của mình. Giành trước một bước là có ưu thế mà. Bà ta là bí thư, có quyền là người phát ngôn đầu tiên.
– Lão Long quả thật là kinh nghiệm phong phú, con người cũng vững vàng cẩn trọng, nhưng tôi thấy là đối nhân xử thế khá là cứng nhắc. Nếu như ông ấy đảm nhiệm chức vụ Phó trưởng ban thư ký thì khi điều tiết công việc sẽ gặp khó khăn. Đặc biệt là thị trưởng Hạ trẻ trung khỏe mạnh, hy vọng mạnh dạn sử dụng những nguời mới, những người trẻ tuổi. Tòa nhà Thành ủy quá già nua nặng nề rồi, cần có luồng gió mới, cần có một ánh mặt trời.
Ngô Minh Nghị cũng không yếu thế, nắm lấy không buông cái khuyết điểm lớn tuổi của Long Dân Canh.
– Ông Long năm nay cũng hơn 50 tuổi rồi. Tuổi cũng khá cao rồi. Có người còn trêu là Thành ủy của chúng ta như một viện dưỡng lão. Nếu như Phó trưởng ban thư ký cũng hơn năm mươi tuổi thì sợ không theo kịp tiết tấu của Thị trưởng Hạ.
Ngô Minh Nghị trực tiếp nói ra chuyện Hạ Tưởng trẻ tuổi để nói đến tuổi tác khá lớn của Long Dân Canh. Trần Khiết Văn dù có kiềm chế, sắc mặt cũng khó tránh trở nên không vui. Trong mấy người ngồi đó, bà ta lớn tuổi nhất. So với Hạ Tưởng ước chừng lớn hơn 20 tuổi, so với Ngô Minh Nghị cũng lớn đến 10 tuổi, ngụ ý của Ngô Minh Nghị, chẳng phải là châm chọc luôn cả bà ta sao?
Lại còn viện dưỡng lão nữa. Rõ là ý trào phúng, ý nói bà ta là viện trưởng viện dưỡng lão chứ gì?
Trước kia còn không cảm thấy các lãnh đạo Chính Đảng của thành phố Thiên Trạch tuổi khá cao, sau khi Hạ Tưởng đến thì thực sự có sự so sánh mãnh liệt. Bây giờ Ngô Minh Nghị cường điệu nhắc tới, và lại nghĩ dến các Bí thư Thành ủy của các thành phố khác, tuổi tác của Thị trưởng và các lãnh đạo chính Đảng chủ yếu thực sự trẻ hơn đến mười tuổi so với tuổi bình quân của Thiên Trạch. Nói Thành ủy Thiên Trạch là viện dưỡng lão quả cũng không quá.
Nhưng vấn đề là, có một số việc mọi người trong lòng đều biết rõ nhưng không cần nói ra. Những chuyện trên quan trường là như thế cần phải học cái bản lĩnh nhìn mà không thấy. Điều quan trọng là ai cũng hiểu nhưng chẳng nói ra. Ngô Minh Nghị thì lại trực tiếp nói ra, Trần Khiết Văn không xấu hổ không tức giận mới là lạ.
Hạ Tưởng cũng không vui. Ngô Minh Nghị trực tiếp lấy hắn ra để nói, cũng có suy nghĩ muốn để hắn làm đòn bẩy. Hắn vốn là có khuynh hướng về Phó Hồng Muội nhưng cũng không cần người khác phải dồn ép, liền phất tay nói:
– Lão Ngô nói cũng không hoàn toàn đúng. Các đồng chí lớn tuổi có điểm tốt riêng. Các đồng chí lớn tuổi thì thận trọng, đáng tin cậy, không đi lệch đường. Đi trên biển thì dựa vào hoa tiêu, chúng ta vẫn cần các đồng chí lớn tuổi dẫn dắt chỉ đường, như thế thì công việc của chúng ta mới không bị lệch lạc.
Ngô Minh Nghị ngây người sửng sốt, mơ hồ nghe ra trong giọng nói không vui của Hạ Tưởng. Trong lòng không hiểu, Thị trưởng Hạ chẳng lẽ sẽ ủng hộ Trần Khiết Văn?
Trần Khiết Văn chớp mắt vài cái. Cái tên Hạ Tưởng kia hay đây, trực tiếp gọi thẳng “Lão Ngô”, thể hiện hắn ta không tán thành quan điểm tuổi trẻ, rất có khí thế. Là một người trẻ tuổi mới ba mươi tuổi, không kiêu ngạo vì mình là người trẻ tuổi cũng rất là khó tìm.
Nhưng tán thưởng vẫn là tán thưởng, Trần Khiết Văn hiểu rõ rằng Hạ Tưởng phản bác ý kiến của Ngô Minh Nghị, cũng không thể hiện rằng hắn ta ủng hộ người mà bà ta đề cử. Bà ta vẫn chưa đến mức ngây thơ mà cho rằng Hạ Tưởng sẽ vì không tán thành một quan điểm nào đó của Ngô Minh Nghị mà hành động theo cảm tính.
– Tuy nhiên, các đồng chí lão thành bên trong Thành ủy nhiều một chút cũng không sao. Nhưng tỉ lệ cán bộ nữ thì lại chiếm quá ít, không hợp lắm với tinh thần chỉ thị đề bạt nữ giới lên các cương vị công tác quan trọng. Các đồng chí lão thành nhiều, mà các đồng chí nữ thì quá ít sẽ đem đến cho người ta một ấn tượng là quá bảo thủ, không có lợi cho tình hình phát triển kinh tế về sau này. Phó trưởng ban thư ký Thành ủy tất cả đều là nam, có một cán bộ nữ thì cũng thể hiện được tinh thần đổi mới của Thành ủy
Qủa nhiên Hạ Tưởng chuyển chủ đề ngay, đã thể hiện ra sự ủng hộ của hắn với Phó Hồng Muội.
Trần Khiết Văn không nói, mí mắt nhẹ nhàng nâng lên liếc nhìn Từ Hâm một cái.
Điều không ai đoán được là thái độ của Từ Hâm sau đó chuyển biến đột ngột, khiến cho Trần Khiết Văn và Ngô Minh Nghị đều kinh ngạc.
Từ Hâm không biểu lộ thái độ ra thì không được rồi. Anh ta không ngẩng đầu lên nhìn bất cứ ai, lật giở mấy trang tài liệu trong tay:
– Ban tổ chức cũng đang tranh luận về hai đồng chí Long Dân Canh và Phó Hồng Muội. Theo ý kiến của tôi thì đồng chí càng có thể đảm nhiệm…
Ngừng lại một chút anh ta lại có một câu khiến cho Trần Khiết Văn không vui:
– Có điều tôi cho rằng tốt nhất vẫn là đưa lên hội nghị thường vụ thảo luận.
Có nghĩa là Từ Hâm tuy có nghiêng về Long Dân Canh, nhưng vẫn hướng tốt với Ngô Minh Nghị, rất có ý tứ hàm súc khiến cho Trần Khiết Văn không nói lên được một lời nào.
Cơ hội đến rồi, Hạ Tưởng lập tức tán thành:
– Được rồi, đưa lên hội nghị thường vụ thảo luận cũng tốt, trưng cầu ý kiến của mọi người. Cũng hay tôi cũng có một số đề tài thảo luận cần trình lên.
Trần Khiết Văn và Ngô Minh Nghị liếc nhau, và đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau: Thị trưởng Hạ và Trưởng ban Từ liên kết với nhau sao? Sao lại thế được?
Ngô Minh Nghị âm thầm xem xét Hạ Tưởng vài lần, nghĩ thầm rằng Thị trưởng Hạ quả nhiên có thủ đoạn, thật đúng là không thể lấy tuổi luận anh hùng. Ai có thể nghĩ được một thanh niên trẻ tuổi mới ba mưới tuổi đầu mà ở trong chốn quan trường toàn bậc lão thành, không những thành thục mà còn có thể nắm được tình thế. Thật là không đơn giản. Lúc đầu còn cảm thấy nhà họ Ngô quá coi trọng Hạ Tưởng, cho là chỉ thiên vị yêu thương Hạ Tưởng mà thôi. Bây giờ xem ra, không phải là nhà họ Ngô thiên vị Hạ Tưởng mà là bản thân Hạ Tưởng có thực lực khiến nhà họ Ngô phải coi trọng hắn như thế.
Nhưng ngay cả như vậy, sự liên kết kẻ hát người ca của Hạ Tưởng và Từ Hâm kia khiến anh ta không hiểu nổi. Từ Hâm rõ ràng trước kia mọi chuyện đều nghe theo chỉ thị của Trần Khiết Văn.
Trần Khiết Văn cũng là khá ngỡ ngàng.
Bà ta thấy, từ lúc đảm nhiệm ban Tổ chức cán bộ tới nay, Từ Hâm luôn luôn không làm gì quá đáng, có thể do tuổi tác khá lớn hoặc là do nguyên nhân về tính cách, chuyện nhỏ Từ Hâm cũng xin chỉ thị, chuyện lớn thì chẳng cần phải nói hoàn toàn nghe theo chỉ huy của bà ta. Những điều này khiến cho bà ta nghĩ Từ Hâm đã bám sát từng bước theo bà ta. Hội nghị ngày hôm nay bà ta đã từng nói trước với Từ Hâm. Từ Hâm cũng thể hiện rõ thái độ ủng hộ Long Dân Canh. Nhưng ủng hộ là ủng hộ, thứ nhất là không đủ sức, thứ hai là rõ ràng là đang mở đường thay cho Hạ Tưởng, để làm một bài tập về nhà trước khi nộp lên hội nghị thường vụ thảo luận.
Thị trưởng Hạ đến gần với Từ Hâm từ lúc nào vậy? Trần Khiết Văn bỗng nhiên cảm thấy phát rung ở lưng sau. Bởi vì Hạ Tưởng từ lúc nhậm chức đến nay, luôn luôn rất rõ ràng, rất kiên định. Vừa không dứt khoát thi hành chính trị mới giống như khi ở thành phố Lang, cũng không đưa ra bất cứ con đường lãnh đạo nào. Thậm chí còn không biểu hiện ra ý đồ tranh quyền đoạt lợi, dần dần quen với công việc. Đến ngay cả chuyện chị Mã bị bắt từ đó liên lụy đến Bao Đại Quang, cũng là bút tích của Ngô Minh Nghị. Thị trưởng Hạ dường như từ đầu đến cuối đều không đếm xỉa gì đến.
Ngoại trừ vấn đề công trình nhà ở cho người thu nhập thấp, những chuyện khác thì luôn luôn đối xử ôn hòa. Làm sao tự nhiên lại âm thầm ăn ý với Từ Hâm như vậy chứ?
Thật là khó hiểu. Trần Khiết Văn cũng hiểu được những chuyện về chính trị. Vốn là luôn thay đổi bất ngờ. Lợi ích có thể khiến hai người đến gần nhau. Cũng có thể biến hai người trở thành thù. Tình thế hiện tại bây giờ bà ta chỉ có thể nhận lời mà thôi.
Bởi vì Ngô Minh Nghị cũng thuận thế nói:
– Tôi cũng đồng ý đệ trình lên hội nghị thường vụ thảo luận.
Trần Khiết Văn liền không thể không nghe theo:
– Bước đầu quyết định sáng ngày mai hội nghị thường vụ sẽ thảo luận về vấn đề lựa chọn người đảm nhiệm chức vụ Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố.
Bà ta lại hỏi Hạ Tưởng:
– Thị trưởng Hạ có đề tài thảo luận nào cần đệ trình lên thảo luận?
Hạ Tưởng cười cười:
– Đợi đến khi tôi chỉnh sửa lại đã rồi sẽ báo cáo với chị.
Sau khi tan cuộc họp, Hạ Tưởng muốn đi xuống lầu. Ngô Minh Nghị từ phía sau đi vọt lên cười ha hả:
– Thị trưởng Hạ, có thời gian ngồi với nhau chút không?
– Hay đấy.
Hạ Tưởng cười cười, nhìn ra ánh mắt nghi vấn bên trong mắt của Ngô Minh Nghị, cũng không đợi anh ta hỏi tiếp :
– Tôi vẫn còn việc để làm. Vừa mới đến thành phố Thiên Trạch. Thật đúng là vô cùng phức tạp.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |