– Hay, nói rất hay. Có những vị trí quan trọng nhất định phải trọng dụng người trẻ tuổi. Bộ máy chính quyền, các cơ quan trực thuộc thành phố, các cục, đều dùng những người già không được việc gì như tôi, làm sao có thể phát triển được? Nói thật, nhiều lúc tôi cũng tự cảm thấy bản thân mình quá lớn tuổi rồi, sớm đã nên nhường vị trí lại cho những người trẻ tuổi. Chỉ biết mình mà không biết người cũng không phải đức tính tốt, là một bệnh xấu. Nhưng Mặt trận Tổ quốc cần có những cán bộ lão thành mới làm tốt được. Nhưng có những bộ phận, ví dụ Cục đất đai, tôi tán thành để đồng chí Khương Đào nhậm chức. Tuổi trẻ tài cao, từ trước tới nay chưa từng nghe nói lớn tuổi tài cao bao giờ.
Lời nói của Ngô Minh Nghị sắc bén, cay độc, lời nói của Lôi Nhất Đại lại đùa cợt, châm chọc. Mấu chốt là Lôi Nhất Đại còn lấy bản thân mình làm ví dụ, vừa nói xong đã ngăn không ít những lời phản đối đối với ý kiến của Ngô Minh Nghị.
Sắc mặt Trần Khiết Văn càng ngày càng tối:
– Không cần đi quá xa như vậy, đừng so sánh khập khiễng, cái gì mà trẻ tuổi lớn tuổi, đều không phải vấn đề. Lãnh đạo tỉnh còn lớn tuổi hơn chúng ta, lẽ nào họ cũng không có tinh thần khai thác sao, như vậy thì lãnh đạo chúng ta không thể tiến bộ được rồi?
Hạ Tưởng cười ha hả:
– Chủ tịch Tống còn nhỏ tuổi hơn nhiều người đang ngồi ở đây, ngay cả Bí thư Phạm cũng còn không lớn tuổi bằng Trưởng ban Lôi.
Trần Khiết Văn giống như bị sặc nước, mặt đỏ ửng lên:
– Không được thảo luận những đề tài không liên quan, bây giờ chính thức biểu quyết, tôi bỏ một phiếu cho Vương Cảnh Lược.
Hạ Tưởng cũng không yếu thế:
– Tôi bỏ một phiếu cho đồng chí Khương Đào.
Trước tình hình Bí thư tỏ rõ thái độ ủng hộ Vương Cảnh Lược, Thị trưởng lại nêu tên một người khác, chính thức công bố sự chia rẽ giữa Bí thư và Thị trưởng.
Ngô Minh Nghị cũng nói:
– Tôi bỏ một phiếu cho Khương Đào.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Bì Bất Hưu:
– Tôi bỏ một phiếu cho đồng chí Vương Cảnh Lược.
Sau đó các Ủy viên thường vụ đều lần lượt bỏ phiếu, không ngoài dự liệu, mặc dù tranh luận kịch liệt, hơn nữa Ngô Minh Nghị và Lôi Nhất Đại còn náo loạn một phen, nhưng kết quả đầu phiếu vẫn là Vương Cảnh Lược thắng, tổng cộng 8 phiếu. Người ủng hộ ngoài Trần Khiết Văn và Bì Bất Hưu ra, các Ủy viên thường vụ khác là Phó thị trưởng Hứa Phàm Hoa, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Từ Hâm, Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng Công an Bùi Nhất Phong, Trưởng ban Truyền thông Thường Hào, Tư lệnh viên phân quân khu Lãnh Dương và Bí thư quận ủy quận Đông Kiều Hồ Vĩnh Siêu.
Vì vậy có thể rút ra kết luận, Thành ủy thành phố Thiên Trạch, với thái độ rõ ràng của Thị trưởng Hạ, sự phân chia thế lực bước đầu được hình thành. Ít nhất chứng tỏ về vấn đề nhân sự, những người kể trên cũng đứng cùng một phía với Trần Khiết Văn.
Ngay cả Dương Kiếm cũng không hiểu, đồng thời cũng âm thầm lo lắng. Thị trưởng Hạ rõ ràng không qua được Hội nghị thường vụ, tại sao lại muốn đệ trình lên Hội nghị thường vụ để thảo luận, chẳng phải tự mình rước nhục sao? Thấy Bí thư Trần có vẻ vui mừng, lại còn nụ cười nhạt nơi khóe miệng Hứa Phàm Hoa, sự đắc ý khi ngồi dựa vào ghế của Bùi Nhất Phong cho đến vẻ mặt khinh miệt của Bì Bất Hưu, đều cho thấy sự thất bại lần này, là sự đả kích lớn về uy quyền của Thị trưởng Hạ.
Đừng nói tiếp theo đây, vấn đề thứ hai có được thông qua hay không, mà sự thất bại trong chiêu đầu tiên, trong một thời gian dài sẽ gây ảnh hưởng đến quyền uy của Thị trưởng Hạ.
Đừng nói Dương Kiếm không hiểu, ngay cả Lôi Nhất Đại cũng nghi ngờ liếc nhìn Hạ Tưởng mấy lần. Thấy Hạ Tưởng vẫn vẻ mặt kiên định, không hiểu cũng đã thua rồi, còn có gì có thể trấn tĩnh được nữa?
Trần Khiết Văn nghĩ Hạ Tưởng có nhiều thủ đoạn cương quyết, mạnh mẽ, hóa ra cũng chỉ được như vậy thôi, trong lòng lại xem nhẹ Hạ Tưởng. Không khỏi nhớ lại bộ dạng kích động vì hồng nhan của Hạ Tưởng ở Bắc Kinh, liền nghĩ Hạ Tưởng có giả vờ trấn tĩnh, có ô dù như thế nào, cho dù còn trẻ tuổi, trẻ tuổi có tài cao, nhưng cũng có rất nhiều khiếm khuyết, chính là ỷ vào những điều chưa chắc chắn.
Đợi đến lúc đề tài thảo luận thứ hai bị phủ quyết rồi, uy quyền của Thị trưởng Hạ ở Thành ủy không những bị giảm đi rất nhiều, mà trong bộ máy Ủy ban nhân dân, cũng bị người khác đánh giá thấp đi nhiều. Đừng thấy những Phó thị trưởng khác ngoài mặt cung kính với Thị trưởng, thực tế họ lại là những người thực tế nhất, vừa thấy Thị trưởng bị Bí thư quản chế, lập tức sẽ dựa vào Bí thư.
Bước tiếp theo của Thị trưởng Hạ, nguy hiểm rồi…Trần Khiết Văn lại khôi phục một chút sự tự tin, khẽ mỉm cười:
– Tiếp theo sẽ tiến hành thảo luận đề nghị của Ủy ban nhân dân thành phố.
Nói xong, bà liền thể hiện uy thế của một nhân vật đứng đầu:
– Ý kiến của tôi là, đề nghị của Thị trưởng Hạ rất tốt, điểm xuất phát cũng rất chính xác, ý chí rất cao, nhưng quá nóng vội, chỉ vì cái lợi trước mắt. Tôi cũng không phải phản đối, mà cảm thấy cần phải có một chút sửa đổi, ví dụ giảm bớt năm doanh nghiệp tư nhân, ví dụ về mặt miễn giảm thuế thu nhập, nên chậm rãi hơn một chút, ..v..v..Đương nhiên, chỉ là ý kiến của bản thân tôi, không thể quá chính xác, nêu lên để các đồng chí tham khảo.
Nói là ý kiến của cá nhân cho mọi người cùng tham khảo, nhưng thật ra đang ám chỉ, Bí thư Thành ủy không tán thành đề nghị của Thị trưởng.
Vẻ mặt Hứa Phàm Hoa cũng có vài phần đắc ý, dường như tất cả những sự lạnh nhạt trong Hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân cũng đã đòi lại được sự công bằng vậy.
Hạ Tưởng lên tiếng:
– Bí thư Trần nói cũng có điểm có lý, nhưng rõ ràng Bí thư Trần chưa ý thức được những khó khăn nghiêm trọng hiện nay mà thành phố Thiên Trạch đang phải đối mặt. Chúng ta suốt ngày ở trong tòa nhà Thành ủy, xem văn kiện và tạp chí, thật ra, khoảng cách giữa chúng ta và người dân quá xa, cơ bản không biết được họ đang nghĩ gì, mong ước gì. Ngày nào chúng ta cũng đàm luận tin tức, nói phải cải cách mở cửa, nói phải phát triển kinh tế, nói phải nâng cao đời sống nhân dân,..v..v…Nhưng người dân không muốn nghe những lời đao to búa lớn như vậy, trong mắt họ, anh nói một ngàn mười ngàn, không thực tế bằng cho họ thấy thu nhập mỗi tháng thêm 100 tệ, không bằng mỗi bữa cơm cho họ thêm một món rau, như vậy họ sẽ cảm động hơn nhiều. Chúng ta chỉ đứng ở lập trường nói chuyện, miệng đầy lời lớn lao, nhưng đều là những lời vô nghĩa. Còn nói rất rõ ràng ý vị, nhưng lại không biết người dân nghe vào thấy buồn nôn, trước mắt thì cười, nhưng sau lưng lại chửi rủa.
Thành ủy Thiên Trạch trước khi Thị trưởng Hạ đến, vẫn là một đoàn thể yên ấm. Chỉ thị tinh thần của Bí thư Trần chính là chỉ thị cao nhất, chỉ cần Bí thư Trần lên tiếng, phía dưới chắc chắn đều là tiếng phụ họa. Tiếng tán thành, tán thưởng, nịnh bợ vang bên tai không dứt, hơn nữa còn nâng lời nói của Bí thư Trần lên một điểm cao ngất không gì sánh được. Đương nhiên, cũng là loại thái độ thường thấy trong chốn quan trường, trong bất kỳ một Bí thư nào một người đứng đầu thành phố nào, tất cả mọi người ngoài mặt đều gìn giữ quyền uy của Bí thư. Nhưng sau khi Thị trưởng Hạ đến, lời nói hoài nghi Bí thư nhiều hơn hẳn. Mọi người dường như đột nhiên tỉnh ngộ, nghe Thị trưởng Hạ nói xong mới biết thì ra Bí thư Trần vỗn dĩ không hoàn mỹ như vậy.
Nghĩ lại liền hiểu ra, trên thế giới nào có người hoàn mỹ, đều là tự con người thần hóa nên mà thôi, đều tự cho thần thánh rồi làm mờ hai mắt.
Trong tình huống Thị trưởng Hạ bị thua một ván, liền tiếp tục khiêu chiến quyền uy Bí thư Trần, khí chất hắn ở đâu mà có? Lẽ nào còn ngại vừa rồi thua chưa đủ thảm? Còn muốn tiếp tục thua thảm hại ở ván thứ hai?
Hạ Tưởng không quan tâm đến những suy đoán vô căn cứ của mọi người, tiếp tục nói:
– Thành phố Thiên Trạch không thể cứ giữ mãi bộ mặt tuổi tác bình quân lớn nhất nhưng kinh tế lạc hậu nhất mà không chịu bỏ, không chịu bỏ, tức là châm chọc với độ tuổi bình quân lớn nhất của Thiên Trạch. Bởi vì người ta thường nói, nhà có người già, như có bảo vật. Thành phố Thiên Trạch chúng ta có vô số bảo vật, tại sao không thể suy nghĩ rộng hơn, đưa nền kinh tế đi lên? Lẽ nào chúng ta đều sống vô nghĩa như vậy?
– Phì…
Thường Hào không nhịn được, cười thành tiếng, y thật ra cũng có ý tứ, suy nghĩ sinh động, ham vui ham náo loạn. Trước tiên bất luận đứng trên lập trường của ai, chỉ cần lời nói của ai đáng cười, y liền cười,
– Xin lỗi, Thị trưởng Hạ mời tiếp tục, thật ngại quá, tôi lại nghĩ đến một chuyện khác.
Y ngại nói ra y đang nghĩ gì, nếu nói ra, chắc chắn sẽ bị mọi người công kích, bởi vì y cười chính là – tất cả số tuổi sống được đều làm thân con chó.
– Bộ máy Ủy ban mới phải phá vỡ tình trạng xơ cứng, phải dẫn dắt thành phố Thiên Trạch thoát khỏi nghèo nàn, quyết tâm rất lớn, hơn nữa mục tiêu kiên định, loại bỏ hết mọi khó khăn, không sợ hy sinh, đi tìm kiếm thắng lợi.
Cuối cùng Thị trưởng Hạ vung tay.
– Tôi kiến nghị mọi người cùng suy nghĩ cẩn thận đề nghị của Ủy ban nhân dân thành phố, không những có liên quan đến lợi ích của mấy chục ngàn nhân dân thành phố Thiên Trạch, còn liên quan đến thành tích và thanh danh của các vị đang ngồi đây. Làm một chức quan, tạo phúc một phương, chim nhạn để tiếng, người phải lưu danh.
Trần Khiết Văn nheo mắt, không thể không thừa nhận lời nói của Hạ Tưởng rất có động lực thúc đẩy. Bà rõ ràng cũng biết được đề nghị của Hạ Tưởng có thể mang đến lợi ích lớn cho Thiên Trạch, nhưng đối với cá nhân bà lại không hề có lợi ích gì, bà nhất định phải ngăn cản.
– Tiếp theo sẽ bắt đầu biểu quyết.
Trần Khiết Văn là người đầu tiên giơ cao cánh tay phải.
– Tôi phản đối.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |